Chương 1170: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (433)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1534 chữ
- 2022-02-09 04:20:59
Cũng như thể thật ra mọi người đều chấp nhận hết rồi, không có bất kỳ ý kiến gì, cũng không soi mói bàn ra tán vào.
Chuyện này khiến Phong Lăng bỗng suy xét lại, hơn nữa Quý Noãn thỉnh thoảng cũng nói bóng gió trước mặt cô, bảo Phong Lăng rằng phải chăng cô nên đối diện với tình cảm bản thân dành cho Lệ Nam Hành hay không.
Vì thế, Phong Lăng vốn còn đang hơi gượng gạo ở trong vòng tay Lệ Nam Hành, nay lại dần thả lỏng ra.
Lệ Nam Hành dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé đến mức người khác hoàn toàn không phát hiện ra được của cô gái trong lòng mình, anh thản nhiên nhìn cô, thấy cô đã chịu ngồi yên ở cạnh mà không né tránh gì nữa, còn đang cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Anh khẽ cong môi lên, tay khoát trên vai cô siết chặt hơn, cứ như trong lúc vô tình anh đã kéo cơ thể cô vào trong lòng mình, mãi đến khi ôm chặt được người trước mặt.
Có lẽ vì bỗng được thả lỏng, cộng thêm mấy ngày nay tâm trạng vẫn luôn căng thẳng không sao ngủ được vì bận tâm đến chuyện của Quý Noãn, tối hôm qua uống rượu xong cô có ngủ, nhưng cũng không thể nào ngủ ngon được, vì thế nên bây giờ cả người cô rã rời không còn chút sức nào. Thân thể và tinh thần cùng lúc thả lỏng ra, thêm mùi hương mát lạnh và cảm giác an toàn từ người đàn ông cạnh bên bao vây lấy cô, khiến cô đã tựa đầu lên khuỷu tay người đàn ông ấy ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Đám A K trò chuyện được một lát, khi quay đầu lại đã thấy Phong Lăng ngủ thiếp đi. Lúc này họ mới chỉ chỉ vào cô rồi ra hiệu cho Lệ lão đại rằng cô đã ngủ mất rồi.
Cơ thể cô gái nhỏ này bỗng mềm oặt rồi dựa vào người như thế, sao Lệ Nam Hành lại không phát hiện ra được?
Anh cúi đầu nhìn rồi lại ôm chặt người ta hơn, đồng thời hơi hạ thấp người xuống một chút để cô gối lên khuỷu tay anh một cách thoải mái. Những động tác này không hề bị người ngoài nhận ra, chỉ có Phong Lăng đang ngủ lơ mơ mới cảm nhận được, và cũng chỉ có cô mới nhận ra được sự dịu dàng tinh tế đến mức không giống anh này. Lệ Nam Hành cũng vậy, chỉ có anh mới có thể cảm nhận được cô đang dựa sát vào lòng mình hơn.
Tất cả đều xảy ra trong khoảng không yên lặng, nhưng rồi lại tựa như có sự rung cảm thầm lặng nào đó khẽ chạm vào trái tim cả hai. Phong Lăng nhắm mắt lại để mặc bản thân tiếp tục dựa vào anh nằm ngủ, người đàn ông kia cũng sẵn lòng ôm lấy cô.
Thấy lão đại không nói lời nào, cũng không thấy anh có ý định bế Phong Lăng vào giường cạnh cabin này để ngủ tạm một giấc, A K dứt khoát làm thinh tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.
Trực thăng đáp xuống bên ngoài khu rừng, để tránh làm Phong Lăng thức giấc, Lệ Nam Hành đánh mắt ra hiệu cho A K trước rồi bàn giao cho anh ta phụ trách chuyện của Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm. Dù sao Mặc Cảnh Thâm bị thương không hề nhẹ, cần phải đi đến chỗ bác sĩ của căn cứ để xử lý vết thương sau lưng, vết bỏng trên tay Quý Noãn cũng cần phải xử lý.
Nhưng từ khi hợp đồng của Bác sĩ Văn hết hạn, trong căn cứ tạm thời vẫn chưa tìm được một bác sĩ phù hợp hơn. Tuy bác sĩ hiện tại cũng có trình độ khá ổn, nhưng vẫn còn kém xa Bác sĩ Văn và Tần Tư Đình, có lẽ chỉ có thể xử lý khử trùng trước, còn lại phải chờ bay về Mỹ rồi mới điều trị ổn thỏa được.
Sau khi bàn giao công việc lại xong xuôi, mọi người đồng loạt xuống khỏi trực thăng, trong cabin chỉ còn lại hai người đang ngồi chen chúc trong một chiếc ghế.
Lệ Nam Hành không nhúc nhích, Phong Lăng cũng dần ngủ say, anh cứ ngồi như thế, còn cô vẫn yên lặng tựa vào anh.
Cứ thế được một lúc, người đàn ông kia khẽ động đậy, anh cúi đầu xuống nhìn gương mặt đang say ngủ của Phong Lăng, sau đấy đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hơi ấm lên vì ngủ say của cô.
Đúng là bây giờ phải ngủ thật, cô luôn lo lắng vì chuyện của Quý Noãn, nếu bây giờ không ngủ thì khi xuống trực thăng lại bắt đầu chạy đôn chạy đáo giúp cô ấy nữa. Cho dù Quý Noãn thấy thương cô, cũng sẽ bảo cô đi nghỉ ngơi, nhưng với tính cách làm chuyện gì cũng phải cho tròn bổn phận của Phong Lăng, nếu không sắp xếp ổn thỏa đến lúc Quý Noãn đi ngủ thì chắc chắn sẽ không chịu về ngủ trước.
Lệ Nam Hành cúi đầu nhìn cô như thế một lúc lâu rồi từ từ cúi người xuống, anh luồn một tay qua đầu gối cô, tay kia lại đỡ sau lưng cô, khẽ dùng sức bế ngang người cô lên. Ngay lúc Phong Lăng sắp tỉnh lại thì anh bỗng ghé sát bên tai cô, nói với giọng rất khẽ:
Ngủ đi, mọi thứ đều rất an toàn, em cứ ngủ một giấc ngon đi.
Không biết là do lời nói của anh có hiệu quả hay là Phong Lăng mơ thấy gì đấy, nhưng sau khi khẽ nhíu mày một cái, hơn nữa vì được người đàn ông này ôm vào lòng rất vững vàng nên trán cô dần giãn ra rồi tiếp tục ngủ. Dù người đàn ông này bế mình xuống trực thăng, lại đi ngang qua trước sự há hốc mồm của các anh em trong căn cứ, Phong Lăng vẫn không tỉnh.
Đám A K không lấy làm ngạc nhiên với chuyện của Lệ lão đại và Phong Lăng, cho dù có tò mò sửng sốt cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Nhưng ngoài anh ta ra thì có rất nhiều anh em khác khi thấy cảnh tượng này đều há hốc mồm, đứng ngây ra mãi, đến khi cho đến lão đại bế Phong Lăng vào trong doanh trại rồi mới bắt đầu túm năm tụm ba lại thầm thì với nhau:
Trời ạ, Phong Lăng mà cũng có khi giống mấy cô gái nhỏ bình thường như vậy ư, bây giờ bên ngoài lúc nào cũng có thể nổ ra một cuộc ác chiến, khắp phía lại trải đầy bom mìn ngầm, thế mà cô ấy lại có thể ngủ ngon lành như vậy, còn được lão đại bế ra nữa chứ...
Khụ, bất cứ người phụ nữ nào được Lệ lão đại của chúng ta bế trong lòng đều trở nên nhỏ bé hết, hiểu không! Cho dù là Phong Lăng đi nữa thì cô ấy cũng chỉ cao hơn vài centimet so với những thiếu nữ khác thôi, cô ấy cao được bao nhiêu? Đến được mét bảy không? Có nhiều cô người mẫu còn cao tận một mét tám đấy, được lão đại bế trong lòng, cô ấy giống một cô gái nhỏ cũng là điều thường thôi!
Sao lại bình thường cho được? Lúc nào cũng thấy cô ấy trừng mắt to, mắt nhỏ với lão đại chúng ta, lão đại bị cô ấy ngược đến mức tức điên lên được, sao hôm nay tự dưng lại... ngọt ngào thế nhỉ?
Lão đại theo đuổi người ta lâu thế rồi mà, dù sao cũng phải hái được chút quả ngọt chứ.
Lệ Nam Hành bế Phong Lăng vào lều trại, bỏ qua mấy lời xì xào bàn tán này phía sau lưng, anh bế Phong Lăng thẳng vào gian phòng nhỏ của cô.
Vừa vào căn phòng này, ký ức đêm qua lại ùa về như nước lũ.
Thân thể của người đàn ông càng nhớ kỹ nơi này hơn, nhớ đến hôm qua cô gái nhỏ này đã cầm...
Lệ Nam Hành kiềm chế, khẽ đặt cô xuống giường, nhưng có lẽ do chiếc giường này chỉ là giường sắt đơn giản dùng tạm, bề mặt nệm rất cứng, hình như không thoải mái bằng nằm trong lòng anh, hoặc cũng có thể Phong Lăng đã tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, lúc này cô bỗng mở mắt ra.
Lệ Nam Hành vẫn giữ nguyên tư thế đặt cô xuống giường, thấy cô đã tỉnh, thậm chí còn đang định ngồi dậy, anh dứt khoát đè cô xuống:
Rồi rồi, đừng dậy, em ngủ tiếp đi. Bên Mặc Cảnh Thâm anh đã bảo đám A K bưng nước nóng tới rồi, bác sĩ của căn cứ cũng đang ở đó, không cần em đến giúp đâu, bây giờ việc em cần làm là ngoan ngoãn ngủ tiếp.