Chương 180: Nghi lễ treo biển khai trương
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2124 chữ
- 2022-02-04 06:13:35
Bởi vì Cam Tây nơi đây không có các thợ làm đẹp hợp ý bà, nên bà mang theo rất nhiều sản phẩm làm đẹp.
Đã rất lâu không có thư giãn xoa 8bóp toàn thân, cảm giác cả người tinh thần cũng không được tốt.
Rượu vang đỏ cũng rất phổ biến ở Cam Tây trong hai năm qua.
Những cái cơ bản, rồi còn bắn súng chào mừng gì gì đó, tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi.
Ok.
Liễu Trường Thành từ sớm đã đến khách sạn, cùng với bọn họ ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lục Cẩm Tú công tư phân minh nói cụ thể chi tiết cách tổ chức nghi lễ hôm nay lại một lần với Liễu Trường Thành.
Không có vấn đề gì, chúng ta bây giờ đi thôi.
Lục Cẩm Tú đứng dậy.
Tất Tiểu Nghiệp cũng đứng dậy theo, nhưng áo dài của cậu không cẩn thận mắc vào ghế, làm cậu bị vấp.
Kết quả lần trước lúc đến nhà Chi Chi, nghe thấy cô ấy nói mình tiêu 2800 tệ để một cục đá cô tiện tay nhặt được dùng để tập điêu khắc, lại còn có cả con dấu, Tất Tiểu Nghiệp như chết lặng.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng tìm thấy sở thích mới, đó là đến phố đồ cổ tìm các món đồ cổ có con dấu giống như vậy, thể mà cậu cũng lần lượt tìm ra được ba, bốn món.
Đám người Lục Cẩm Tú ăn mặc trang trọng.
Người Quảng Nam làm ăn tương đối mê tín.
Ca khúc mở màn là Trần Hiểu Họa, vũ đạo tôi mời một nhóm thiếu nữ, mùa xuân hoa nở.
Sau đó MC thì mời Lý Thiên, MC nổi tiếng nhất Cam Tây.
Cả quảng trường tràn ngập giọng nói của anh ta.
Nhưng anh ta nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, không nói thêm gì nữa...
Không khác gì tổ chức họp báo.
Nhất định phải đưa thanh thể vang xa, khiến cho người dân sớm biết đến danh tiếng của họ.
Huống hồ lại là một cái huyện thành nhỏ hoang vu vắng vẻ của tỉnh Cam Tây.
So với như vậy, Lục Cẩm Tú càng muốn chấp nhận sự thật cháu gái đã chết.
Thậm chí còn vì một người trông thuận mắt mà cảm thấy cả thành phố này cũng thuận mắt theo.
Thế nhưng bây giờ, bà không thể chờ được, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc rồi rời khỏi nơi này.
Gần đây quầng thâm mắt ngày càng rõ ràng, bu9ổi sáng phải làm rất nhiều thao tác thì mới giảm bớt được.
Người trong gương, ăn mặc rất chính chuyên, mặc một bộ trang phục màu xanh l6am, bắp chân cân đối, eo nhỏ, áo khoác ngoài phủ lên phần ngực nhô lên, càng khiến bà thêm phần chuyên nghiệp già dặn.
Nghi thức treo biển sẽ diễn ra tại quảng trường lớn ở cổng công viên, lúc đó chúng ta sẽ ngồi trên một chiếc Audi đi tới.
Từ đoạn đường này, hai bên sẽ có phóng viên chụp hình.
Thấy mọi người không có ý kiến, biểu cảm gì đặc biệt, ông ta tiếp tục nói:
Tôi đã mời ca sĩ nổi tiếng Trần Hiểu Họa tới để hát ca khúc mở màn.
Thiếu gia họ Kim ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mập mạp của Liễu Trường Thành, tò mò hỏi:
Có phải cái người hát Chân trời xa xăm lúc này?
.
Khoảng thời gian ở đây còn đến trường tìm Chi Chi hai lần.
Ông nội Tất Đại Nghiệp của cậu thích đồ cổ, cậu còn thấy nhạt nhẽo, không hay bằng chơi game.
Nếu như ông nội mà gặp cô ấy thì nhất định sẽ rất thích cho xem.
Hôm nay đám người cô Lục Cẩm Tú tổ chức cái nghi lễ hoạt động, còn phải ăn mặc chính chuyên, Tất Tiểu Nghiệp mua được ở chỗ đồ cũ một chiếc áo dài cổ trang, cậu mặc lên người vô cùng thích thú.
Nơi đây còn có cả hoạt động rút thưởng.
So với lễ kỉ niệm trường Nhất Trung thì náo nhiệt hơn nhiều, không khí như trẩy hội.
Một đoàn người đến nơi tổ chức.
Nơi đó vô cùng náo nhiệt.
Bà không dám tưởng tượng, nếu như đúng như vậy thì một đứa trẻ ở một vùng quê xa xôi, một huyện thành nhỏ bé như vậy, đã nhiều năm như vậy, làm sao sống tới giờ được..
Vì vậy, không phải.
Quảng cáo cũng đã phát đi rồi, những lãnh đạo nên mời cũng đã mời, còn có các bạn bè phóng viên.
Ông ta vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ.
Ông ta đưa ngón tay mập mạp của mình lên trên tấm bản đồ, chỉ trỏ.
Tất Tiểu Nghiệp đột nhiên muốn về nhà có thể tiếp tục đi học, đổi từ ngành quản lý công thương không hứng thú sang ngành khảo cổ là được.
Nghĩ như vậy, cậu lập tức thông suốt, thu dọn đồ đạc cũng nhanh nhẹn hơn.
Mọi người lại được một trận cười vui vẻ.
Lục Cẩm Tú và Liễu Trường Thành ngồi một xe, lúc trên xe, bà lật danh sách khách mời, không có tên của Chu Mộc, bà nhìn Liễu Trường Thành không nói gì, thậm chấp nhận.
Cũng may, hôm nay là ngày treo biển khai trương, sau khi sự kiện này kế3t thúc là có thể rời Cam Tây.
Lục Cẩm Tú dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp vành mắt.
Chỉ là nghĩ ngợi lung tung mà thôi.
Làm sao có thể như vậy, từ Đại Kinh đến Cam Tây cách nhau xa như thế cơ mà.
Theo chân ca sĩ Trần Hiểu Họa lên sân khấu hát ca khúc
Chân trời xa xăm lúc này
, không khí sự kiện cuồng nhiệt đến đỉnh điểm.
Nhóm lãnh đạo khách quý được mời tới, trên khuôn mặt cũng biểu lộ rõ sự vui sướng, không khí sự kiện vô cùng tốt.
Nhưng mà ngon thì nhiều lúc chưa chắc đã tốt, một đoàn người phải xếp hàng là thế nào, Lục Cẩm Tú còn tưởng đó là phong tục ở đây.
Vì vậy bà nói rõ ràng với Liễu Trường Thành vấn đề này.
Lục Cẩm Tú nghĩ rằng hôm nay phải lên hình nên bà vẫn chọn đôi giày này.
Trang điểm xong, da mặt trắng mịn nhẵn nhụi, khuôn mặt có chút ửng đỏ, ánh mắt rất có hồn, hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ thường xuyên mất ngủ.
Tuyệt đối không phải.
Lục Cẩm Tú đánh lại son, chải lại mi một lần.
Lần trước tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường Nhất Trung, ấn tượng rất tệ, đủ loại lộn xộn.
Cuối cùng còn phải ăn cơm ở nhà ăn, nhưng cũng may bữa cơm ở nhà ăn cũng ngon.
MC Lý Thiên lên sân khấu, âm thanh vang vọng rõ ràng, âm hưởng cũng rất tốt, cả quảng trường ai cũng nghe thấy giọng nói rõ ràng của anh ta.
Mùa thu là mùa để hoa quả đâm chồi, mùa của những thành tựu được kết quả.
Liễu Trường Thành nâng cao bụng lớn, híp híp mắt, bình thường trông mặt hiền lành phúc hậu nhưng khi mở miệng mới lộ ra vẻ khôn khéo.
Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Mùa thu của Cam Tây, đúng lúc là mùa dưa leo vàng gặt hái.
Trong tiết trời thu vàng như vậy, Tập đoàn Cẩm Tú xin được long trọng khai trương...
MC Lý Thiên mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc quần âu đen, khuôn mặt tuy không quá xuất sắc nhưng nói chuyện lại vô cùng thu hút, chỉ cần nói ra là mọi người ở quảng trường ai cũng bị hấp dẫn.
Liễu Trường Thành trong lòng đắc ý, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh nói:
Đúng vậy, vừa hay có chút quen biết, thu xếp hát một bài.
Bây giờ, cô ấy đã đến sân bay, tôi đã cho người đến đón rồi.
Lục Cẩm Tú biết có sắp xếp một ca sĩ tới mở màn, không khỏi nhẹ gật đầu.
Cả người tinh thần sáng láng.
Nhìn qua cái va li ở trong phòng, hôm nay sau khi hoạt động treo biển kết thúc, muốn rời đi là có thể rời đi được rồi, bà đã mua vé máy bay chiều nay bay.
Người giống người là chuyện thường tình.
Nhưng để an tâm, Lục Cẩm Tú vẫn cho người đi điều tra.
Đồng thời, Lục Cẩm Tú quyết định về nhà sẽ gọi điện cho Liễu Mạch.
Liễu Mạch trông có vẻ rộng lượng, thoải mái nhưng thực tế lại là người đa nghi nhất.
Cảm giác như là trúng thưởng vậy.
Ngày ngày lượn lờ ở phố đồ cổ khiển cậu cảm thấy hứng thú sâu sắc với những món đồ này, gần như chỉ tiện tay lấy một món đồ nhỏ là có thể kể một câu chuyện, nói ra được nhiều điều.
Tiếng người huyên náo.
Đại đa số mọi người tới vì ngôi sao lớn Trần Hiểu Họa, còn có cả MC nổi tiếng Lý Thiên.
Cậu đi đến trường học tìm Chi Chi, muốn hỏi xem bản thân mua được đồ thật không, mặc dù lại bị lừa một lần nữa nhưng, vẫn có một đồ trong đó là đồ thật.
Cậu đã tiếp tục bỏ ra hai, ba vạn mua đồ cổ, nhưng nghe Chi Chi nói, cái bình cậu mua được cũng có thể bán ra được hai, ba vạn.
Thật kì quái.
Lúc mới đầu đến thành phố này, bà còn đầy tham vọng, dự định.
Sau khi kết thúc, mọi người đến khách sạn để ăn buffet.
Tôi có sắp xếp một bữa tiệc rượu vang.
Thôi bỏ đi, vui là được.
Dù sao chiều cũng về rồi, Lão Tất cũng thích mấy món đồ cổ, nói không chừng nhìn thấy cháu trai biển thành cái dạng này lại phấn khích.
Nhất định phải làm nghi lễ treo biển, bày một cái đầu lợn, thắp nén hương, thể mới được coi là chính thức khai trương.
Đồng thời họ cũng mời không ít phóng viên lãnh đạo.
Liễu Trường Thành là người bản địa, lại có tiếng tăm.
Hơn nữa ông ta làm việc cũng rất nhanh nhẹn, những việc khó xử ông ta đều có thể giải quyết.
Kết quả điều tra khiến bà không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Bà liền tin tưởng kết quả này.
Lúc ăn sáng xong, Lục Cẩm Tú nhìn thấy bộ dạng của Tất Tiểu Nghiệp...
Cậu vốn đã gầy, mặc một chiếc áo dài, trông như que củi biết đi vậy...
Bà không ngờ một nơi nhỏ bé như thành phố Tây Hồ này Liễu Trường Thành lại có thể mời được Trần Hiểu Họa.
Điều này khiến Liễu Trường Thành tiếp tục nói.
Bản thân chỉ cần bóng gió mấy câu, Liễu Mạch nhất định sẽ giày vò đòi điều anh trai về Đại Kinh, không thì ít nhất cũng rời khỏi Đại Kinh.
Ở phòng bên cạnh, Tất Tiểu Nghiệp đang mặt sưng mày xỉa thu dọn hành lý.
Vừa nói xong là một người có khả năng ứng biển cao, cùng với khả năng điều khiển đám đông...
Lục Cẩm Tú vốn đang ở bên cạnh các vị lãnh đạo nói chuyện, bỗng tự dưng xung quanh yên ắng.
Tất Tiểu Nghiệp đam mê đến quên cả trời đất.
Không ngờ rằng Lục Cẩm Tú nói muốn rời đi liền mua luôn vé máy bay cho cậu.
Trước khi đi mà chào tạm biệt Chi Chi được một câu thì tốt.
Cậu lúc đầu cảm thấy cô gái này trông thật xinh đẹp, bây giờ thì cảm thấy cô gái này thật không phải dạng vừa, món đồ cổ nào cũng tinh thông.
Dưới chân là một5 đôi giày cao gót, để nhỏ.
Nó không dễ đi khi đi trên đường đất, và khi đi thì rất mệt, nhưng nó có thể khiến người bà cao hơn và thon hơn.
Chiều nay cậu phải rời Tây Hồ cũng với cô Lục về Quảng Nam.
Không biết vì sao, khoảng thời gian này cậu ở đây rất vui vẻ.
Mọi người ở đây ai cũng biết anh ta, hơn nữa xét về độ nghiêm túc, thì mời anh ta khỏi lo vì anh ta rất chuyên nghiệp, khả năng ứng biến cao, chưa từng có sai sót.
Lục Cẩm Tú loáng thoáng nhớ ra mấy hôm nay xem tivi, dường như có thấy người MC này, tần suất xuất hiện cũng rất nhiều.
Sau đó, sẽ chụp ảnh chung với các vị lãnh đạo, tiến hành nghi thức treo biển khai trương.
Ngẩng đầu lên nhìn, bà thấy bực bên cạnh họ, lối vào chính của công viên, đột nhiên xuất hiện một con sư tử lắc lư qua lại...
Đây là một con sư tử đực đẹp đẽ với bộ lông mượt mà, tung bay như trong quảng cáo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.