Chương 990: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (253)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1464 chữ
- 2022-02-08 08:41:01
Cô đang nghĩ rốt cuộc Lệ Nam Hành tối nay bị sao thế, mặt trời mọc lên từ phía Tây sao? Người mấy ngày trước nếu không đến hôn cô vài cái thì sẽ không an tâm về phòng ngủ, sao tối nay lại không đến thế?
Lúc Phong Lăng vừa lau tóc vừa đi đến cạnh giường, đột nhiên cô đảo mắt nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy cửa sổ bị một người đàn ông kéo ra rồi đi thẳng vào.
Phong Lăng:
...
Suýt nữa thì quên mất, cái cửa sổ của cô cũng không khác gì với cửa chính cả, bởi vì ban công của phòng cô thông với ban công phía phòng anh, cửa sổ của cô càng không có tính bí mật! Anh rõ ràng chỉ cần muốn là có thể đến!
Sao hôm nay anh không đi cửa chính?
Mới đầu Phong Lăng sợ hết cả hồn, sau đó bình tĩnh lại nhìn anh một cách đầy kỳ quặc.
Người đàn ông ngửi thấy hương sữa tắm thơm ngát trong phòng cô, anh đi qua rồi ngồi thẳng xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn ngắm bộ dạng vừa tắm xong của cô.
Vì đã bại lộ giới tính trước mặt anh rồi, hơn nữa buổi tối người dám tùy tiện đến phòng mình cũng chỉ có mỗi anh nên bây giờ sau khi tắm xong, Phong Lăng không quấn băng nịt ngực nữa. Giờ đây, trên người cô chỉ mặc độc một chiếc áo thun trắng rộng rãi thoải mái, mái tóc ướt rũ xuống trán, cô tự mình dùng tay gạt qua vài cái rồi chải chải vài lần.
Biết lúc này em vừa tắm xong nên sang ngắm em một lát.
Người đàn ông lại dùng thái độ
làm việc công theo thông lệ
như mấy ngày trước, nói thì đàng hoàng như vậy, nhưng lần nào ngắm xong cũng đều ôm lấy cô rồi hôn vài cái.
Phong Lăng cũng sắp quen rồi, sau khi cô lau tóc vài lần xong thì nói:
Thật ra giờ đúng là tóc em đã dài ra rất nhiều rồi, nếu như không về căn cứ thì không sao, nhưng đã về căn cứ thì phải tiếp tục làm con trai, độ dài tóc của em bây giờ không phù hợp với tiêu chuẩn ở trong căn cứ cho lắm.
Tóc của em là độ dài mà lão đại của căn cứ cho phép, không ai dám nói đâu.
Phong Lăng:
... Lão đại, anh đang lấy việc công làm việc tư đấy...
Anh tận tụy hết mình cho căn cứ XI nhiều năm như vậy, giờ muốn giấu một cô vợ ở trong căn cứ, không cho vợ anh cạo đầu thì làm sao? Anh lấy việc công làm việc tư đấy thì sao?
Người đàn ông nói xong thì đứng thẳng dậy, tiến đến kéo Phong Lăng đang ngồi bên giường ôm vào lòng, anh cúi đầu hôn một cái lên đôi môi vẫn còn vương mùi hương kem đánh răng của cô:
Không nói đến chuyện bắt buộc em phải nuôi tóc dài, cũng không cưỡng ép em tìm lại cảm giác con gái gì cả. Thế nhưng cạo tóc thành kiểu húi cua thì đúng là quá đà quá, lúc trước ở trong căn cứ em cũng không cắt ngắn đến như vậy.
Lúc trước tóc em dài ngắn ra sao anh cũng để ý đến à?
Phong Lăng kinh ngạc.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, cắn lên môi cô một cái như đang trừng phạt, rồi sau đó đè cô xuống giường. Anh hôn lên môi, lên cằm rồi lên cổ một lúc lâu mới chịu buông tha. Anh ôm cô vào lòng, ghì cô vào trong lồng ngực mình rồi khàn giọng nói:
Năm em mười ba tuổi vừa vào căn cứ tôi đã chú ý đến em rồi, em có tin không?
Tin...
Lúc đó sự chú ý của anh đối với cô chính là hoài nghi.
Từ trước đến giờ, người đàn ông này chưa từng xóa bỏ được hoài nghi với cô.
Người khác sống chung với cô nhiều năm như vậy đều không nhận ra được, nhưng riêng anh giữa chừng còn rời khỏi căn cứ hai ba năm, thế mà cuối cùng vẫn bị anh vạch trần.
Tuy anh không nói rõ, cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng lần đó lúc ở trong Thung Lũng Rắn, khi cô thành thật về bản thân mình, anh rõ ràng không có chút kinh ngạc nào cả.
Tin mà còn hỏi nhiều như thế, biết trong mắt tôi chỉ có một mình em không phải là được rồi sao? Còn phải hỏi cho bằng được.
Người đàn ông cúi đầu hôn hai cái lên đỉnh đầu cô.
Thật ra Phong Lăng rất muốn phản bác lại, nhưng lại bị lời bày tỏ thẳng thắn như thường ngày này của anh khiến mặt nóng ran lên, muốn đứng dậy, rời khỏi lồng ngực của anh, nhưng người đàn ông kia vẫn ôm cô không buông:
Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một lát.
Lão đại, anh nên về phòng ngủ đi, nếu không thì tối nay anh lại phải giội nước lạnh đấy.
Lệ Nam Hành bỗng hừ một tiếng:
Em cũng biết mỗi ngày anh đều phải nhịn khó chịu đến thế nào cơ à? Thế mà còn không mau lớn đi? Cho em thời gian ba năm, chắc cũng đủ để em lớn rồi.
Phong Lăng lườm anh một cái.
Lúc cô chưa lớn cũng đã bị anh ăn sạch rồi.
Chẳng qua là anh không nhớ mà thôi.
Cô còn chưa đến tìm anh nói cho ra lẽ đấy.
Phong Lăng nằm trong lòng Lệ Nam Hành sắp ngủ thiếp đi, sự im lặng trong phòng thật sự khiến người ta buồn ngủ.
Bỗng nhiên cửa phòng có tiếng gõ, Phong Lăng mở choàng mắt, nhanh chóng ngồi dậy theo bản năng.
Lệ Nam Hành cũng sắp ngủ thiếp đi rồi lại bị âm thanh này đánh thức, người thiếu nữ nằm trong vòng tay anh cũng theo đó mà vùng ra khỏi lòng anh. Anh nhíu mày lại, có hơi bực bội nhìn về phía cửa.
Muộn thế này rồi còn ai đến gõ cửa nữa?
Lệ Nam Hành hỏi.
Phong Lăng cũng không biết.
Cô ở trong căn cứ lâu như thế, mấy người thường ngày gần gũi với cô đa số đều biết buổi tối không nên đến gần phòng cô. Nhất là sau khi cô chuyển đến phòng ngay cạnh với Lệ lão đại, đám người kia vô cùng hiểu chuyện nên chưa bao giờ đến quấy rầy cả.
Lúc này mà còn đến gõ cửa, trừ phi là...
Cô quay đầu lại nhìn Lệ Nam Hành, ra hiệu cho anh mau chóng về phòng mình bằng đường cửa sổ.
Người đàn ông vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích, cũng không có bất kì ý định nào trở về phòng mình cả, chỉ nhướng hàng lông mày lạnh lùng nhìn dáng vẻ đi đến trước cửa kia của cô.
Cửa phòng bị mở ra, bên ngoài lập tức xuất hiện hai đứa nhóc chừng mười lăm mười sáu tuổi đang cười tít mắt lộ ra hàm răng trắng nhìn cô:
Sư phụ Phong Lăng! Bọn em vừa nghe ngóng được anh đang ở đây! Không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ ạ? Có vài việc cần chú ý ở trong căn cứ mà bọn em vẫn chưa rõ lắm, gọi điện cho anh thì phát hiện anh tắt máy rồi, thế nên bọn em chạy đến đây gặp anh!
Phong Lăng nhìn hai đứa nhóc ở ngoài cửa, khóe miệng giật giật.
Mấy năm qua trong căn cứ không chiêu mộ thêm người mới nữa, thế mà mấy ngày trước lại bắt đầu tiến hành chiêu mộ. Gần đây trong căn cứ có không ít thành viên mới, đại đa số cũng giống như bọn họ lúc trước, đều là mấy đứa nhóc chừng mười mấy tuổi.
Ngày thứ hai cô trở về, căn cứ phân đến đội bắn tỉa mười mấy người mới, trong đó có hai đứa nhóc được phân cho cô, chính là bảo cô thỉnh thoảng dẫn dắt hai thành viên mới này.
Hai tên nhóc này miệng đứa nào cũng rất ngọt, luôn gọi cô là sư phụ Phong Lăng.
Cô ho một tiếng:
Trễ thế này rồi, mấy đứa nhất định phải đến đây hỏi à?
À, bọn em quấy rầy giờ nghỉ ngơi của anh ạ? Vừa biết anh ở chỗ này, lại thấy phòng anh còn đang sáng đèn nên bọn em mới tới đây.
Hai đứa nhỏ hơi ngượng ngùng:
Xin lỗi anh, chúng em chỉ vừa đến căn cứ, hơn nữa còn được phân đến đội bắn tỉa siêu giỏi như này, bây giờ vẫn còn chút phấn khởi chưa kịp hoàn hồn lại, muốn tìm sư phụ nói chuyện một lát...