Chương 125: Đi chơi
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1523 chữ
- 2022-02-04 06:12:31
Lục Tiểu Mãn cũng như vậy, từ nhỏ đã tham gia các lớp ngoại khóa.
Đến bây giờ mỗi ngày mỗi môn lại có một gia sư, gần như đã thành nhịp sống mỗi ngày.
Cô ta cần duy trì thành tích tốt của mình, đồng thời còn phải dành thời gian cùng các bạn vui chơi, khiêu vũ, đánh tennis...
Vì vậy nhất định phải có gia sư tại nhà giúp đỡ.
Lục Thành Tuấn cũng có gia sư tại nhà.
Nhưng gia sư của Lục Thành Tuấn là do ông nội Lục Bái Đông mời tới dạy, nội dung học càng sâu rộng.
Không ai sẽ nói chuyện mình nỗ lực thế nào với gia sư, thế nên bên ngoài luôn tỏ vẻ dường như lúc nào cũng là một học sinh dễ dàng có thể chơi giỏi, học tốt.
Lúc này, Lục Tiểu Mãn đang mặc một chiếc áo tắm liền thân được mua khi cùng mẹ đi du lịch Pari hổi nghỉ hè, vô cùng xinh đẹp ngồi trên ghế bên cạnh mặt nước.
Bộ áo tắm màu hồng nhạt làm lộ ra phần xương quai xanh xinh xắn cùng đường cong duyên dáng sau lưng, đôi chân thon dài, tôn lên thân hình vô cùng đẹp, mang lại cảm giác có chút hoạt bát đáng yêu.
Thể hình quanh năm nên tư thế ngồi vô cùng duyên dáng.
Dù cho là ngồi cạnh bể bơi, cô ta vẫn giữ tấm lưng thẳng.
Chỉ là cô ta có một chút không vui.
Anh Thành Triển vậy mà không tới.
Mình và anh Thành Triển cuối cùng đã được phân tới cùng một lớp nhưng anh Thành Triển thường xuyên xin nghỉ, số lần đi học chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phí công hôm qua vì tiết bơi lội này mà cô ta đi thẩm mĩ viện với mẹ, chăm sóc lại toàn thân.
Cô ta chỉ cần nghĩ tới việc có thể cùng anh Thành Triển học bơi là đã cảm thấy mặt đỏ bừng tim đập loạn, thân hình anh Thành Triển chắc chắn là rất tuyệt.
Cuối cùng...
Anh ý còn không xuất hiện! Lục Tiểu Mãn rất không vui.
Lúc này có một nam sinh đến bên cạnh cô ta, dũng cảm hỏi:
Lục Tiểu Mãn, mình cùng nhau bởi đi.
Lục Tiểu Mãn nhìn bạn nam sinh đứng trước mặt mình, vóc dáng rất cao, một mét tám nhưng lại quá gầy, không có cơ bụng, cánh tay tong teo, chân cũng không cân xứng, trên mặt còn có mụn.
Trong lòng cô ta cảm thấy phiền muốn chết.
Nhưng trên mặt cô ta vẫn lộ ra nụ cười nhạt, giống như có chút ngại ngùng, vén một chút tóc mái của mình lên:
Xin lỗi bạn Ngô, người mình có chút không thoải mái, không thể bơi được, lần sau nha, cảm ơn vì lời mời.
Nam sinh bị cô ta nhìn chằm chằm có chút lúng túng bất an, tuy bị từ chối nhưng khi nghe được câu cảm ơn từ giọng nói ngọt ngào của Lục Tiểu Mãn, cậu lại vừa vui vừa kích động.
Chân tay cậu có chút bối rối, cậu không biết làm thế nào cậu đã trở lại với các bạn cùng lớp.
Trong đầu tràn ngập dáng hình của Lục Tiểu Mãn, nụ cười ngọt ngào, dáng ngồi thanh lịch, cô ấy được sinh ra như một nàng công chúa nhỏ, gọn gàng xinh đẹp.
Mọi người đều nói Điền Phức Băng của lớp 6 là đẹp nhất, là hoa khôi mới của trường cấp ba.
Tuy nhiên, Lục Tiểu Mãn - bạn cùng lớp của Ngô Phàm cũng rất xinh xắn, hơn nữa người cũng rất đẹp, rất hiền hòa và rất thanh lịch.
Nghe nói gia cảnh cô ấy rất tốt, không chỉ trong nhà có tài xế riêng, mà mỗi lần ra khỏi nhà luôn có vệ sĩ đi bên cạnh, nhưng cô ấy lại không chảnh chọe một chút nào.
Thiếu niên quay về có chút ngượng ngùng, lòng tràn đầy vui vẻ nhưng cậu không hề chú ý, đằng sau cậu, trên mặt thiếu nữ xinh đẹp là ánh mắt chán ghét.
Một người nhà nuôi gà vậy mà có thể vào trường cấp ba trực thuộc Đại học Đại Kinh học, bẩn chết mất.
Những thiếu nữ trưởng thành sớm, gia cảnh của các bạn trong lớp như thế nào, đều đã nắm rõ hết rồi, giống như là một môn học quan trọng của Lục Tiểu Mãn vậy.
Đây là Ngô Phàm, nghe nói gia đình cung cấp gà cho các cơ sở ăn nhanh KFC và McDonald.
Tuy rằng KFC và McDonald rất được mọi người ưa chuộng, người bình thường ăn mấy chục miếng còn thấy ít, nhưng đối với Lục Tiểu Mãn đó lại là thức ăn không lành mạnh, nhiệt độ quá cao, không có lợi cho việc giữ cơ thể.
Cô ta sẽ không đi ăn.
Nhận thấy có nam sinh đang nhìn mình, Lục Tiểu Mãn giả bộ như không nhìn thấy, ngồi xuống thành bể bơi, đôi chân xinh đẹp nhẹ nhàng đá nước.
Nước bể bơi xanh, thiếu nữ mặc áo tắm hồng nhạt, bọt nước lăn tăn, một bức tranh vô cùng đẹp đẽ.
Mặt hồ sóng gợn lăn tăn, không một chút gió.
Bên hồ có một nhóm học sinh đang chạy, chạy một cách miễn cưỡng.
Giáo viên thể dục gào thét sau lưng:
Các em lớp 10 còn có môn thể dục, còn không biết trân trọng, đợi đến lớp 11, lớp 12, các tiết thể dục đều thành các tiết chính khóa, các em muốn chạy một vòng cũng không có thời gian.
Trường Nhất Trung Tây Hồ có thể duy trì tỉ lệ lên đại học bằng cách sử dụng hết tất cả thời gian rảnh rỗi để lên lớp, lên lớp, lên lớp.
Lớp 10 thì vẫn có hai ngày cuối tuần, đến lớp 11 chỉ còn lại một ngày, lên đến lớp 12 thì chỉ còn lại nửa ngày.
Tất cả là để cho kì thi đại học.
Nhà trường thực không quan tâm tới môn thể dục, vì vậy thay vì nói là chạy việt dã chi bằng gọi là tản bộ.
Học sinh vừa chạy vừa nói chuyện.
Lý Nhị Phán kiên trì chạy theo bên cạnh Chi Chi, giống như là vệ sĩ vậy.
Lý Nhị Phán to lớn hơn Chi Chi rất nhiều, cô đã không còn rụt đầu, lúc đứng ngay ngắn cô rất cao, ngẩng đầu ưỡn ngực càng cao lớn hơn Chi Chi.
Chi Chi vốn được so là cao so với các bạn cùng lứa nhưng Lý Nhị Phán vẫn cao hơn một chút, hồi trước cô ấy gần như vùi đầu tới ngực.
Quan hệ của Chi Chi với bạn cùng bàn mới rất tốt, cuối cùng không biết tại sao lại bị cô lập.
Học sinh có quan hệ tốt với nhau, biểu hiện ở việc họ có thể cùng nói xấu người khác.
Tối hôm đó đi ăn cơm, Trần Nhã Kỳ nhớ ai là người giúp Chi Chi dọn đồ, là bố của Cao Thành Triển, cô ta đã nhìn thấy mấy lần, ngay lập tức thông suốt, càng cảm thấy Chu Chi Chi là cái đồ tâm địa xấu xa, rõ ràng bổ Cao Thành Triển là một lãnh đạo, vậy mà lừa mình đi nói là một người đầu bếp.
Lúc huấn luyện quân sự, mọi người còn chưa quen, Chi Chi biểu hiện lại tốt, quản lý trong quân ngũ cũng tương đối tốt, dù cho Trần Nhã Kỳ có lời ong tiếng ve gì, mọi người cũng không đồn xa nhiều.
Nhưng đây là trường học, nó sẽ không giống vậy nữa.
Sự xuất hiện của mẹ Trần Nhã Kỳ, lại thêm vào đó là gia thế nhà cô ta, hơn nữa Trần Nhã Kỳ đã thành lớp trưởng, mọi chuyện đều khác.
Lúc chạy bộ, Trần Di lấy lòng nói:
Lớp trưởng, hay là thứ bảy chúng mình cùng nhau tới công viên của bố cậu đi? Chúng mình lớn lên ở Tây Hồ mà chưa từng được tới đảo giữa hồ.
Trần Nhã Kỳ được một đám người vây quanh, giống như là công chúa kiêu ngạo.
Được chứ, cậu xác nhận số người, có những ai muốn đi rồi báo cho mình rồi mình sẽ bảo bố sắp xếp.
Trần Nhã Kỳ vô cùng phóng khoáng đồng ý.
Bố của cô ta rất định, đừng coi ông chỉ là quản lý một công viên, rất nhiều lãnh đạo nhìn thấy bố cô ta đều phải khách khí, trong nhà mỗi ngày đều có hoa quả theo mùa và hải sản được tặng tới, nhà cô ta chưa bao giờ phải lo ăn lo mặc.
Lý Nhị Phán trùm đầu chạy bên cạnh Chi Chi, cô ấy luôn cảm thấy mình làm phiền Chi Chi, nghe thấy mọi người nói chuyện đi công viên, cô ấy thận trọng hỏi:
Chi Chi, cậu không muốn đi chơi sao? Thực sự mình biết một chỗ có thể lách qua, không cần vé vào cửa.
Chi Chi lắc đầu nói:
Mình cũng muốn đi nhưng bố mình nói thứ bảy muốn dẫn mình đến một nơi, bảo mình đợi bổ ở trường nên chắc chỉ có thể để lần sau.