• 3,856

Chương 1315: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (578)



Chẳng phải vì em lo cho chị sao, em sợ chị sẽ xảy ra chuyện...



Nếu thật sự có vấn đề gì mà ngay cả chị cũng không ứng phó được thì cho dù em có gọi ai đến giúp cũng đều không kịp thôi.


Phong Lăng nhẹ vỗ lên chiếc túi có đựng điện thoại của Tần Thư Khả, nhìn sâu vào mắt cô ấy.

Tần Thư Khả bỗng chốc không nói được gì, đành phải gật đầu:
Được, em biết rồi, em không nhiều chuyện nữa! Em tin chị, cũng biết không có mấy ai đánh bại được chị, nhưng chị vẫn phải cẩn thận đấy.



Ừ.
Phong Lăng đáp một tiếng rồi trở lại bàn làm việc tiếp, như thể tối hôm nay không có bữa tiệc nào cần phải tham gia và vừa nãy cũng chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.

...

Trước lúc đi vào biệt thự giữa núi của Tổng Giám đốc E, Phong Lăng có dặn dò Tần Thư Khả rằng nếu tám giờ tối mà không gọi điện được cho cô thì cô ấy có thể báo cảnh sát.

Sau đó cô tự mình lái xe thẳng đến biệt thự, nơi đó không thể nói là hoang vu không có người được, ít nhất đó cũng là khu nhà giàu vô cùng sầm uất của Washington. Có rất nhiều người giàu quen với phong cách sống ở trên núi, vì họ vừa hưởng thụ cuộc sống xa xỉ vừa có thể hít thở không khí trong lành từ thiên nhiên.

Xung quanh cũng có không ít các kiểu biệt thự như vậy, bãi đậu xe dưới núi cũng rất phô trương, hơn nữa nhìn những chiếc xe vừa đỗ vào đây thì có thể thấy rằng hôm nay người được mời đến nếu không giàu sang thì cũng cao quý, không ai là hạng người tầm thường.

Phong Lăng ngồi trong xe một lúc, phát định vị GPS trên điện thoại của mình đến máy tính trong công ty. Hôm nay cô không mặc trang phục bình thường ở trong công ty, mà khoác trên mình một bộ đồ hoa vân trắng xanh vừa thoải mái vừa năng động, không gây gò bó, dưới chân mang một đôi giày đế bằng màu trắng, điểm cộng lớn nhất khi mặc kiểu quần áo này là có thể giấu đồ.

Ví dụ như trong ống tay áo và túi đều có thể giấu một con dao găm hoặc lưỡi dao nho nhỏ, bên hông cũng có thể nhét một vài thứ.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Phong Lăng bước xuống xe đi vào.

...

Cũng trong lúc đó, tại nhà họ Lệ ở Los Angeles.

Dạo gần đây, bốn ông cụ nhà họ Lệ hiếm khi đều khỏe mạnh như vậy, không có ai buộc phải nằm hay ngồi nghỉ ngơi cả mà cũng đã hơn một năm, họ không tụ lại chơi mạt chược với nhau. Hôm nay gặp nhau như thế này, bàn bài cũng đã được dựng lên.

Cụ Ba nhà họ Lệ vừa vuốt bài vừa nói:
Tôi nghe nói gần đây Nam Hành hay tới New York nhiều lần, mà mấy hôm nay hình như cũng có liên lạc với bên phía Washington, sao thế, muốn mở rộng thêm mấy chi nhánh Lệ thị ở mấy chỗ đó à?


Cụ Hai nhà họ Lệ cười bảo:
Nó mở rộng khỉ gì, đi New York thì làm gì được chứ? Chẳng phải đang theo đuổi vợ à?


Cụ Ba nhíu mày lại:
Ơ, lúc trước tôi bị trúng gió phải nằm viện, mơ màng suốt mấy tháng trời, suýt nữa thì quên chuyện Nam Hành vẫn chưa theo đuổi được vợ. Chuyện đó sao rồi? Lâu thế rồi mà sao chưa có tin tức gì?


Nói xong, cụ Hai cụ Ba cụ Tư đều đồng loạt liếc mắt về phía cụ lớn Lệ Quân Diên.

Lệ Quân Diên bày ra vẻ mặt không cảm xúc, hạ một quân bài:
Vợ của nó thì để nó tự theo đuổi, mấy lão già chúng ta lo làm cái gì.


Cụ Tư cười bảo:
Tôi thấy không được nữa thì bảo nó đổi mục tiêu đi, cứ lằng nhằng với cái cô Phong Lăng suốt bao năm, thế mà mãi vẫn chưa có thông tin sốt dẻo gì, có lẽ là không có duyên phận gì rồi.


Lệ Quân Diên cười nhạt:
Tôi cũng muốn đổi đối tượng cho nó lắm, nhưng ông nghĩ thằng nhóc kia sẽ nghe theo lời tôi à?



Con bé Phong Lăng kia thì cũng tốt, còn là con gái nhà họ Phong, thế nhưng tính cách của con bé thì y như một khối băng vậy, cho dù sau này gả vào nhà họ Lệ thật thì không biết có sửa được tính nết đó mà hiếu kính với anh không nữa.
Cụ Tư nói xong thì chậc một tiếng:
Ấy! Này này đừng có cướp! Của tôi, tôi trùng rồi!



Không đến nỗi thế đâu, tôi thấy con bé kia vài lần rồi.
Lệ Quân Diên vừa tìm bài vừa nói:
Nó là một đứa trẻ ngoan, chỉ là quá khứ khiến con bé có thói quen phòng bị với người khác mạnh hơn người bình thường mà thôi. Tôi cũng từng hỏi các thành viên trong căn cứ XI thường tiếp xúc với con bé, hóa ra nó lại là một cô gái rất chu đáo và biết quan tâm người khác, chẳng qua là con bé ấy không thể hiện ra quá nhiều thôi. So với một cô cháu dâu nói lời nhỏ nhẹ rồi suốt ngày nũng nịu ở bên cạnh thì chẳng bằng có một đứa nhóc có chuyện thì thưa, không có chuyện thì im lặng, cuộc sống sau này của tôi cũng được yên tĩnh đôi chút!



Xem ra ông cũng đã chấp nhận đứa cháu dâu này từ lâu rồi nhỉ?
Cụ Hai cười nói:
Thế xem ra Nam Hành còn phải cố gắng thêm nữa rồi, nếu không thì đến khi nào mới bế được cháu trai đây?


Vừa nghe thấy hai chữ cháu trai, Lệ Quân Diên lập tức bật cười:
Nhắc đến chuyện cháu trai, ông nghĩ tại sao tên nhóc Nam Hành kia lại bỗng ngoan ngoãn chịu về Lệ thị như vậy chứ? Còn chẳng phải vì hồi trước nó cược với tôi đây, trong vòng một năm mà không thể để tôi bế cháu được thì lập tức cuốn gói cút khỏi căn cứ, về Lệ thị quản lý công ty còn gì! Kết quả thì mẹ nó, đừng bảo một năm, hai năm rồi cũng chưa bế được đây này, thật là... Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tốt, sao lại ưng trúng một cô vợ khó theo đuổi vậy chứ. Nhìn đầu của lão già tôi đây này, đã bạc phơ hết cả rồi, không biết còn chờ được bao nhiêu năm nữa, đã giẫm nửa bước xuống mồ rồi...



Nếu thằng nhóc khăng khăng muốn cưới cho bằng được cô nhóc Phong Lăng kia, nó không theo đuổi được thì mấy lão già chúng ta ra tay giúp đỡ đi?
Ánh mắt cụ Ba sáng ngời, miệng nêu ý kiến.

Cụ Tư cười nhạo:
Thôi bỏ đi, chuyện của đám thanh niên, chúng ta không tiện nhúng tay vào đâu! Còn trẻ nên cãi nhau cũng bình thường thôi mà, huống hồ tính cách của nó lại thẳng thắn, chỉ có mỗi Phong Lăng là mới có thể áp chế, vuốt xuôi lông cho nó thôi. Âu cũng là một cô gái hiếm thấy, cứ mặc nó tự đau khổ đi!



Bây giờ Nam Hành đến Washington rồi à?



Đúng vậy, lại đuổi theo vợ đến Washington rồi!



Chà chà, tôi thấy Phong Lăng là định mệnh của nó rồi, cái tính tình ương bướng tích góp lại từ nhỏ đến lớn của nó cũng chỉ chờ bị cô bé kia trị tận gốc thôi.



Ha ha ha ha, tôi thấy bây giờ Phong Lăng đang ở nước Mỹ, dù sao cũng hơn khoảng thời gian con bé ở Anh, ít ra còn có thể nhìn thấy người. Linh cảm của tôi từ trước đến giờ luôn rất chính xác, tôi đoán chừng chẳng mấy chốc trong bụng Phong Lăng sẽ có tin mừng đấy!



Ông linh cảm đâu ra thế?



Chậc, nơi xa hoa như Washington không hợp để bàn bạc công việc đâu, chỉ hợp để bàn chuyện tình cảm thôi.



Tôi cũng mong hai đứa nhỏ này bớt bận công chuyện lại một chút, mau mau lo việc lớn như yêu đương đi! Đừng cứ cả ngày ai bận việc nấy, cứ như thế thì khi nào mới sinh chắt cho chúng ta được chứ, ầy...



Chắc phải chờ tiếp rồi!



Không, không, không, tôi đoán chắc chắn sẽ không bao lâu nữa đâu!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.