Chương 193: Dạo vườn bách thú
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1571 chữ
- 2022-02-04 06:14:06
Ngô Quân tuyệt vọng hướng mắt về phía đảo trên hồ.
Ánh nắng làm tan chảy cái hơi của ban đêm thành những giọt sương, rồi bốc hơi m8ất.
Quẩy được chiên mới, còn nóng giòn.
Nhưng chỗ quẩy này không6 phải là lão tú tài làm mà là bố Chu lái xe đi mua.
Cửa xe hạ xuống một chút để lộ ra một cái khe nhỏ khiến gió thổi vù vù vào trong.
Gió thổi như mang theo cả mùi của cỏ dại và nước sương quyện vào nhau.
Sau đó một con gấu chạy đi mất, chỉ còn lại một con chờ dưới cây.
Ông cảm thấy thời cơ đã đến.
Nó bẻ gãy chiếc bánh rồi vứt xuống đất dẫm bẹp đến khi chiếc bánh vùi vào trong đất.
Dường như nó đang rất tức giận.
Rất đẹp, cũng rất thần kỳ.
So với cuộc sống hàng ngày của cậu thì quả như là một thế giới khác vậy.
Thêm nữa là một đĩa rau cải thìa rất mọng nước.
Trước mặt mỗi người đều là một bát nước tương.
Cậu chỉ nhìn thấy con hổ ở thùng xe phía sau qua lớp cửa kính ô tô.
Ánh nắng chiếu lên người nó.
Lát nữa cậu có thể hạ cửa xe xuống một chút.
Nhưng đừng kéo thấp quá nhé, không là những con thú đó sẽ chui đầu vào trong đấy.
Chi Chi nhắc nhở.
Bố Chu ngồi ở phía trước lái xe, còn Chi Chi và Lục Thành Tuấn ngồi ở ghế sau.
Tớ và bố bình thường hay cưỡi ngựa để đến đấy.
Mà Lục Thành Tuấn mặc chiếc áo khoác lông trắng càng giống một cô gái mềm mại hơn.
Ông nội của Chi Chi nói phải ở nhà để hầm gà.
Nhân lúc này, ông trượt xuống cây.
Vừa xuống đến đất thì không ngờ được con gấu kia lại quay lại, nhe răng trợn mắt.
Từ ống kính máy ảnh, cậu có thể nhìn thấy con gấu đang vươn lưỡi ra liếm chỗ mật trên mặt cỏ, đầu lưỡi liếm cả cỏ vào trong miệng.
Ngô Quân vẫn mắc kẹt trên cây bỗng nghe thấy tiếng ô tô.
Chờ một lúc thì quả nhiên nhìn thấy một con gấu có hai đường lông trắng trên bụng chui ra từ trong rừng.
Con gấu chạy thẳng đến chỗ hũ mật mà không thèm để ý đến bọn họ.
Sau đó cậu nhìn thấy cả hươu cao cổ.
Con hươu con quả thật là chui đầu vào trong xe, phun ra hơi thở mang đậm mùi cỏ.
Mỗi lần gắp cũng rất nhiều, chỉ sợ chậm một chút là hết đồ ăn.
Bánh quẩy giòn rụm, ăn cực kì ngon, lại còn lưu lại hương vị.
Tớ nhớ tớ và Nhị Hổ con cùng nhau đuổi bắt gấu trúc.
Tên nhóc đấy chạy khá nhanh làm bọn tớ đuổi không kịp.
Lục Thành Tuấn đỏ mặt gật đầu.
Ăn nhiều một chút thì mới có sức.
Lão tú tái vừa nói vừa bắt đầu tranh đồ.
Dùng từ tranh là không sai chút nào.
Nước tương cũng thế, tự làm cả.
Đậu nành này là thành quả buổi sáng của cháu nghiền.
Khi được rót vào bát còn cảm nhận được sữa vẫn còn nóng.
Đặt 9giữa bàn là một đĩa quẩy xếp chồng cao như một ngọn núi nhỏ.
Đại Kinh cũng có vườn bách thú hoang dã nhưng bố mẹ chưa dẫn cậu đến bao giờ.
Giờ cậu cũng đã học cấp ba rồi nên càng không tiện bảo bố mẹ dẫn mình đi vườn bách thú.
Cô bốc đưa bổ và Thành Tuấn mỗi người một nắm.
Trong xe lúc này toàn là tiếng nhai đậu răng rắc và ngập mùi hương của hạt đậu nành rang.
Lục Thành Tuấn nhìn rừng cây rậm rạp đến mức người không thể đi vào được.
Thật là không tưởng tượng ra được hai con gấu ngựa sẽ trông như thế nào.
Lục Thành Tuấn quay ra sau nhìn thì phát hiện Nhị Hổ đã không ngồi ở thùng xe sau nữa.
Không biết nó đã nhảy xuống xe từ lúc nào để tham gia vào cuộc rượt đuổi.
Nhưng vì cậu chưa biết cưỡi nên chúng ta hôm nay đi xe đến đấy.
Ở trên núi có rất nhiều con vật nhỏ, đáng yêu cực.
Lục Thành Tuấn không tưởng tượng được cực kì nhiều là nhiều bao nhiêu.
Lục Thành Tuấn gật đầu.
Vào đến khu rừng cậu mới biết vườn bách thú là như nào.
Chỉ cần đặt một hũ mật ong ở đây là nó sẽ chạy tới.
Chi Chi và Lục Thành Tuấn ngồi trong xe nhìn bố của Chi Chi ôm lọ mật ong xuống dưới rồi đổ một nửa hũ ra trên mặt đất, sau đó quay lại xe.
Ông lái xe ra xa một đoạn.
Cậu vô cùng ngạc nhiên.
Tạm biệt hươu con, bọn họ bắt đầu đi vào khu của báo.
Lục Thành Tuấn giơ máy ảnh lên nắm bắt lấy khoảnh khắc.
Thật là thần kỳ.
Ngô Quân cũng rất tuyệt vọng.
Bánh quy thật sự là rất khó ăn, nhưng ông cũng không nghĩ rằng đến gấu cũng không thích ăn...
Hôm nay tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan vườn bách thú ở nhà tớ trước.
Ở đây nhiều loài động vật lắm, chơi rất vui.
Hôm nay Chi Chi mặc một chiếc áo khoác da lộn màu ka-ki, quần bò và đôi bốt cổ ngắn, trông cực kì ngầu.
Ông lôi một chiếc bánh quy từ trong túi ra rồi ném thật mạnh.
Con gấu quả nhiên chạy theo chiếc bánh.
Trưa hôm nay mọi người sẽ ăn món gà hầm.
Vì vậy Lục Thành Tuấn đi cùng bổ Chu.
Lúc này Lục Thành Tuấn đang n3gồi trước một bát sữa đậu nành lớn.
Sữa có hơi đặc.
Nó nằm một cách nhàn nhã, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mặt cậu và mặt nó dường như dính sát vào nhau vậy.
Xe cũng không chạy nhanh mà chỉ chầm chậm đi trong rừng núi.
Một đàn dê với cái sừng dài đang chạy ngang qua.
Xung quanh đảo ngập sương mù.
Không biết lúc này Lục thiếu gia đang làm gì nữa.
Để đi mua được chỗ quẩy này, Chu Mộc dường như phải phóng xe rất nhanh để đi.5
Nghe nói là mua từ một quán lâu năm.
Ngược lại Chi Chi còn ăn rất nhanh.
Lục Thành Tuấn cũng vô thức tăng nhanh tốc độ ăn.
Cuộc sống của cậu ấy giống như trong thần thoại vây.
Rời đi khu của hổ, cậu lại nhìn thấy voi.
Bánh bao cuộn hoa được làm như bánh bao nhưng cuộn lại, tạo hình như một đóa hoa.
Rau là nhà ông tự trồng đấy.
Cửa xe đầu kéo hết lên.
Hàng cây hai bên rậm rạp, chằng chịt như chẳng có con vật gì.
Còn một con nhỏ thì trên bụng có hai đường lông trắng gọi là Nhị Hùng.
Nhị Hùng có hơi ngốc.
Quẩy ở đây được chiên rất ngon.
Đều dùng dầu ăn và bột mì lâu năm.
Vị đậu nành trong sữa đậu cũng rất rõ.
Bánh bao cuộn hoa cũng cực kì vừa miệng, rau hẹ trong bánh rất thơm.
Đứng cạnh con voi to đấy còn có một chú voi con và một đàn ngựa đang phi cước chạy.
Sau đó dường như bọn họ lại trở lại rùng cây rập rạm bên hồ.
Ăn no uống no rồi ai cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Lục Thành Tuấn phát hiện từ tối qua đến bây giờ cậu không nhớ đến mẹ mình một chút nào.
Xe dừng lại.
Chỗ này có hai con gấu ngựa đấy.
Thật mềm.
Không ngờ rằng chú hươu con lại vươn lưỡi ra liếm tay cậu.
Lục Thành Tuấn quả thực là bị kinh ngạc đến ngốc luôn rồi.
Cậu vội vàng cầm máy ảnh chụp liên tục.
Bố tớ nói bọn chúng là hai anh em.
Đôi khi bọn chúng sẽ đến chỗ bên hồ.
Chi Chi rất phấn khích, dựa vào cửa sổ để xem những con thú rượt đuổi nhau cùng với cậu.
Lục Thành Tuấn cảm thấy được một cơ thể ấm áp đang dựa gần vào mình.
Có một con to, trên đầu nó có một nhúm lông trắng.
Tớ gọi nó là Đại Hùng.
Vừa giòn vừa thơm.
Ăn vào còn nghe được âm thanh răng rắc rất vui tai.
ô tô vẫn tiếp tục chạy.
Một lúc sau, một con hổ thay ô tô đuổi phía sau con báo hoa.
Vì núi quẩy chiên chẳng mấy chốc mà biến mất.
Tuy rằng nói là cậu nên ăn nhiều một chút nhưng Chi Chi, ông nội và bố cổ đều không có ý nhường thức ăn chút nào.
Cuộc sống của cậu rất có quy củ và nhàm chán, lặp lại.
Những cuộc sống của Chi Chi thì lại khác.
Vốn dĩ cậu còn nghĩ sẽ rất khó khăn.
Vậy mà sau khi đến đây cậu lại có thể làm được một cách dễ dàng.
Ngoài ra còn có cả bánh bao cuộn hoa
.
Bên trong bột bánh còn điểm xuyết một vài lá hẹ xanh, trông rất đẹp mắt.
Chi Chi ngồi trong xe lấy đồ ăn vặt mà ông nội đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.
Là hạt đậu nành rang.
Rất đẹp đúng không! Lúc nhỏ tới lớn lên ở trên rừng sâu đấy.
Ở đây có rất nhiều động vật.
Bỗng Lục Thành Tuấn nhìn thấy một con báo hoa chạy vụt qua ngoài cửa xe.
Tốc độ xe rất nhanh, con báo hoa cũng chạy rất nhanh, giống như đang chạy đua với nhau vậy.
Cậu có thể xoa đầu nó đấy.
Chi Chi cười nói.
Lục Thành Tuấn thật sự vươn tay ra chạm một chút.
Con đói rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.