• 212

Chương 252: Bí mật của bố


Cổ ôm lấy Nhị Hổ ra sức xoa đầu.

Một người một hổ ôm chầm lấy nhau, Tiểu Hoa cũng tới góp vui, đuôi rắn quẫy quẫ8y.

Người Chi Chi cũng nhanh chóng trở nên bẩn thỉu.
Sau đó hai thầy hai khoa kia cho con tới khoa của bọn họ dự thính, con có phải là rất giỏi không!
Chi Chi nhìn bổ rồi cười.
Trên mặt của bố còn dính bùn đất.
Có lẽ khi nãy cuốc đất bị bắn lên, Chi Chi đưa tay, giúp bổ lau bùn đất trên mặt.
Dưới những tán ô lại có một con mèo trắng chạy ra, giống như khối bông biết đi, trông thật đáng yêu.
Ông tú tài gọi ăn cơm rồi.
Chi Chi mới trượt xuống.
Ông làm bánh hồng rất ngon, ăn ngon ngọt, ngọt dính răng luôn.

Con ở trường tuần này như thế nào?
Chu Mộc luôn cảm thấy con gái có chút không vui vẻ như thường ngày, có điều trong sách nói con gái tuổi này rất là đa sầu đa cảm.
Chu Mộc thận trọng hỏi.
Chi Chi nắm lấy quốc, vừa mới cuốc một cuốc, Chi Chi đã cảm thấy lòng bàn tay có chút đau, cô bỏ quốc sang một bên, rồi đặt mông xuống dưới gốc cây hồng.

Bỏ đi, vấn đề thâm trầm như vậy, nếu mà nói nữa, con không dám ăn bánh hồng mất.
Bố ơi, con rất giỏi nha, thầy giáo ở khoa Biểu diễn và thầy giáo ở khoa Mĩ thuật đều muốn con chuyển sang khoa của họ.
Có điều con nói sau này con muốn làm giáo viên ngữ văn, nên vẫn ở lại khoa tiếng Trung.
Thấy con gái mình bình yên vô sự, ông mới thở dài nhẹ nhõm.

Lần sau đừng có nhảy xuống ở chỗ cao như vậy, nguy hiểm lắm.
Bố nghe nói mèo bây giờ không ăn cá, không bắt chuột, chỉ ăn đồ ăn hợp chuyên dành cho mèo thôi, đồ ăn còn đắt hơn đồ ăn của người.
Lúc Chi Chi ăn cơm, liền nghe thấy ông thúc giục bố:
Làm đất xong rồi thì nhanh nhanh đi mua hoa trồng đi.

Ông, bây giờ là mùa thu, trồng hoa không đúng mùa.

Không sao, trong cửa hàng hoa có rất nhiều hoa có thể trồng, nếu như ông con thích, thì cứ để ông ý trồng.
Chu Mộc thoải mái nói.
Chi Chi trước kia lúc ở nhà làm việc đa số5 là gây rối, nhưng lần này trải qua chuyện của một chị khóa trên ở trường, khiến trong lòng cô có chút phiền muộn.
Cô thật tâm cầm quốc, giúp bổ cuốc đất.
Cuốc cầm tay rất cứng, cũng rất thô ráp, bàn tay mềm mại sẽ rất dễ có các vết chai.
Chi Chi một bên giúp cuốc đất, một bên hỏi bố muốn trồng cái gì.

Bố vốn định trồng một ít rau, nhưng ông con nói muốn trồng hoa.
Ông có vẻ gần đây thích hoa, dù sao bố cũng làm tơi đất, sau nơi đây sẽ trồng một vườn hoa.
Chẳng trách con gái về nhà cứ trông như đang có chuyện.
Ban đầu con gái muốn học ở Học viện Điện ảnh, bản thân ông còn không đồng ý.
Nơi đó quá loạn lạc, nhưng lão tú tài nói, nơi đâu cũng loạn lạc như vậy thôi.
Chu Mộc ngẩng đầu nhìn, đây là một cây hồng cũng có tuổi rồi, nhìn có vẻ sức sống không tệ, Chu Mộc cũng biết khả năng của con gái, hơn nữa ông còn đang ngồi dưới tán cây, Chu Mộc gật gật đầu.
Nhìn Chi Chi từ từ trèo lên trên cái cành cây cao hai tầng rưỡi, tim Chu Mộc như muốn nhảy ra ngoài, nhưng ông vẫn không ngăn cản.
Ông muốn để con gái được thử những việc mà nó thích, ít nhất là khi ông ở cạnh con bé, như vậy xem ra sẽ an toàn hơn một chút.
Còn cả cây hồng kia nữa, bón thêm phân, không chừng năm sau có khi lại trĩu quả.
Chi Chi cũng rất thích cây hồng to này trong sân vườn.

Bố, vậy không phải có thể làm được nhiều bánh hồng hơn sao.
Hơn mười năm trước, Chi Chi nhìn thấy bổ, trên mặt đầy râu ôm mình, còn cái mà như con mèo kia chính là mình, trông thật khó coi.
Nhìn những bức ảnh của bản thân từ nhỏ đến lớn, Chi Chi phụt cười.
Có thời điểm cô còn để đầu trọc.
Trẻ con luôn như vậy, bạn càng cấm nó làm gì, thì nó sẽ càng tò mò việc đó.
Cũng may Chi Chi cũng không trèo lên nữa, mà tìm một cành cây chắc chắn để ngồi.
Ngồi trên cây, Chi Chi có thể thấy những sân vườn khác, ông đang bận rộn ở trong bếp, bếp đang nghi ngút khói, hương thơm ngào ngạt.
Chu Mộc cũng không ngăn cản, nhìn nụ cười rạng rỡ t3rên mặt con gái, trông rất hạnh phúc.
Chi Chi cùng với Nhị Hổ và Tiểu Hoa chơi một hồi, thấy bố đang ở trong vư9ờn trồng trọt, cũng tự giác ra giúp đỡ.
Chu Mộc cũng không ngăn cản, ông rất hưởng thụ cảm giác cả nhà đoàn tụ 6như vậy, biết con gái sẽ cả thèm chóng chán nên bảo cô ra chơi tiếp.

Sao vậy? Không ngủ được?
Chi Chi phồng mặt lên, nằm ôm lấy cái gối ôm của mình, hai chân vung vẩy, nhìn bố.

Bố ơi, trường còn có một chị khóa trên bị đuổi học, mọi người nói là do chị lừa các bạn đi làm gái mời rượu.
Tại sao lại có những bạn như vậy hả bố?
Chi Chi không hiểu.
Sân vườn nhà bên cạnh cũng thu gọn trong tầm mắt của cô.
Trong sân có một con suối nhỏ, nuôi rất nhiều cá, còn được cắm ba cái ô màu đỏ.
Một cô gái với hai bím tóc, mặc một bộ đồ cổ trang với hàng khúc áo nghiêng nghiêng cùng chiếc váy vải đay đang ra ngoài thu ô.
Cô ôm theo một cái gối ôm, gõ cửa phòng của bố.
Bố quả nhiên chưa ngủ, còn đang làm giày cho ông.
Ông bây giờ càng ngày càng kén chọn, bố thuê người về làm giày cho ông, nhưng ông không đi, chỉ đi giày bố làm.
Thời gian ở nhà luôn rất vui vẻ, khiến bản thân quên đi khái niệm thời gian.
Gần như chớp một cái trời đã tối đen, thời gian cứ thế trôi qua.
Chi Chi trở về phòng ngủ, nhưng lăn lộn trằn trọc không ngủ được.
Ngẩng đầu lên nhìn cây hồng:
Bố, cây hồng nhà mình tuy không ra quả, nhưng cành lá lại xum xuê.
Mấy cây hồng khác trĩu quả nhưng cành lá lại trơ trụi, nhìn trông thật đáng thương.
Chu Mộc định xoa đầu con gái, chợt nhận ra tay mình đang dính đất, nên không có xoa nữa mà ngồi cùng cô dưới tán cây hồng.

Cả cây trĩu quả, cây hồng nhất định rất vui.


Đường đời còn rất dài, còn vô số những lối rẽ.
Có những lúc, không làm tốt sự lựa chọn thì sẽ đi vào một ngã rẽ khác, giống như bố năm đó, nếu như lúc chở người ta, suy nghĩ kĩ hơn một chút, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tuy rằng bố từng ngồi tù, nhưng bố vẫn cảm kích ông trời vì đã có con.
Chu Mộc hạ kim khâu trên tay xuống, lấy trong ngăn kéo ra một chồng ảnh.
Hồi đó có thật sự can đảm.
Cô và bổ cùng nhau chụp lúc trọc đầu, vô cùng đáng yêu, hai cái đầu bóng loáng.

Bố ơi, con để bức ảnh này ở trong ví tiền có được không?
Chi Chi nhìn một đống ảnh đầu trọc, chọn ra một tấm.
Nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình đang lau mặt bố, hiện rõ sự chênh lệch tuổi tác, Chi Chi lại có chút buồn.
Không biết vì sao, hôm nay cô rất dễ trở nên buồn rầu.

Bố, con có thể trèo lên cây xem một chút không?
Chi Chi không muốn bố nhận ra mình không vui, cô mở miệng hỏi.
Thế giới của cô rất trong sáng.
Trong sạch như một trang giấy trắng, chưa từng có một vết bẩn.
Tất cả những thứ dơ bẩn, người bố Chu Mộc đều đã ngăn cản một cách chặt chẽ.
Cô không dám để ông biết mình trèo cây, bố chiều mình thì không sao, chứ ông nhất định sẽ cằn nhằn.

Bổ.
Chúng ta có một người hàng xóm rất xinh đẹp, còn nuôi một con mèo nhỏ, còn nuôi rất nhiều cá, mèo không ăn cá sao?
Chu Mộc nhìn Chi Chi nhảy xuống từ chỗ cao gần hai mét, giật nảy mình.
Nói chuyện với bố xong, Chi Chi rất vui vẻ, nằm trên giường lăn lộn mấy cái, bố tiếp tục làm giày.

Chi Chi lăn lộn mệt rồi, lại tiếp tục xem ảnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.