Chương 244: Bố em
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2748 chữ
- 2022-02-06 10:10:45
Bên cạnh khối đá điêu khắc kia còn có một tiêu bản của con phượng hoàng sinh động như thật.
Chi Chi từ nhỏ đã lớn 8lên ở trong núi, đột nhiên nhìn thấy một con phượng hoàng bị làm thành một cái tiêu bản liền thấy không thể thích ứng đượ3c.
Bên cạnh tiêu bản ấy có một sân khấu nho nhỏ.
Bây giờ, những đồng nghiệp cười nhạo ông ta lúc đầu đã không biết đang ở đâu.
Còn ông ta vẫn có thể ngồi tại câu lạc bộ hào hoa bậc nhất của Thành phố Đại Kinh, ăn cơm cùng với những sinh viên nữ xinh đẹp nhất toàn quốc.
Cả đời Vương Học Lịch không phục ai chỉ phục Chu Mộc, ông chủ của mỏ than Bình Khẩu.
Thế nhưng ông ta càng hi vọng nghe được cô gái có mái tóc dài ngồi đối diện kia gọi ông ta là thầy giáo.
Tiếng gọi
thầy Vương
được giọng nói lảnh lót của cô gái kia gọi ra nhất định sẽ rất êm tai.
Ngay cả khi cô gái kia gọi phục vụ mang thêm cơm cũng đã dễ nghe như vậy rồi.
Mỗi lần cô và bạn bè qua thì đều chẳng có ai mà chỉ có mỗi bọn họ.
Có một quãng thời gian Chi Chi rất thích hát hò ở trong đó.
Sau này phải đi học và thi cử nhiều hơn nên bận rộn hơn, cô đi đến đó cũng ít hẳn.
Hơn nữa cô ấy lại còn trẻ trung nên cũng không đến nỗi nào mà.
Lý Miên Miên mặc một chiếc váy màu xanh, làn da trắng ngần, rất phóng khoáng và ưa nhìn.
Hôm nay cô ấy dẫn theo Chi Chi đến đây thực ra không hề có Dạ Thần Ý.
Cô ta gần như trở thành người chuyên tổ chức ra những
bữa cơm
thế này.
Nguyên nhân Vương Gia tìm Chu Chi Chi không phải là do có người xem trọng cô.
Tuy rằng Chu Chi Chi xinh đẹp nhưng dù sao cũng chỉ là sinh viên trong trường.
Ở giữa căn phòng to này là một chiếc bàn tròn lớn.
<9br>Xung quanh còn có cả ghế và bàn trà để ngồi nghỉ ngơi.
Đến giờ Chi Chi vẫn không biết hoạt động chị gái này nó6i đến là gì, thế nhưng vốn dĩ cô cũng là người không liên quan gì mà được bạn cùng phòng Miên Miên dẫn đi chung.
5Cô chỉ muốn nhìn thấy Dạ Thần Y nên cũng không nói gì nhiều.
Danh tiếng của cô còn chưa được truyền đi xa đến thế, hơn nữa có người âm thầm bảo cô ta đưa theo Chu Chi Chi.
Còn về phần đó là ai thì cô ta không biết, dù sao thì cầm được tiến là được rồi.
Cùng lúc đó, Giám đốc Ngô mà cô ta quen biết nói rằng có vài ông chủ than đá mới nổi của tỉnh Hồ Tây muốn tìm sinh viên nữ của Học viện Điện ảnh đến bồi.
Vương Học Lịch ngồi ở ghế chủ tọa, vừa đến đã nhìn trúng cô sinh viên này.
Ông ta chỉ thấy cô vùi đầu vào ăn uống, thi thoảng ngẩng đầu lên là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Khó trách sao người có tiền đều muốn đến Thành phổ Đại Kinh để tiêu xài.
Thế nhưng nghe Vương Gia nói thì cô gái này còn chưa hiểu chuyện.
Cần phải dạy dỗ vài lần mới có thể đưa đến cho các vị lãnh đạo, như thế thì an toàn hơn.
Giám đốc Ngô luôn công nhận năng lực của Vương Gia, hơn nữa những ông chủ mỏ than này có thừa tiền nên chắc chắn sẽ có không ít lợi ích.
Những vị lãnh đạo thì thường rất chú trọng, nhỡ may mà động chạm gì thì rất khó nhìn mặt.
Thế nhưng với mấy ông nhà giàu mới nổi này thì chẳng sao hết, người có tiền, chơi bời cũng thoải mái, nếu như thật sự đắc tội mấy ông này thì sẽ có người đến giải quyết hậu quả, chẳng liên quan gì đến cô ta.
Thấy Chu Chi Chi vừa mở miệng thì mắt đám người này đã sáng rực lên như một lũ sói đói nhìn thấy con cừu nhỏ vậy.
Cái ánh mắt như vậy, Vương Gia đã quá quen thuộc rồi.
Cô ta cũng từng là một sinh viên mới, lần đầu tiên tham gia
bữa cơm
thế này, cô ta cũng không tốt hơn Chu Chi Chi là bao.
Cô ta hơi ngưỡng mộ dáng vẻ ngây thơ của Chu Chi Chi, thế nhưng cô ta nghĩ cô gái này có xinh đẹp cỡ nào thì sau này cũng sẽ biến thành người giống mình mà thôi.
Sinh viên nữ ở đây thật giống như tiên nữ vậy, so với những ngôi sao trong ti vi còn đẹp hơn.
Thế nhưng chắc cũng không hề rẻ đâu.
Ăn một bữa cơm này mà dám gọi vốn đầu tư cho một bộ phim điện ảnh, vài chục triệu tệ mà cứ như không phải tiền.
Mấy năm gần đây, việc quản lý, chỉnh đốn lại mỏ than vô cùng khắt khe.
Những ông chủ mỏ than nhỏ mà làm ăn lung tung đều không biết đã trôi dạt về đâu.
Ông ta là một người khá có đầu óc, lúc đầu đi đến tỉnh Cam Tây, trở về liền ngoan ngoãn học tập giống như mỏ than của thôn Bình Khẩu.
Những cô gái xinh đẹp có quá nhiều thế nhưng cơ hội lại rất ít.
Bạn muốn nổi tiếng, muốn bước lên trên thì luôn cần phải trả giá.
Vương Gia không phải một cô gái quá xinh đẹp, thế nhưng cô ta rất giỏi giao thiệp với người khác, xử lý việc này việc kia cho người ta cũng rất giỏi.
Đạo diễn Vương lúc trở về trường chúng em chọn vai diễn vừa nhìn đã chọn trúng ngay Chi Chi.
Vừa nghe nói đó là người được Vương Dung chọn thì ánh mắt của mọi người càng thêm nóng bỏng hơn.
Phải biết là giá cả của một bữa ăn với những ngôi sao đóng phim của đạo diễn Vương Dung đã tăng lên một mức giá vô cùng cao, hơn nữa còn không dễ dàng gì mới hẹn được.
Cô gái trước mặt lại được Vương Dụng lựa chọn, ánh mắt của ông ta đúng là đỉnh.
Cô ta thường giúp các học sinh tổ chức những bữa ăn như thế này.
Tuy học phí của Học viện Điện ảnh không đắt thế nhưng chi phí bình thường tiêu xài sẽ rất nhiều.
Những nữ sinh thích đẹp thích hơn người sẽ đều bỏ ra một khoản tiền rất lớn để mua nào là quần áo, giày dép, túi xách đến cả đồ trang điểm.
Ai cũng nói là nữ sinh Học viện Điện ảnh xinh đẹp nhưng không ngờ cô gái ngồi trước mặt lại xinh đến như vậy, so với mấy cô ngôi sao nổi tiếng còn xinh hơn.
Mái tóc dài, đôi chân dài và cái eo thon, vừa đẹp vừa thanh thuần.
Vương Gia nhiệt tình đến giới thiệu:
Thầy Lý, Chi Chi là đàn em khóa dưới mới của bọn em.
Nghe những
thầy giáo
này đang tùy tiện bàn đến một dự án trị giá 500 triệu, Vương Gia tỏ vẻ sùng bái.
Cô ta không ngừng gắp đồ ăn, nũng nịu với người đàn ông già đầu ngồi ở ghế chủ kia:
Thầy Vương ơi, em cũng họ Vương này, lần sau mà có dự án phim điện ảnh thì thấy nhớ cho người ta diễn một vài tiểu nha hoàn là được rồi.
Em chắc chắn sẽ nghe lời ạ.
Một đám các lão già cười lớn, không khí cũng nóng lên nhiều.
Chi Chi cảm thấy đồ ăn trước mặt cũng coi như vừa miệng.
Bởi vì quá kích động muốn đến gặp Dạ Thần Ý nên cô không ăn đủ bữa cơm trưa.
Nếu bồi tốt thì có khi còn được họ đầu tư cho hẳn một bộ phim điện ảnh, mấy ông chủ mỏ than này là người để kiếm tiền nhất dây.
Vương Gia là người trung gian nhận tiền của cả hai bên.
Cô ta cũng là người khôn khéo, rõ ràng là có người muốn xử cô em khóa dưới này nên mới đưa cô ta đến tham gia kiểu
bữa cơm
của mấy ông nhà giàu mới nổi này mà không phải của các vị lãnh đạo.
Có rất nhiều người đến, Vương Gia đều gọi họ là thầy giáo.
Chi Chi có chút buồn bực hỏi Lý Miên Miên:
Đây đều là giáo viên của trường sao? Hình như tớ chưa từng gặp ai.
Lời của Chi Chi vừa dứt, người đàn ông còn đang ngồi uống nước ở bên cạnh liền phun nước ra ngoài.
Ông ta liếc nhìn Chi Chi, bỗng chốc bị vẻ đẹp làm cho kinh ngạc.
Quán mà bố mở cũng được thiết kế theo phong cách cổ xưa vì là do ông nội thiết kế.
Ông đã làm rất nhiều đồ cổ cả thật lẫn giả, có một vài đồ thật ông còn tiếc của, thế nhưng cho dù ông nội có đặt đồ giả thì người khác cũng không nhận ra được.
Ánh mắt của Chi Chi rất tốt, cô nhìn những vật rồi bình, lọ được đặt trong tủ âm tường trên hành lang của câu lạc bộ này cũng chỉ được nửa thật nửa giả.
Làn da trắng như tuyết ấy, đôi mắt chỉ cần chớp một cái cũng có thể dụ dỗ người ta.
Lúc cô ăn, đôi môi giống như ăn được món vừa miệng, thân hình cũng chuẩn, tuổi trẻ như một bông hoa đang nở.
Sợ rằng chỉ cần nhìn dáng vẻ cổ gái này đang ăn cũng sẽ cảm thấy trong người nóng rực.
Có lúc họ sẽ đến hầu một bữa cơm, chỉ một bữa cơm thôi cũng đã cầm được vài nghìn tệ trong tay.
Không những thế họ còn có cơ hội quen biết thêm những nhân vật lợi hại.
Trong giới này, quan hệ xã giao rất quan trọng.
Cô ta đã nghe ngóng rồi, Chu Chi Chi là người của vùng quê tỉnh Cam Tây.
Chu Chi Chi là bạn của Lục Thành Tuấn, cũng là bởi năm đó Thành phố Đại Kinh có chương trình trao đổi qua thư để giúp đỡ bạn học nghèo nên mới quen
biết.
Người như vậy thì làm gì có bối cảnh gì, lại xinh đẹp đến thế thì về sau có thể suy nghĩ xem sao.
Lúc đó những người cùng ngành còn cười nhạo ông ta rằng ông ta đang lãng phí tiền bạc.
Có nhiều tiền đi làm vấn đề an toàn và bảo vệ môi trường như thế thì không bằng biểu các vị lãnh đạo, lấy thêm chút quặng nữa còn kiểm được nhiều hơn.
Thế nhưng sự thật chứng minh rằng ông ta đã đúng.
Thế nhưng Vương Học Lịch nhìn cô gái đang ngồi ăn ở phía đối diện.
Nếu như cô gái như vậy thì dường như phải đầu tư cho một bộ phim ông ta cũng bằng lòng.
Cô gái này quá xinh đẹp, vừa nhìn là biết chưa hề trải qua sự đời.
Lý Miên Miên hơi lo lắng, cô ấy nhìn chị hàng xóm kia cứ bận tới bạn lui với bộ dạng như mạnh vì gạo, bạo vì tiền thì cảm thấy thật kỳ lạ.
Tuy rằng cô ấy không xinh đẹp như Chi Chi thể nhưng cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp.
Cô ấy có gương mặt trái xoan và cái trán cao trông rất phóng khoáng của một người con gái phương Bắc.
Hai người vẫn luôn có quan hệ hợp tác rất mật thiết.
Giám đốc Ngô nhìn ánh mắt của mọi người là biết cô gái được Vương Gia đưa tới khiến mọi người rất hài lòng.
Thế nhưng trong lòng ông ta thấy hơi tiếc,
hàng
tốt thế này mà lại phải bồi mấy ông chủ mỏ than, thật sự quá là lãng phí.
Vương Gia làm Phó chủ tịch Hội sinh viên của khoa Biểu diễn nên vô cùng dẻo miệng.
Cô ta không hề có chút nhút nhát của sinh viên mà lại tự nhiên và thoải mái đến chào hỏi và giới thiệu với người khác.
Không cần biết hoạt động gì, trước tiên vẫn phải ăn cơm đã.
Chị kia hứa rằng chỉ cần dẫn Chi Chi đến đây thì chị ta có thể giúp đề cử cô ấy với khoa Biểu diễn.
Nhưng lúc này, cô ấy lại có chút hối hận.
Thế nhưng bây giờ có bảo cô ấy kéo tay Chi Chi rời khỏi đây thì cô ấy cũng không dám.
Lúc này cô thấy hơi đói nên ăn rất chăm chú.
Bỗng nhiên có một bát cơm được đưa đến trước mặt.
Cô thoải mái gọi người phục vụ đứng bên cạnh:
Làm phiền lấy thêm cho em hai bát cơm
Lý Miên Miên sợ bị trôi son nên ăn những miếng rất nhỏ, cô ấy cũng rất lo lắng nên không hề chú ý đến Chi Chi đã ăn xong một bát cơm mà còn đòi ăn thêm cơm nữa.
Sau khi thành công thì phải hưởng thụ.
Vương Học Lịch cười lớn khi nghe cô gái bên cạnh gọi ông ta là thầy Vương.
Không ngờ rằng một ông chủ mỏ than một chữ bẻ đôi cũng không biết như ông ta lại cũng có thể làm thầy giáo.
Lý Miên Miên chỉ đành nhỏ giọng nói với Chi Chi:
Tẹo nữa cậu đi theo tớ, bên ngoài trường phức tạp lắm.
Được.
Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra cô không lạ lẫm gì với những câu lạc bộ giải trí này.
Hình như bổ cô cũng đang mở một cái, thế nhưng kinh doanh hình như không được tốt lắm.
Cô gái vừa xinh đẹp mà lại có khí chất sạch sẽ như thế này trên người, lại còn tự hỏi rằng bọn họ có phải là thầy giáo thật không.
Cô gái này lại không biết mình đến đây để làm gì.
Hay nói cách khác là biết rõ nhưng lại giả bộ ngây thơ không biết gì.
Các ông chủ ngồi đó cũng ngơ cả người.
Cô gái ăn tài thật, đúng là hiếm thấy.
Giám đốc Ngô phụ trách việc tổ chức
bữa cơm
này, Vương Gia phụ trách đưa các sinh viên của trường học đến bồi cơm.
Em có biết nhà thầy Vương cũng đang kinh doanh mỏ than không?
Chi Chi nghe vậy quả nhiên rất ngạc nhiên, cô có chút cảm giác thân thiết.
Nhà thầy Vương có cả mỏ than ạ.
Bố em cũng làm việc ở mỏ than Bình Khẩu ạ.
Vương Gia thấy hơi bực bội trong lòng, con bé này chẳng biết tiếp chuyện gì cả.
Lý Miên Miên kéo Chi Chi ngồi ở phía cuối.
Đó là vị trí để đưa món ăn lên bàn.
Vương Gia mỉm cười không nói gì.
Không cần biết là loại nào, chỉ cần dựa vào dáng vẻ này của cô thì mọi người đều muốn xem cô biểu diễn.
Vương Gia vẫn mỉm cười rất tươi.
Cô ta không hề để ý Chu Chi Chi có ngây ngô hay đơn thuần thật hay không.
Ông ta có thể nghĩ đến cảnh khi cô nở rộ thì sẽ đẹp đẽ đến mức nào.
Đây là lần đầu tiên Vương Học Lịch thấy số tiền mình bỏ ra là đáng, tuy rằng bữa cơm này cũng giá vài chục nghìn tệ.
Ông ta là ông chủ mỏ than trong số ít những người còn
sống sót
.
Được gọi là thầy giáo cũng khiến Vương Học Lịch trở nên nho nhã hơn, ông ta bày ra bộ mặt ôn hòa hỏi cô gái:
Quê em ở đâu thể, ăn cơm tài ghê.
Chi Chi thoải mái nói:
Quê em ở một vùng nông thôn khá hẻo lánh ở tỉnh Cam Tây, gọi là thôn Bình Khẩu.
Trước đây thôn em không nổi tiếng, thế nhưng bây giờ bọn em có mỏ than Bình Khẩu nên hình như ai cũng biết đến.
Vương Gia rất biết cách nói chuyện và lôi kéo quan hệ.
Cô ta lập tức mỉm cười tiếp lời:
Ai da, ở chỗ em hóa ra còn có mỏ than.
Nó nói bố của nó là muốn coi Giám đốc Vương có cương vị bằng với bố của nó sao? Hay cách khác là đang nói tuổi tác của người ta đã cao, nếu như là một vị lãnh đạo nào đó khó tính thì hẳn đã mất hứng.
Thế nhưng cô ta nhìn thấy Giám đốc Vương vẫn đang nở nụ cười, không hề tức giận liền thở phào một hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.