Chương 188: Xoa đầu
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1217 chữ
- 2022-02-04 06:13:48
Không nghĩ rằng chỉ ngủ một giấc mà đã tới nơi.
Đến giờ cậu vẫn còn cảm thấy mơ mơ màng màng.
Đã đến nơi rồi sao ạ?
Giọng của 8Lục Thành Tuấn hơi khàn khàn.
Phi cơ trượt trên đường băng rất lâu rồi mới dừng lại.
Hành khách ở khoang hạng nhất có thể xuống trước.
Lục Thành Tuấn bước xuống máy bay.
Đáng ra ông nên đợi máy bay hạ cánh rồi mới gọi cậu dậy.
Nhìn cậu bây giờ lại cảm t6hấy khó chịu.
Sắp hạ cánh rồi, cháu dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút đi.
Lục Thành Tuấn không giành được với cô.
Ngô Quân ở phía sau nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp chạy đến nói chuyện cười đùa với Lục Thành Tuấn thì yên tâm hơn nhiều.
Tuy rằng trước đó ông có xem qua thông tin về cô gái này nhưng giờ nhìn trực tiếp vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Nhìn là biết sức khỏe không tốt.
Lúc này ông lại cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Vẫn là mình biết cách nuôi con.
Còn trẻ tuổi như này không nên suy nghĩ quá phức tạp.
Vâng ạ.
Lúc này Lục Thành Tuấn mới nở một nụ cười chân thành.
Cậu có chút yêu quý người chú to cao trước mặt này.
Cậu đeo ba lô, tay đẩy vali và cầm theo máy ảnh đi ra ngoài.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái.
Cô gái mặc một chiếc quần bò, đi đôi bốt da ngắn và chiếc áo len hồng nhạt.
Chiếc xe có vẻ như khá lâu đời rồi, phía đầu xe còn dính bùn.
Bố của Chi Chi hoàn toàn khác so với những gì cậu tưởng tượng.
Không giống Chi Chi lắm mà lại giống một người nông dân chất phác, nhìn rất hiền hòa.
Chi Chi nói cháu tới chơi nên rất vui, đã sắp xếp phòng ngủ cho cháu cả rồi, cứ yên tâm ở nhà chú mà chơi.
Chu Mộc nhìn thiếu niên ngại ngùng trước mặt để tóc ngắn, đứng cạnh Chi Chi.
Trong hai người rất giống nhau, ông liền theo thói quen xoa xoa đầu cậu.
Lục Thành Tuấn không có thói quen được người khác thân thiết như vậy.
Ngô Quân thấy cậu bé đeo chiếc máy lên cổ, hộp thuốc cũng phải luôn mang theo bên người.
Sau đó ông vỗ vai cậu.
Chơi vui vẻ một chút, đừng nghĩ nhiều quá.
Đứng trong lối đi ở sân bay cậu đã có thể cảm thấy sự rét lạnh ở bên ngoài, còn lạnh hơn Đại Kinh nhiều.
Đi qua khu chờ ở sân bay, cậu nhìn thấy bên trong có bán đặc sản Cam Tây, đồ mỹ nghệ dân tộc kiểu dáng phong phú, màu sắc sặc sỡ.
Tất cả những thứ này đều đem lại cho Lục Thành Tuấn một cảm giác rất thân quen.
Lục Thành Tuấn đi về phía trước, đứng trước mặt cô gái ấy, vẻ mặt ngốc nghếch.
Đứng đối mặt nhau giây phút ấy, cậu cảm thấy hô hấp nặng nhọc hơn.
Cậu ấy nhìn ảnh của mình rồi, nhưng mình chưa từng thấy ảnh của cậu ấy.
Dáng người cao cao, mái tóc ngắn, ngũ quan còn xinh đẹp hơn cả mình.
Lục Thành Tuấn vừa đi ra liền thấy cô gái ấy vẫy tay loạn xạ về phía mình.
Thành Tuấn, tớ ở đây này!
.
Ngay cả bố cậu cũng chưa bao giờ xoa đầu cậu.
Lúc ở nhà mà đi mua đồ với mẹ thì đều giữ một khoảng cách.
Bây giờ bố Chi Chi lại xoa đầu cậu.
Cháu chào chủ Chu.
Lục Thành Tuấn rất lễ phép chào hỏi.
Chu Mộc nhìn thiếu niên trước mặt, cảm thấy một cậu con trai nhưng còn gây hơn cả chị Chi.
Da còn trắng nõn, người cũng như con gái.
Nhưng không sao cả.
Ông nội tớ nấu ăn rất ngon.
Để cậu tăng lên năm cân cũng không vấn đề gì.
Chi Chi vừa nói vừa xách vali hộ.
Không sao đâu chú Ngô, cháu rất khỏe.
Chú khô5ng cần phải lo cho cháu đâu.
Lục Thành Tuấn lộ ra một nụ cười mỉm.
Cậu thật sự cảm thấy rất tốt.
Chi Chi nói ríu rít suốt quãng đường, rất hưng phấn.
Đến đây rồi cậu không những vừa được ăn ngon mà còn được chơi rất vui nữa.
Tớ có thể dạy cậu cưỡi ngựa.
Không nghĩ rằng lại thấy cậu cất bức tranh đi.
Sau đó cậu lại ngồi rất nghiêm túc, lại có chú9t mệt mỏi.
Ngô Quân có hơi hối hận.
Ông nói:
Chú không đi cùng cháu đến nhà bạn.
Nếu cháu có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chú.
Chỉ cần ấn nút trên này là được.
Ngô Quân lặng lẽ đi phía sau thiếu niên, không biểu hiện chút sắc thái biểu cảm gì.
Đến nơi để hành lý, ông giúp cậu lấy vali.
Ngô Quân đưa cho thiếu niên một chiếc máy màu đen giống như máy nhắn tin ngày trước, chỉ là nhỏ hơn nhiều.
Có phải là tớ đẹp hơn trong tưởng tượng của cậu đúng không.
Lục Thành Tuấn lắc đầu:
Cậu đẹp hệt như trong tưởng tượng của tớ.
Không kém một chút nào.
Chi Chi lại cầm lấy tay của cậu sờ sờ, nhíu mày nói:
Cậu gầy hơn nhiều so với trong ảnh đấy.
Quá gầy rồi.
Sắp rồi.
Còn khoảng mười phút nữa là hạ cánh.
Ngô Quân trả lời cẩn thận.
Ông còn cho rằ3ng cậu bé này sẽ có chút lo lắng.
Chúng ta còn có thể đi trộm trứng gà.
Tớ còn muốn giới thiệu Nhị Hổ và Tiểu Hoa cho cậu nữa.
Lục Thành Tuấn cũng gật đầu cả quãng đường.
Đi đến cửa sân bay thì thấy một chiếc xe bán tải cũ màu xanh quân đội đang dùng phía trước.
Chỉ được xem tranh của cậu ấy lúc nhỏ.
Cậu là Chi Chi.
Lục Thành Tuấn lộ ra một nụ cười ngại ngùng.
Chi Chi gật đầu, cười một cách đắc ý.
Nhìn con nhà người khác xem.
Gầy trơ cả xương.
Đủ biết là nhà này không chăm sóc tốt cho thằng bé.
Nhớ rằng phải luôn mang theo nó bên người đấy.
Lục Thành Tuấn gật đầu một cách ngoan ngoãn, kiên nhẫn nghe lời dặn dò.
Cậu biết đây là nhượng bộ lớn nhất của ông nội rồi.
Từ nhỏ cậu đã là một đứa bé không khiến cho người lớn phải lo lắng nhiều.
Chúng ta còn có thể đi bắt gà để ông nội làm món gà không lối thoát.
Còn nữa, chúng ta có thể đến khu trồng trọt để hái rau.
Nước ở đấy trong xanh lắm, đều ăn được hết.
Cô gái này còn đẹp hơn so với trong ảnh.
Đi đến cửa thì cả hai người đều mặc áo khoác vào.
Một hồng, một trắng, trông giống một đôi chị em.
Cậu muốn tránh đi nhưng cuối cùng lại không tránh được.
Quay qua nhìn thì thấy Chi Chi cũng bị bố xoa đầu, còn cả khuôn mặt nhăn nhó của cô, Lục Thành Tuấn bỗng bật cười.
Chú Chu giúp cậu xách hành lý.
Chi Chi vỗ vai Lục Thành Tuấn, nói:
Bố tớ rất quý cậu đấy.
Trước giờ ngoài tớ ra, bố tớ chưa xoa đầu ai bao giờ cả.
Chỉ vì câu nói này mà Lục Thành Tuấn đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Giống như bị xoa đầu cũng không phải việc gì xấu.
Xe dừng lại ở nhà của Chi Chi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.