• 3,856

Chương 976: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (239)



Tôi đang ở gần chỗ cô, sắp tới rồi, đợi tôi chút nhé.
Nói xong câu này, Kiều Phỉ lập tức cúp máy.

Phong Lăng đứng im tại chỗ, ngẩng đầu ngước nhìn dòng xe qua lại bên ngoài khu chung cư, trong lòng có chút hoang mang.

Lúc trước, mặc dù hình như huấn luyện viên Kiều hơi thích cô nhưng anh ta không hề có yêu cầu hay ép buộc gì cô cả, chỉ cần là chuyện cô không đồng ý thì anh ta sẽ né tránh một cách lịch sự.

Vừa rồi, giọng điệu của cô rõ ràng là không muốn gặp anh ta, sao… tự dưng anh ta lại cố chấp như vậy?

Như kiểu không gặp không được vậy!

Phong Lăng đi đến cạnh bồn hoa gần bãi đỗ xe, vì thời tiết chuyển lạnh, hoa lá trong bồn cũng đã trở nên khô héo, cô ngồi xuống cạnh đó, giơ tay ngắt từng phiến lá vàng để giết thời gian.

Có tiếng xe chạy tới gần, ngay sau đó có một chiếc xe bóp còi inh ỏi, bấy giờ cô mới ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu trắng đỗ ngay trước mặt mình. Lúc Phong Lăng còn đang hoài nghi, cửa kính xe hạ xuống, gương mặt của Kiều Phỉ xuất hiện.


Ngây người gì nữa? Lên xe đi.
Người đàn ông trong xe nhìn thấy bộ quần áo trên người cô, ánh mắt cũng chỉ lóe lên tia ngạc nhiên trong thoáng chốc.

Phong Lăng nhìn anh ta, sau một thời gian không gặp, cô cảm thấy dường như hai mắt của Kiều Phỉ hơi đỏ, cô đứng dậy đi đến cạnh cửa xe:
Huấn luyện viên Kiều, anh…



Còn huấn luyện viên cái gì nữa? Tôi đã rời khỏi căn cứ rồi. Bây giờ, ở đây không có huấn luyện viên mà chỉ có Kiều Phỉ thôi.
Kiều Phỉ tùy ý đặt một tay lên vô lăng, mỉm cười nhìn cô.

Vì bây giờ Phong Lăng đang ghé vào cửa xe nên khoảng cách giữa hai người khá gần, cô mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Kiều Phỉ, lập tức nhìn cánh tay đang đặt trên vô lăng của Kiều Phỉ:
Anh uống rượu à?



Uống một ít, không nhiều.
Kiều Phỉ nhíu mày, ánh mắt thản nhiên:
Lên xe đi, tôi đưa cô đi hóng gió. Nghe nói gần đây, phía căn cứ có không ít chuyện, Lệ Nam Hành không có thời gian ở đây với cô, một mình cô ở đây cả ngày chắc cũng rất chán.



Anh đã uống rượu thì đừng lái xe. Anh sống ở đâu? Tôi đưa anh về nhé!
Phong Lăng không muốn ngồi ở ghế phụ, mà đứng im cạnh cánh xe bên phía Kiều Phỉ ngồi.

Kiều Phỉ nhíu mày nhìn cô:
Bảo cô lên xe thì cứ lên đi, sao nhiều lời thế hả? Tôi uống không nhiều, bảo đảm an toàn, sẽ không xảy ra chuyện đâu.



Không được, anh đã uống rượu.



Phong Lăng.
Kiều Phỉ chợt gọi tên cô:
Nghe lời, lên xe đi.



Anh ngồi sang ghế phụ đi, tôi đưa anh về.
Phong Lăng rất kiên quyết, trong mắt không có cảm xúc gì khác, cô chỉ cố chấp không muốn người mình quen xảy ra chuyện do uống rượu lái xe.

Thấy Phong Lăng kiên quyết như vậy, Kiều Phỉ ngập ngừng một lát, sau đó khóe miệng anh ta cong lên:
Được rồi.


Dứt lời, Kiều Phỉ đẩy cửa ra, xuống khỏi xe, lúc đi qua mặt Phong Lăng, ngắm nhìn mái tóc ngắn có cảm giác rất xinh đẹp và nữ tính của cô, tiếp theo lại nhìn bộ quần áo thể thao mà cô đang mặc và đôi giày thể thao màu trắng dưới chân, sau đó anh ta đi vòng qua xe, ngồi vào ghế phụ.

Lúc này, Phong Lăng mới ngồi vào ghế lái, vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi Kiều Phỉ:
Anh sống ở đâu để tôi mở chỉ đường, tôi không thuộc đường trong nội thành Los Angeles, nếu không có chỉ đường thì cho dù anh nói địa chỉ cụ thể, tôi cũng chưa chắc tìm được.



Lệ Nam Hành đã sớm biết cô là con gái rồi à?
Kiều Phỉ không trả lời mà hỏi lại cô.

Phong Lăng buông bàn tay đang cài nút dây an toàn ra, đảo mắt nhìn anh ta:
Sớm biết chuyện gì cơ?



Tôi không chắc lắm nhưng bây giờ, cô ăn mặc thế này sống ở nhà anh ta, rõ ràng là anh ta đã biết chuyện rồi.
Kiều Phỉ không hỏi nhiều về những chuyện đã qua, chỉ nói:
Trước đây, lúc cô còn ở trong căn cứ, dù sao cũng còn ít tuổi nên người ta không phân biệt được cô là con trai hay con gái. Nhưng cô đã dần trưởng thành rồi, rất nhiều thứ không thể giấu được nữa, vì thế chuyện cô bị người ta nhìn thấu cũng không có gì là lạ. Nhưng theo kiểu thái độ của Lệ Nam Hành với cô trước đây, tôi nghi là anh ta đã biết từ lâu rồi, chỉ là không vạch trần ra thôi.


Phong Lăng ngẫm nghĩ, cũng không hỏi nhiều, hơn nữa cũng không nhắc nhiều đến chuyện liên quan đến Lệ Nam Hành.

Bất kể là biết sớm hay biết muộn, dù sao bây giờ, cô ăn mặc thế này thì chứng tỏ là anh cũng đã biết rồi. Còn chuyện lúc trước, cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà làm gì nữa.

Dù sao các kiểu hành vi cầm thú mà người đàn ông đó làm với cô đã không phải ngày một ngày hai, bất kể cô là nam hay nữ, thì chuyện anh ép cô dùng tay giúp anh đã là vô cùng cầm thú rồi, đâu còn cần phân biệt nam hay nữ nữa?


Anh sống ở đâu?
Phong Lăng lảng sang chủ đề khác, dùng ánh mắt chỉ vào màn hình chỉ dẫn trên xe.

Kiều Phỉ giơ tay lên, ngón tay ấn mấy lần lên bảng chỉ đường, tùy tiện thiết lập một vị trí mục tiêu:
Ở đây đi.


Phong Lăng liếc nhìn, thấy vị trí điểm cuối viết là một khách sạn, cô không suy nghĩ nhiều, lái xe rời khỏi khu căn hộ, chạy xe ra ngoài.

Trên đường đi, mặc dù trên người Kiều Phỉ có hơi rượu, nhưng đúng là không quá nồng nặc, cũng không phải quá khó ngửi. Anh ta cứ yên lặng ngồi ở ghế phụ như vậy, tùy ý ngồi dựa vào đó, ánh mắt không nhìn lên phía trước, mà luôn ngắm nhìn Phong Lăng đang lái xe.

Dù làm bất cứ chuyện gì Phong Lăng cũng rất tập trung, bao gồm cả chuyện lái xe. Ban đầu cô không chú ý đến cái nhìn của người bên cạnh nhưng bị nhìn lâu, dù gì cô cũng có hơi mất tự nhiên:
Huấn luyện viên Kiều.



Kiều Phỉ.







Không thì gọi tôi là anh Kiều giống đám A K cũng được.
Thấy cô không quen, anh ta lại nói.


Vâng, anh Kiều.
Mắt Phong Lăng nhìn thẳng lên phía trước, cô vừa lái xe vừa nói:
Tôi đã nghe các huấn luyện viên khác trong căn cứ nói, trong những người rời khỏi căn cứ, nếu ai không đi đến quân đội hay phía cảnh sát mà quay về làm những nghề nghiệp không liên quan đến quân sự thì về sau sẽ rất khó gặp lại nhau. Một là để tránh hiềm nghi, ngờ và tranh chấp trong bất kỳ tình huống nào sau này, dù sao anh cũng biết rõ rất nhiều bí mật trong căn cứ không thể để lộ ra ngoài; hai là anh cũng không được tùy tiện liên lạc với bất kỳ ai, thân phận hiện giờ của anh đã không thích hợp có quá nhiều dính líu đến căn cứ XI nữa. Tuy rằng hai chúng ta đều là người kín mồm kín miệng, nhưng dù sao quy tắc cũng đã như vậy, nên sau này anh đừng nên gặp tôi nữa.


Kiều Phỉ nhìn gương mặt nghiêm túc của Phong Lăng khi nói chuyện, khóe miệng cong lên:
Cái tính cách thẳng thắn này của cô thật sự làm tổn thương người khác lắm đấy, tôi chỉ muốn gặp cô thôi mà, chỉ đơn thuần như thế thôi, không có ý gì khác cả.



Gặp mặt một cách đơn thuần cũng không được.



Vậy phải thế nào mới được? Tôi cứ phải không đơn thuần thì mới được sao?


Phong Lăng không hiểu rõ ý của cái gọi là không đơn thuần kia, chỉ tiếp tục lái xe, không hỏi nhiều về chuyện mà mình không hiểu.


Nếu tôi thật sự không đơn thuần thì chưa chắc Lệ Nam Hành đã có thể đề phòng được đâu.
Kiều Phỉ đột nhiên nói một câu sâu xa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.