Chương 237: Người nhà
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1643 chữ
- 2022-02-06 10:10:28
Trên đầu là vùng trời màu xanh.
Chỗ giao giữa màu xanh và màu đỏ tạo nên một màu tím đẹp một cách lạ thường.
Lần đầu tiên8 đến thôn Bình Khẩu, người ta sẽ kinh ngạc vì vẻ đẹp của nơi này.
Chu Mộc lúc nào cũng cười nhàn nhạt.
Lúc bọn chúng ở nhà, ngay cả Nhị Hổ và Tiểu Hoa cũng hoạt bát hơn chút.
Chỉ còn lại lão già là mình, Tiểu Hoa cũng lười không thèm động đậy, Nhị Hổ cũng cứ nằm sấp xuống.
Vậy nên những đứa trẻ nào có tương lai sẽ đều dọn ra ngoài để cho người già ở lại nông thôn.
Thôn Bình Khẩu hiện giờ vẫn được coi là ổn vì điều kiện trong thôn rất tốt, người chuyển đi vẫn còn ít.
Thế nhưng trước đây, những thôn bên cạnh đều có trường hợp như vậy.
Lúc này, thôn Bình Khẩu yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kêu của dế mèn.
Trên bầu trời, một vùng đầy sao.
Dưới bầu trời, Chi Chi đang ngủ say.
Chú họ của nhà tôi, không thể đếm hết, không thể đếm hết,...
Trích bài hát Hồng Đăng ký.
Giọng hát vang dội khiển lão tú tài giật mình.
Tuy rằng dạo gần đây lão hay quên những thính lực vẫn còn rất tốt.
Ông ơi, con nhớ đồ ăn ông làm quá.
Đợi nhà của bố xây xong thì bố sẽ đến đón ông ngay.
Lão tủ tài cầm điện thoại nói chuyện với Chi Chi một lúc mới lưu luyến ngắt điện thoại.
Những tiếng tút báo bận đã vang lên mà ông vẫn còn không biết, vẫn cầm điện thoại nói:
Phải ăn cơm đầy đủ, không được ăn cá, phải mang theo thuốc đấy...
Kết thúc cuộc gọi.
Ông lão đi làm rất nhiều đồ ăn, cuối cùng cũng nhớ đến phải cho Nhị Hổ và Tiểu Hoa ăn.
Trong căn nhà cũ vang lên những tiếng nhai nuốt.
Lúc ăn cơm, lão tủ tài lại nhận thêm một cuộc điện thoại nữa.
Tuy rằng Chu Mộc trước lúc đi đã nói rằng khi nào ổn định sẽ quay lại đón mình, nhưng ông lão ngày nào cũng đi dạo quanh nhà văn hóa thôn là bởi muốn xem xem có xe đến hay không.
Lão tú tài tin rằng Chu Mộc và Chi Chi sẽ không bỏ rơi ông lão, thế nhưng dù sao ông lão cũng đã lớn tuổi rồi.
Ngay cả em gái Tú Hoa cũng nói rằng già rồi thì không nên làm phiền người trẻ, cứ sống tốt ở thôn là được.
Lão tú tài dựa lưng nằm trên ghế.
Bình thường vào lúc này, cả nhà cũng đã ăn xong cơm, cùng nhau nằm trên ghế nói những câu chuyện trên trời dưới biển.
Nghe cháu gái nói về những câu chuyện rất vui ở trường học, ông lão cũng cùng nó khoác loác và tán gẫu.
Hơn nữa ông lão cứ lo rằng sẽ để lỡ điện thoại nên đã tăng âm lượng lên to nhất.
Bất thình lình nghe được âm thanh lớn này khiến ông lão giật mình đánh rơi cả điện thoại.
Thế nhưng điện thoại đeo trên cổ nên có rơi cũng không sao, nó vẫn đang ở trên cổ.
Nhà sắp xây xong rồi, cháu phái người đến đón chú.
Giọng điệu còn mang chút ra lệnh.
Nói xong, Chu Mộc tắt máy.
Lão tú tài lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng lúc này lão tú tài lại không hề vui vẻ gì.
Bởi vừa nãy ông lão đi ra nhà văn hóa thôn dạo thì nghe người ta nói đến ông, nói Chu Mộc và con gái đi đến thành phố Đại Kinh mua nhà rồi thì không cần lão già là ông nữa.
Ở quê đều có tập tục như vậy, con cái vào thành phố sống, bỏ lại người già ở nhà.
Bầu trời đã tối đen.
Lão tú tài cầm điện thoại cảm thấy nóng cả tay.
Đột nhiên ông lão thấy đói bụng.
T6hế nhưng dù phong cảnh có đẹp đến đâu thì ngày nào nhìn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng chẳng còn gì đặc biệt nữa.
Lão tú tài nằm5 lên ghế bên cạnh cửa, bên cạnh là một con hổ uể oải nằm sấp, bên kia là một con rắn phát sáng ánh màu đen cuộn tròn.
Ông lão với mái tóc và bộ râu bạc phơ, khuôn mặt tuấn tú giống như một ông tiên.
Lúc còn trẻ ông lão là một người ương ngạnh.
Ông lão đã từng trải qua những khoảng thời gian dài với sự nghèo đói từng ngày.
Ông lão ngày nào cũng tâm niệm rằng bản thân mình có phúc về già.
Buổi tối cô cùng bọn Hướng Tiến ăn cơm, bỗng thấy giống như được trở về thôn Bình Khẩu, vô cùng vui vẻ.
Cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Một ngôi trường mới, rời xa bố và ông vậy nên không còn vui nhiều như trước nữa.
Một vài người lớn tuổi không quen với việc sống trong thành phố.
Nhà ở quê thì to mà nhà trên thành phố thì bé tí tẹo, uống cốc nước cũng phải trả tiền, người già không muốn làm phiền đến con cái mình.
Còn có cả những người trẻ tuổi không thích sống chung với người già, cảm thấy không tự do, lúc nào cũng sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.
Bản thân ông cũng biết điều đó.
Thế nhưng lão tú tài từ trước đến giờ vẫn trọng sĩ diện, không muốn nói ra.
Ông lão chỉ muốn lặng lẽ cầm theo điện thoại ở trên người.
Lão tủ tài cứ than ngắn thở dài một mình.
Nhị Hổ nằm đó không hề than ngắn thở dài gì vì nó thực sự đang rất đói.
Lão tú tài cả ngày nay không ăn gì, cũng quên luôn việc phải cho bọn chúng ăn.
Ăn cơm xong, ông lão bắt đầu thu dọn hành lý.
Ông lão hưng phần giống như một đứa trẻ sắp được ra ngoài đi du lịch.
Ông lão xếp gọn những đồ chơi của mình đến tận nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Lão tú tài run rẩy cầm chiếc điện thoại:
Alo, alo...
Alo được hai tiếng ông lão mới nhớ ra mình chưa bấm nhận cuộc gọi.
Ông lão vội vàng bấm nút.
Người dân trong thôn nói rằng ông lão đang khoe khoang.
Ông lão chỉ sợ rằng mình quên điện thoại ở đâu đó.
Nhỡ may Chi Chi và Chu Mộc gọi điện thoại cho ông lão thì ông lão lại không nghe máy được.
Lão tú tài sờ lấy chiếc điện thoại, một sản phẩm điện tử dường như bị ông lão tìm tòi sờ mó như một bao tương, trở nên bóng nhẫy.
Ai da...
Lại là một tiếng than thở kéo dài.
Đột nhiên, điện thoại kêu lên.
Thế nhưng ông lão quá kích động nên tay bắt đầu run bần bật, bấm mãi mới được.
Alo, alo, Chi Chi à? Ông nội đây, là ông đây.
Ông ơi, ông ăn cơm chưa? Con và Hướng Tiến với Thành Tuấn đang ăn cơm cùng nhau ạ.
ông tốt lắm, ăn rồi, ông ăn chân giò kho, gân bò, cơm với trứng xào cà chua...
Lão tú tài đắc ý báo tên một loạt đồ ăn.
Chi Chi cầm điện thoại nghe mà rớt nước miếng.
Tuổi tác đã lớn rồi nên dường như cũng hơi hơi dễ quên.
Đương nhiên lão tú tài sẽ không nhớ ra mình đã quên cho Nhị Hổ và Tiểu Hoa ăn.
Dạo gần đây có rất nhiều việc ông lão không nhớ được.
Thốn Bình Khẩu tuy rằng ở trong khe núi thể nhưng độ cao với m3ực nước biển lại không hề thấp.
Đặc biệt là từ Tây Khẩu của thổn nhìn ra bên ngoài, những dãy núi trùng điệp, dưới chân lại là n9hững đỉnh núi tăm tắp ở phía xa xăm.
Nơi đây có khí thể như chỉ cần trong tầm mắt là có thể bao quát toàn bộ núi sông.
Điều kiện của thôn càng kém thì những người già ở lại thôn càng nhiều.
Dù phong cảnh có đẹp đến đâu thì cũng chỉ còn lại một thôn làng toàn các ông bà già bị thương và đau buồn đếm ngày về với đất trời.
Lão tú tài là một người rất kiêu ngạo.
Quả thực mười mấy năm nay, ông thực là đã được hưởng phúc.
Ông có thêm một đứa cháu gái thêm cả một đứa con.
Ông lão là người đỏm dáng, thích đi mua quần áo mới, hầu như ngày nào cũng mặc quần áo mới để khoe khoang.
Lần này là Chu Mộc gọi đến.
Chu Mộc nói rất ít.
Nó chỉ nói một câu với ông:
Đồ ăn của thành phố Đại Kinh không ngon, đợi chú đến nấu ăn đấy.
Ông lão ngày thật to và liên tục.
Bộ phận bị cụt kia đôi lúc sẽ rất đau.
Đột nhiên chân giật giật, lão tú tài đạp chân một cái rồi lại ngủ tiếp.
Thế nhưng đôi giày trên chân vẫn luôn là đôi mà Chu Mộc làm cho ông lão.
Đi đôi giày của Chu Mộc làm cho mình, trái tim cứng ngắc và hà khắc của lão tú tài mới ấm áp lên.
Lúc nghe tiếng Chi Chi gọi mình là ông nội, ông lão cảm thấy cả đời này của mình không hề lãng phí.
Mối quan hệ giữa bạn bè cũng không còn đơn giản như trước đây.
Cô chỉ giới thiệu cho Mỹ Châu một chuyện cỏn con như vậy mà đã bị đồn ra thành rất nhiều câu chuyện khác nhau.
Chi Chi không thích như thế.
Nhưng được ăn cơm với bọn Hướng Tiến là đã rất tốt rồi.
Trong giấc ngủ, Chi Chi vẫn còn quen việc chu môi lên như đang ăn gì đó.
Lúc Chu Mộc nhặt được cô về nhà cũng như vậy, chắc là vì quá sợ đói nên nằm mơ cũng mơ thấy đang ăn.
Chu Mộc nằm trong một Tứ hợp viện xa lạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.