• 3,839

Chương 1422: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (684)


Cho đến khi mấy công nhân đã chuyển đồ xe bên cạnh đi rồi, Phong Lăng dựa vào đó nghe ngóng một lúc, mới đứng dậy chui ra.

Vừa nhảy ra khỏi thùng xe, nào ngờ lại đụng mặt một người, cả mặt cô gần như va vào ngực người ấy.

Phong Lăng lảo đảo mấy bước, theo bản năng giơ tay lên, còn chưa hoàn hồn lại vì cơn đau trên mũi đã nghe thấy giọng người đàn ông:
Sao không nghe điện thoại?


Phong Lăng ngẩng đầu nhìn, Lệ Nam Hành đứng ngay trước mặt cô, lạnh lùng cau mày.

Mặt Phong Lăng bỗng thả lỏng:
Ban nãy em trốn người ta, sợ phát ra tiếng động nên không nghe máy, điện thoại để chế độ im lặng nhét trong túi.


Đúng lúc này, hai kẻ mới chạy qua tòa bên cạnh dường như đã phát giác ra điều gì đó bất thường, chúng đã vòng về, vừa hay thấy người đàn ông đang đứng cạnh Phong Lăng. Giây phút trông thấy Lệ Nam Hành, chúng ngờ vực nhìn nhau, đánh giá xem liệu có nên qua đó không.


Không phải em nói muốn về nhà họ Phong sao, ban ngày ban mặt ra đây dắt chó một mình làm gì?
Lệ Nam Hành nở một nụ người khiến hai kẻ kia không hiểu được, vì đứng ở khoảng cách xa nên chúng không nghe rõ anh nói gì, nhưng chắc chắn anh có quen biết với Phong Lăng.


Sao anh lại tới đây? Anh đã xem tình hình bé Mạt Mạt chưa?
Phong Lăng nấp người ra sau xe, khẽ hỏi.


Lúc đi ngang qua đu quay, anh có thấy bà em với người giúp việc cả bé Mạt Mạt ở trên đó nên đã đưa họ vào phòng bảo vệ của công viên, gọi điện cho người tới trông rồi, em yên tâm.


Với kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu cùng nhau, hai người chỉ cần một ánh mắt, một câu nói cũng có thể lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Vừa rồi, đúng là cô đang nghĩ cách để tranh thủ thời gian cho bà và đứa nhỏ, vì cô biết sau cuộc gọi ban nãy, kiểu gì Lệ Nam Hành cũng đến.

Phong Lăng yên tâm, không hỏi nhiều nữa mà nhìn về phía hai kẻ kia, hờ hững nói:
Đưa được người đi là tốt rồi, giờ không cần dắt chó nữa, giết thôi.


Hai người nhìn nhau ăn ý.

Lúc cô ngẩng lên, trông thấy ánh sáng trong đôi mắt đen láy của anh, cô biết mắt của anh thật sự đang dần bình phục, như vậy có ra ngoài một mình cũng không ảnh hưởng gì. Hai người rất gần nhau, gần đến nỗi tay của cô như dán vào cánh tay rắn chắc của anh.

Lệ Nam Hành đứng bên cạnh, chỉ là hai kẻ bám đuôi, có gì mà phải do dự chứ?

Phong Lăng lại nhìn ra phía khác.

Cách đó không xa, gã đàn ông cầm gậy đánh bóng đã nhận được ánh mắt của cô, gã cảnh giác đánh giá người đàn ông cạnh cô, siết chặt cây gậy, nhất thời không dám manh động.


Giết thế nào? Em muốn xử tên béo hay tên gầy?
Lệ Nam Hành cười rất tươi, như thể đang thảo luận xem lúc hai người ăn lẩu thì muốn ăn cay hay không cay vậy:
Anh nói chứ lần sau em cũng phải đưa anh về nhà ông bà đi. Kiểu gì anh cũng phải kiếm cơ hội lấy lòng ông bà, em phải tạo cơ hội cho anh chứ?


Phong Lăng:




Ban nãy, anh thấy bà bị dọa không nhẹ đâu, lát nữa anh sẽ lái xe đưa mọi người về, như vậy có thể đường đường chính chính vào nhà, hay mình cứ ở lại nhà ông bà một đêm luôn?


Phong Lăng:



Khu nhà này có không ít người qua lại, lại là nơi ở cao sang, giá cả đắt đỏ, có đủ người của các quốc gia, màu da khác nhau, ai nấy đều vội vàng ra ngoài hoặc trở về.

Lệ Nam Hành khoác tay lên vai cô, anh cười, lại cúi đầu hôn lên má cô một cái. Phong Lăng đang định tránh đi thì lại bị anh giữ chặt, hôn tới hôn lui lên má, sau đó lại hôn lên tóc mai của cô, cho đến khi cả người cô áp sát vào lòng anh. Lúc này, Lệ Nam Hành mới liếc qua chiếc gậy đánh bóng mà tên cao gầy đứng cách đó mười mấy mét đang cầm.


Em mang gì theo?
Môi anh sát tai cô, vẫn nở nụ cười, giọng anh rất rõ ràng nghiêm túc, nhưng chỉ đủ để mình cô có thể nghe thấy.


Chỉ có một con dao, cướp được từ bọn chúng.
Phong Lăng vẫn giữ nguyên tư thế bị anh ôm bất động.

Lệ Nam Hành ôm cô chặt hơn, quay người, gần như muốn đưa cô rời khỏi đây ngay lập tức.

Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Nam Hành đổ chuông, anh đứng đó nghe máy, quay lưng hai người lại để lộ cho hai kẻ kia thấy, khiến chúng có thể tấn công bất cứ lúc nào.


Là Tiểu Hứa gọi.
Lệ Nam Hành dập máy bảo, rồi lại hôn lên tai Phong Lăng:
Cậu ta hỏi có phải tới New York đón hai đứa mình về không.


Hiện tại, họ đang đứng chỗ đông người qua lại giữa khu nhà, tài xế của hai chiếc xe chở hàng đến giờ vẫn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, họ xuống xe châm thuốc.

Lệ Nam Hành đi tới:
Người anh em, cho xin điếu thuốc.


Nhất thời, Phong Lăng không biết anh lên cơn nghiện thuốc hay làm sao, vội kéo tay anh lại, cau mày nói:
Không được hút thuốc, mấy tháng nay anh không hút, cai rồi thì cai đi, còn hút cái gi?


Lệ Nam Hành nhìn cô, khóe miệng cong lên:
Nếu giờ em bảo muốn có một đứa con khỏe mạnh, bắt anh cai thuốc cai rượu, anh đảm bảo từ giờ trở đi, chỉ cần ra ngoài anh sẽ đeo khẩu trang, đến khói thuốc người khác hút anh cũng không ngửi luôn. Thế mà giờ em lại chạy ra đây dắt chó một mình, căn bản hoàn toàn không hề có ý thức tự giác sẽ làm mẹ bất cứ lúc nào, em không thể khiến người ta bớt lo được sao?


Phong Lăng:
… Em chỉ nghĩ cho an toàn của bé Mạt Mạt thôi, em cũng có muốn ngày nào cũng phải đánh đánh giết giết đâu.


Lệ Nam Hành cúi nhìn cô, một tay Phong Lăng nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, tay còn lại bỏ vào túi áo, nắm lấy con dao ngắn. Hai
con chó
bị dắt đi nửa ngày nay thấy họ thật sự giống một đôi tình nhân, cứ ôm hôn nhau nãy giờ, đã thế không biết hai người vừa nói gì mà vẻ mặt cũng dịu hơn rất nhiều.

Thật ra, cuộc gọi ban nãy là do Tiểu Hứa – người đã biết mọi chuyện xảy ra ở New York gọi tới hỏi:
Lão đại, có cần tăng chi viện không?


Lệ Nam Hành đáp:
Cử người tới đưa bà cụ Phong và thằng bé về nhà an toàn đi.



Vậy là không cần thêm chi viện ạ?


Lệ Nam Hành không trả lời, vì hai
con chó
kia đã tiến lại gần nên anh dập điện thoại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.