Chương 164: Tiệc tối
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1876 chữ
- 2022-02-04 06:13:32
Nhà ăn mà cậu đến ăn hôm nay có khi, có lẽ, có thể, chắc chắn là bố của cô gái gặp tối qua thầu.
Dù sao thì vì con gá8i đến quán karaoke chơi xong bị bắt nạt mà có thể gọi mấy trăm người đến, còn có cả mấy xe cảnh sát nữa thì việc vì con gái 3mà thầu cả nhà ăn ở trường cũng không phải việc kì lạ gì.
Không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy.
Người phụ nữ này hỏi bản thân cô ta bao nhiêu tuổi.
Vì từ nhỏ sức khoẻ không tốt nên cô ta đi học muộn một năm, lớn hơn bạn cùng lớp một tuổi.
Không nghĩ rằng nghe thấy mình nói tuổi ra, người phụ nữ này lại khá kích động.
Nhưng không ngờ được rằng, không gian ở đây tuy rằng rất đẹp, món ăn còn liên tục được đưa lên, hương thơm ngào ngạt, vô cùng ngon mắt...
Những hương vị lại không được như những gì bọn họ chờ mong.
Bình thường không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đám người này đều là những người rất lão luyện, nên có thể phát hiện rõ sự khác biệt của hương vị.
Sáu món phụ, sáu món chính, còn có sáu món canh.
Canh là chuẩn bị riêng cho bọn họ vì ông ta nghe nói người Quảng Nam ăn cơm đều ăn kèm với canh.
Người Cam Tây lại không hay uống canh cho lắm.
Người bình thường cầm súng làm sao có thể bình tĩnh như vậy cơ chứ.
Liễu Trường Thành không chỉ bố trí tòa nhà một cách tinh tế mà bữa tối còn mời cả đầu bếp nổi tiếng làm cả các món Quảng Nam và món ăn đặc sắc của tỉnh Cam Tây.
Đều vì để phòng bọn họ ăn không quen đồ ăn ở đây.
Cô quét dọn này đã nói vậy thì chắc là thật rồi.
Vậy thì thực sự khó, bọn họ đến đây là muốn xây 5dựng một thành phố phát triển hơn.
Vậy mà còn chưa kịp làm gì đã đắc tội với con gái của đối tác hàng đầu rồi, lại còn đắc tội rất nặng.
Liễu Hử chủ động múc canh cho Lục Cẩm Tú.
Lục Cẩm Tú cũng thân thiện với Liễu Hử, nhận lấy bát canh, vừa uống vừa nói chuyện.
Liễu Hử cũng phát hiện ra người phụ nữ này thật sự rất thích những thiếu nữ.
Liễu Trường Thành tự thấy rằng những món này đều rất ngon.
Lượng thức ăn không nhiều nhưng lại được cái hương vị thơm ngon, tinh tế.
Ông ta nhiệt tình mời mọi người nếm thử.
Bà cũng không từ chối mà gật đầu nói:
Nếu lúc đó không bận cô sẽ đi xem.
Bữa tiệc bình thường đều có tiết mục kính rượu.
Địa vị của Lục Cẩm Tú cao nên cũng chỉ cầm có một ly rượu vang từ đầu đến cuối buổi tiệc.
Mà Liễu Trường Thành là chủ nhà nên ai đến mời rượu cũng uống.
Thật là xinh đẹp, lại hoạt bát.
Cô gái trước mặt này còn không đẹp bằng cô Lục.
Lục Cẩm Tú lại rất nghiêm túc nghe Liễu Trường Thành giới thiệu.
Ly của Tất Tiểu Nghiệp là ly nước dừa, nhưng cậu cũng đứng lên kính một ly, uống một ngụm nước dừa.
Tất Tiểu Nghiệp cảm thấy chán chết lên được.
Cậu vẫn còn đang nhớ nhung bữa cơm trưa nay.
Sau khi trở về khách sạn, Lục Cẩm Tú nói:
Hay là ngày mai chúng ta trực tiếp đi gặp mặt họ Chu kia đi.
Tối qua náo loạn như vậy cũng không phải việc gì xấu.
Đánh nhau xong mới thành bạn bè mà.
Chính là ngài ấy.
Họ Liễu tôi cũng là gặp chút may mắn.
Liễu Trường Thành khiêm tốn nói.
Lúc đó ông ta cũng phải mất rất nhiều công sức, tiền của mới mời được.
Làm sao mà chỉ trong chốc lát ai nấy đều có vẻ không hứng thú lắm vậy, còn chỉ tỏ ra xã giao ăn vài miếng.
Ông ta lại không biết rằng sau bữa trưa ở nơi rất bình thường như thế, đám người đến từ Quảng Nam không những ăn rất ngon miệng mà cảm thấy ăn không đủ no.
Vì vậy mà bọn họ tự nhiên mà kì vọng vào bữa tối ở đây của Liễu Trường Thành.
Giám đốc Trần thật là có mắt.
Tôi đặc biệt mài thầy núi Ba Toàn đến để sắp xếp bố cục phong thủy đấy.
Thật là thầy Tống ở núi Ba Toàn sao?
Lão Trần nghe vậy thì trở nên nghiêm túc hơn.
Nếu thật là mời được thầy Tổng thì quả là không phải dễ dàng gì.
Nơi này mang phong cách cổ kính.
Không gian bên trong tòa nhà còn có cả chiếc cầu nhỏ và suối nước.
Điểm này cũng không có gì đặc biệt cho lắm.
Không phải cứ có tiền là mới được đâu, mà quan hệ phải rất thân thiết mới được.
Không ít người có tiền ở Quảng Nam đều muốn mời thầy Tống.
Nghe nói mấy nhà mới được thầy Tổng thì đều làm ăn phát đạt, phồn vinh kéo dài tận nhiều đời.
Cũng không phải ông ta không muốn mời Lục Cẩm Hoa mà vì Lục Cẩm Hoa hầu như đều ở trong quân doanh, không dễ mời tới.
Vả lại, qua sự việc tối qua, hoàn toàn thấy ông ấy có thể giương súng bất cứ lúc nào.
Thật là dọa chết người mà, không giống cách hành xử của người bình thường chút nào.
Đương nhiên là cũng có người cho rằng bản thân trước đây chưa từng thử xếp hàng để lấy thức ăn, nên cảm thấy đồ ăn minh tự xếp hàng mua ngon hơn.
Lục Cẩm Tú cũng cảm thấy có chút thất vọng.
Nhìn một bàn đẩy đồ ăn trước mắt, bà lại quay trở về chế độ ăn uống điều độ, chỉ gắp vài đũa rồi thôi.
Đa phần đều là người làm ăn, rất để ý đến những thứ may rủi.
Lão Liễu à, bố cục nơi này của ông rất tinh tế đấy.
Liễu Trường Thành nghe vậy thì gương mặt tươi cười của ông ta càng chân thành hơn nhiều.
Đồng thời, ông ta cũng dẫn cả cháu gái của mình tới.
ở những trường hợp như này, Liễu Hử cũng không ngại ngùng gì mà rất thoải mái, tự tin.
Tất Tiểu Nghiệp lại lôi máy chơi trò chơi ra.
Bình thường mình cũng tận lực bồi dưỡng, năng lực giao tiếp của cháu gái vẫn là rất khá.
Lục Cẩm Tú đúng là thân thiết với cô gái này.
Liễu Hử cũng cảm thấy rất kì lạ.
Nhớ được những điều bổ nuôi dặn dò, cô ta lấy dũng khí nói:
Cô Lục, vài ngày nữa là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường cháu.
Sẽ có nhiều tiết mục văn nghệ đấy, cô có muốn đến xem không ạ?
Lục Cẩm Tú nghĩ đến ngôi trường hôm nay đi qua còn có cả hoạt động kỷ niệm thành lập trường, lại nhớ đến nhà ăn trong trường.
Người như thế thật khó đoán, như quả bom hẹn giờ vậy.
Tối đến, cửa khách sạn đã có sẵn xe đỗ chờ tiếp đón bọn họ.
Bữa tối lần này vẫn là ở tòa nhà Đông Ly, nhưng là nơi mà Liễu Trường Thành dành riêng để đón tiếp khách.
Nhưng cái đặc sắc chính là trên chiếc cầu nhỏ ấy có đặt những bình gốm sứ lâu đời, mang tính nghệ thuật cao.
Lão Trần vừa bước vào trong thì bị khung cảnh làm cho choáng ngợp.
Không phải vì những thứ đồ cổ này mà vì người Quảng Nam khá mê tín.
Bữa ăn này ai nấy cũng chỉ dùng đũa gắp tượng trưng mấy miếng rồi lại thôi.
Liễu Trường Thành cũng rất buồn bực.
Ban nãy lúc đồ ăn được mang lên, mọi người đều rất hào hứng cơ mà.
Sau khi ăn no, đoàn người đều rời trường học, về khách sạn mà trong lòng vẫn còn tiếc nuối.
Đến cửa khách sạn thì thấy Liễu Trường Thành đang đứng chờ bọn họ, tỏ ra cung kính nói đã chuẩn bị tiệc tối, hi vọng mọi người đều đi.
Liễu Trường Thành tổ chức bữa tiệc này là vì Lục Cẩm Tú mà thôi.
Nghe ông ta nói đây là cháu gái mình, sức khỏe không tốt nên luôn đi theo ông ta làm bà đối với cô gái này cũng rất thân thiện.
Liễu Trường Thành đi chào hỏi người khác, mắt vẫn chú ý đến chỗ này.
Lục Cẩm Tú quả là giống như những gì hắn nghe nói, rất thân thiện với những thiếu nữ.
Giống như càng thân thiện hơn một chút.
Nói chuyện được một lúc, Liễu Trường Thành mời mọi người ổn định chỗ ngồi, lại nghe thấy bọn họ chỉ tùy tiện tìm một chỗ ăn trưa thì càng tự tin hơn.
Từng món ăn một được đưa lên.
Tuy rằng cũng từng nghe qua danh tiếng của vị thầy Tổng này.
Ngược lại bà lại rất tò mò về bố của cô gái hôm qua.
Nếu quan sát kĩ sẽ thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.
Tất Tiểu Ngh9iệp còn cảm thấy có chút vui vẻ.
Nhưng mặt của đám người Lục Cẩm Tú lại rất nặng nề.
Không có lửa thì làm sa6o có khói.
Liễu Hử và Tất Tiểu Nghiệp ngồi hai bên Lục Cẩm Tú, một trái, một phải.
Không biết vì sao bọn họ lại cảm thấy bữa cơm buổi trưa ngon hơn hẳn bây giờ.
Tuy rằng không gian ăn uống rất bình thường, lượng thức ăn cũng có hạn, trình bày cũng không đẹp mắt, tinh tế như món ăn trước mắt.
Thấy Liễu Hử với mái tóc dài cũng khá xinh xắn, nhưng cũng không quá xuất sắc.
Những cô gái như vậy cậu gặp đầy ở những buổi tiệc xã giao.
Ngược lại, cậu nhớ tới cô gái tóc ngắn tối qua.
Bà thậm chí còn ngồi nói chuyện với cháu gái của mình.
Nhìn thấy cháu gái mình gật đầu liên tục, Liễu Trường Thành rất tò mò không biết Lục Cẩm Tú hỏi gì, lại lo lắng Liễu Hử không biết cách nói chuyện.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ cũng không có gì đâu.
Dù vậy thì kết quả cũng rất đáng giá.
Lục Cẩm Tú lại không cảm thấy có gì đặc biệt cho lắm.
Bà không phải người gốc Quảng Nam nên cũng không mê tín gì.
Mấy người cùng cô Lục lại đang nghe ngóng về chuyện cái công viên kia trong bữa tiệc.
Liễu Trường Thành cũng rất thoải mái nói cho bọn họ nghe những gì ông ta biết về Chu Mộc qua mấy năm tìm hiểu.
Tuy rằng bữa tối bình thường nhưng nắm bắt được những thông tin này cũng đáng giá.
Coi như là có dịp để đến tặng quà xin lỗi, thể hiện thành ý.
Đoàn người cảm thấy cũng đúng.
Người làm ăn thì chỉ có lợi ích vĩnh viễn chứ không có đúng hay sai.
Mà Tất Tiểu Nghiệp từ lúc về khách sạn lại không chơi trò chơi trong máy chơi trò chơi mà nằm sát ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cậu ở tầng 19, phong cảnh bên ngoài lại chính là mặt trước trường học, công viên và phổ ẩm thực.
Tây Hồ về đêm có hơi yên tĩnh.
Giữa công viên có một cái hồ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.