Chương 249: Có rắn
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1138 chữ
- 2022-02-06 10:11:05
Càng đến gần hơn với Cố Cung thì qua lại tập trung thành từng bầy.
Oa, oa, oa...
Chúng kêu giống như tiếng khóc của một đứa trẻ.
Thế nhưng khi người đó quay đầu lại, Chu Mộc liền ngơ ngác.
Dưới cơn mưa tầm tã, bà đứng đó.
Bà và chị gái đã từng chạy đuổi nhau trong con ngõ này và lớn lên cùng nhau.
Tứ hợp viện được treo biển Mạch Thượng kia đã từng là nơi bà và chị gái sống.
Diệp Phi đứng dưới thân cây nhìn lên phía trên.
Cây cũng không hề che mưa cho bà, mưa lớn tạt thẳng vào khuôn mặt bà.
Mẹ của Diệp Lạc, Tạ Hữu Dung tức giận đến nỗi bệnh nặng.
Diệp Phi phải đưa bà ra nước ngoài trị bệnh.
Bà chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên cánh cửa và nhìn thấy cây hồng già ở sau cánh cửa.
Cơn mưa lớn đang rửa trôi cho những lá cây hồng trở nên xanh mướt, thế nhưng không biết vì sao lại không có quả hồng nào.
Cứ bạn bè nào đến nhà chơi nhìn thấy tạo hình của cành hồng khô trong chiếc bình sứ ấy đều khen rằng:
Đẹp quá!
Lúc đó bà luôn không thích hoa bằng cành hồng của mẹ mà lại thích hồng muối của bố hơn.
Còn bây giờ, bà đứng ở phía xa, nghĩ về quá khứ, cây hồng cũng chẳng còn nữa rồi.
Cánh cổng cũng đã khác, cánh cổng bằng gỗ hình cánh quạt to này giờ được đổi thành một khung cửa sổ thủy tinh.
Sau khi Diệp Lạc đi, nhà họ Diệp cũng không lấy về nữa mà nói rằng sẽ để lại cho đứa trẻ.
Sau đó, đứa trẻ cũng không còn nữa.
Diệp Phi đứng trong mưa.
Bà đứng trước cánh cửa căn nhà bên cạnh Mạch Thượng.
Bà luôn trèo lên cây hái những quả hồng từ khi chúng còn rất xanh.
Sau đó bố sẽ ngâm những quả hồng này vào trong bình thủy tinh, cho thêm muối rồi lại dùng lá cây hồng che lại.
Bà nhìn những giọt mưa dưới mái hiên nhà, toàn thân ướt sũng.
Gió chỉ cần thổi là sẽ cảm thấy cả người có thể lạnh đến đóng băng.
Thế nhưng tất cả đã thay đổi.
Cây hồng đã bị chặt đi.
Mùa thu của thành phố Đại Kinh không mấy khi mưa.
Thế nhưng lúc này đột nhiên lại có cơn mưa rào trút xuống.
Diệp Phi đứng rất lâu ở đó cũng không có ai biết rằng bà đến.
Trước đây bà rất yêu nơi này, yêu ngõ hẻm này, yêu cây hồng kia, yêu thích ăn quả hồng và cả cây hồng lúc mùa thu.
Chị thích cây hồng ở trong sân với những chiếc lá rất to.
Cứ mỗi khi thu đến là lại có những quả hồng màu vàng ửng đầy cây.
Cánh cửa cũng đã bị tháo dỡ.
Diệp Trạch
được thay bằng hai chữ
Mạch Thượng
, sinh động và huy hoàng.
Liễu Mạch dẫn một con suối nhỏ làm núi giả và hồ nước.
Những tấm đá xanh ban đầu cũng bị gỡ ra để thay bằng những viên đá cuội, hoa cỏ ở bên trong cũng bị thay đổi bố cục.
Nhữ8ng dây leo khô trên cây đại thụ và đàn quạ đen là hình ảnh khắc họa đúng nhất về Tứ hợp viện lúc chiều tối của Thành phố Đại Kinh.
Lúc này, D3ạ Thần Ý mặc một chiếc váy dài màu đen, áo phông màu trắng đơn giản, chiếc áo khoác màu đen theo phong cách cổ xưa và một đôi giày trắng cùng mái tóc9 ngắn đang đứng trên ngõ hẻm của con đường cách Mạch Thượng không xa.
Không biết có phải là nước mắt và nước mưa đang cùng nhau rơi trên mặt bà hay không.
Bà không chú ý đến cánh cổng phía sau đã đóng lại.
Lúc bà bị ho, bố sẽ lấy lá cây hồng đun thành nước thuốc cho bà uống.
Bố sẽ cho thêm rất nhiều đường nên chẳng hề thấy đăng.
Vừa mới có nó trong tay, Liễu Mạch đã trắng trợn thay đổi nó.
Bố cục ban đầu đã bị thay đổi hoàn toàn, những cây trong sân cũng không được giữ lại mà bảo người ta chặt hết đi.
Lúc nhỏ, cổng là nơi để hóng mát, còn lúc này ở đó đang trưng bày những đồ trang sức xinh đẹp và hoa tươi.
Ngược lại, chiếc sân ở bên cạnh lại dường như chưa từng thay đổi.
Mẹ sẽ cầm kéo cắt đi những cành cây hồng và cả lá cây treo ngược trong sân nhà để phơi khô.
Ngay cả cành hồng khô héo cũng bị mẹ cắm vào trong bình sứ.
Chu Mộc nhân mày.
Ông tự cho rằng trước giờ mình không hề có trái tim đồng cảm với ai khác, ông chỉ không thích có người lạ xông vào nhà mình.
Bà đứng ở đây hình như nhìn thấy được lúc mình còn nhỏ, lúc mình và chị6 gái đuổi bắt nhau.
Bản thân bà luôn chạy rất nhanh, cứ thi thoảng lại dừng lại, quay đầu hét:
Chị ơi, chị nhanh lên! Chị ơi, chị chạy chậm 5quá!
Người con gái phía sau lưng sẽ luôn thở hồng hộc, cho dù có nhanh thế nào cũng sẽ luôn chậm hơn bà một bước.
Bà bị nước mưa làm ướt sũng người, cứ ngây ngốc nhìn cây đại thụ.
Dáng vẻ của bà trông thật đáng thương.
Bệnh tình cứ luôn lúc nặng lúc nhẹ, cho đến nay, mẹ đã tu dưỡng ở trên chùa.
Lúc đầu khi Liễu Mạch muốn làm kinh doanh đã cố tình kéo theo cô em chồng cũng vì coi trọng căn nhà này.
Một con rắn to lớn đang bò theo chân tường, chậm rãi trượt đi mất.
Chu Mộc bị Tiểu Hoa khăng khăng cắn ống quần kéo đến đấy, nhìn thấy phía dưới cây trong sân nhà mình có một người phụ nữ đang đứng đó.
Diệp Phi!
Đó là giọng nói lúc chị tức giận.
Diệp Tiểu Phi!!
Được thôi, đó chính là lúc chị tức điên lên rồi.
Đột nhiên phía cánh cửa phía sau lưng kêu lên một tiếng kẽo kẹt, được mở ra.
Diệp Phi đi sang bên cạnh nhường đường, thế nhưng lại không thấy có người.
Bên trong có một cây hồng rất rất cao.
Căn Tứ hợp viện ấy là của hồi môn của Diệp Lạc.
Sau một tuần là có thể ăn được những quả hồng cứng nhưng vẫn ngọt, đó chính là món ăn vặt có hương vị ngon nhất.
Bố có thể làm ra những món ăn ngon còn mẹ chỉ biết lãng phí đồ ăn.
Tiểu Phi, em chạy chậm một chút, đợi chị nữa...
Trong con ngõ hẻm vang lên tiếng nói của chị gái.
Tiểu Phi, Tiểu Phi...
Đó là giọng nói của chị lúc chị thấy vui vẻ.
Ông đứng dưới mái hiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.