Chương 871: NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (134)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1196 chữ
- 2022-02-08 08:40:48
Hàn Kình nhướng mày, đặt tờ danh sách trong tay xuống, cười cười.
Xem ra tối đó anh ta bảo Phong Lăng đi kiếm vài món nhắm đưa cho lão đại, quả thật đã
đưa
chuyện tới, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên ầm ĩ đến vậy.
Hàn Kình biết rất rõ tửu lượng của lão đại thế nào.
Cho nên chắc chắn Phong Lăng không thể nào dễ dàng chuốc say anh được.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, tối hôm đó... Chẳng lẽ lão đại
làm
Phong Lăng ngay tại chỗ sao?
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, hai ngày hôm nay, anh ta thấy Phong Lăng trong căn cứ, tư thế đi đứng của cậu ấy rất bình thường, không giống người bị... Bị cái đấy đấy... Chắc không có khả năng này...
Chậc, rõ ràng mình muốn giúp cho quan hệ của hai người họ hòa hoãn, không còn cứng nhắc như trước nữa, thế mà bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không biết, lòng dạ vô cùng ngứa ngáy mà không biết nên hỏi từ đâu.
Phong Lăng trước giờ kín miệng, có muốn hỏi gì cũng không hỏi được, còn nếu hỏi lão đại... Trừ khi anh ta muốn chết, nếu không làm sao có chuyện dám đi hỏi được.
Mấy tên nhóc ở đội bắn tỉa chắc cũng không biết chuyện, vì tối hôm đó bọn họ đều ra ngoài cả.
A, rõ ràng nguyên một vở drama bày ngay trước mặt mà không thể hít được một cách sảng khoái, đúng là phải nín nhịn đến mệt lòng...
…
Phong Lăng, cô phải nghĩ cho kĩ, điều kiện ở núi Rogers vô cùng khắc khổ, thậm chí có khả năng đi rồi sẽ không thể quay về nữa.
Sau giờ tập huấn buổi sáng, Kiều Phỉ kéo Phong Lăng ra ngoài, nhíu mày, nhìn cô với vẻ nghiêm túc:
Nhân lúc chưa xuất phát, vẫn có thể thương lượng với lão đại. Ba tháng này, không nói đến việc cô sẽ lỡ mất bao nhiêu buổi huấn luyện của đội bắn tỉa, mà lỡ như bị cóng bị thương ở nơi đó, có lẽ cả một thời gian dài sau này không thể cầm súng bắn tỉa nữa đâu.
Huấn luyện viên Kiều, chuyện này đã được quyết định rồi, không thể nào cứu vãn được nữa, đây là sự trừng phạt mà tôi phải chịu sau khi phạm sai lầm, cũng không có tư cách xin sửa đổi.
Nếu như cô không muốn đi, tôi có thể đi nói chuyện với lão đại, cho dù ở căn cứ này anh ấy đứng trên tôi, nhưng dựa vào quan hệ của nhà họ Kiều và nhà họ Lệ ở bên ngoài, ít nhiều gì vẫn sẽ giữ thể diện cho tôi.
Kiều Phỉ nhìn cô:
Đừng bồng bột, mấy nơi có khả năng một đi không trở lại ấy, cô không được đi.
Mọi người đều là thành viên của căn cứ, tại sao người khác đi được mà tôi không được?
Phong Lăng hỏi vặn:
Không phải trước giờ căn cứ đối xử với mọi người luôn bình đẳng sao? Khi gặp nguy hiểm, Lệ lão đại có thể bất chấp tính mạng mà lao lên trước, tôi là thành viên của căn cứ, lẽ nào nên làm một kẻ trốn trong căn cứ để được bảo vệ mãi hay sao?
Kiều Phỉ hơi bất đắc dĩ:
Cô cứ coi như tôi tâm tư riêng cũng được, tóm lại tôi không muốn cô đến những chỗ như thế.
Huấn luyện viên Kiều, ở bên ngoài căn cứ các anh có quan hệ, có bối cảnh gia đình, có chỗ dựa, nhưng tôi không có gì cả. Tôi chỉ có một ngôi nhà là căn cứ XI này thôi. Bây giờ căn cứ có nhiệm vụ, cử tôi ra ngoài, tôi không có bất cứ ý định nào muốn rút lui. Mong huấn luyện viên Kiều đừng áp đặt suy nghĩ riêng của anh lên người tôi.
Phong Lăng nói rồi lùi về sau một bước:
Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi tự có chừng mực.
Kiều Phỉ sững người, nhìn biểu cảm xa cách của cô, biết ban nãy vì cuống lên mà mình đã nói một câu nghe rất ích kỷ. Ở căn cứ này, Phong Lăng trước giờ luôn là người vô tư, e là cô rất khó chấp nhận kiểu tâm tư này của anh ta.
Không mong cô mạo hiểm, không mong cô xảy ra chuyện, suy nghĩ ích kỷ này,
chỉ có thể nuốt vào bụng thôi.
Đến mức anh ta từng nghĩ đến việc xin được điều chỉnh, cho dù để mình phải thay Phong Lăng, bảo anh ta phải tới núi Rogers cũng được.
Nhưng thái độ của Phong Lăng rất rõ ràng, cô ấy thật sự muốn đích thân đi.
Anh ta thở dài:
Nếu như nhất định phải đi, bên phía đội bắn tỉa nên suy xét đến tình hình của cô, tạm thời điều hết tất cả mọi người về đội Một. Dù gì năm người các cô vẫn luôn được huấn luyện cùng nhau, có lẽ sẽ đợi cô quay về mới tiếp tục huấn luyện. Thời gian này tôi cũng không có việc gì, tôi có thể xin tới núi Rogers với cô.
Danh sách đã được nộp lên trên rồi, ngày mai bắt đầu rời khởi hành. Huấn luyện viên Kiều không cần đi cùng tôi. Người không có gì vướng bận như tôi, nếu thật sự có đi không về cũng đành vậy. Người được gia đình gửi gắm nhiều hi vọng, thậm chí chuẩn bị rời khỏi căn cứ, quay về thừa kế sản nghiệp bất cứ lúc nào như anh, người gửi gắm phía sau lưng anh quá nhiều, anh mới là người thật sự không thể đi.
Phong Lăng.
Kiều Phỉ thở dài:
Tôi thật sự không yên tâm được.
Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Phong Lăng gật đầu với anh ta, không định nói gì thêm, tiến vào sân huấn luyện lần nữa, chẳng buồn quay đầu lại.
Đây là ngày huấn luyện cuối cùng trước khi cô xuất phát tới núi Rogers. Cô vẫn nghiêm túc y như những ngày huấn luyện bình thường khác, chỉ khi sẩm tối, quay về chỗ ở mới bắt đầu thu dọn những thứ mà ngày mai cần mang đi.
Mỗi thành viên xuất phát làm nhiệm vụ lần này sẽ được phát cho hai vali sức chứa lớn, về cơ bản họ sẽ bỏ vào trong vài cái chăn dày, thêm quần áo chống rét, bao gồm cả thuốc chống rét. Chỉ vậy thôi mà có thể nhét đầy hai vali.
Bình thường Phong Lăng cũng không dùng nhiều đồ đạc, mà nghe nói thiết bị liên lạc điện tử ở bên đó không tiện dùng, điện thoại phải mất một thời gian nhất định mới có thể bắt được tín hiệu, internet càng không có, cho nên cô không cần mang máy tính, chỉ mang theo một chiếc điện thoại bên mình là đủ rồi.
Xuất hành cần gọn nhẹ, nhiệm vụ mới quan trọng, chỉ cần đủ giữ ấm là được rồi.