Chương 257: Xấu hổ
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 2324 chữ
- 2022-02-06 10:11:20
Lúc này, Lục Thành Tuấn và Lục Tiểu Mãn đều không nói chuyện, cũng không nghĩ đến chuyện dọa mẹ nữa.
Vì có chai rượu bị rơi, Liễu Mạch 8cho người xuống dọn dẹp hầm rượu, cũng không nói thêm cái gì.
Liễu Mạch cùng em ruột rời khỏi hầm rượu.
Rất đẹp.
Cảm giác tay Chi Chi hình như thô ráp hơn trước rất nhiều.
Cũng vì cô ở nhà giúp bổ và ông làm việc nên trên tay cũng đã có vài vết trai, không giống như cậu, chẳng phải làm gì.
Tay cậu sao vậy?
Mấy hôm trước, thấy bố cuốc đất, nên tớ ra phụ một chút.
Nhưng bây giờ Chi Chi ở Đại Kinh rồi.
Cậu có thể trực tiếp đến tìm Chi Chi.
Lục Thành Tuấn gọi điện thoại cho Chi Chi, đến nhà cô thăm hỏi.
Có phải chị đối xử với em chưa được tốt nên mới phải xuất hiện thêm một người chị nữa?
Lục Tiểu Mãn đột nhiên đưa tay ôm Thành Tuấn gào khóc.
Lục Thành Tuấn đã cao hơn chị rồi.
Cậu chưa từng thấy chị gái mình khóc thật bao giờ, toàn thấy giả khóc để người khác đồng tình.
Lão tú tài nhận được tác giả Thành Tuấn mang tới, quả nhiên vô cùng vui vẻ.
Tối nay ở lại đây ăn cơm rồi hẵng về, ông đi thử tóc giả trước đã, thử xong rồi sẽ nấu cơm cho mấy đứa.
Một lúc sau, lão tú tài đi ra với mái tóc đen bóng của Châu Nhuận Phát trên đỉnh đầu, ông lão có chút đáng tiếc nói:
Châu Nhuật Phát rất đẹp trai, nhưng có chút lạc hậu rồi.
Ông bây giờ thích cái cậu Trần Khôn diễn vai thái giám, trông cũng ưa nhìn.
Chi Chi cười nói:
Ông ơi, hình như chú ấy cũng tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, nếu có cơ hội thì cháu sẽ xin chữ kí cho ông.
Lão tú tài xua xua tay:
Ông không cần chữ kí, chữ còn không đẹp bằng ông.
Lục Thành Tuấn lên trên sân vườn, đang thu dọn lò nướng ngoài trời.
Cái đứa nhóc thi này, vừa chạy đi đâu đấy, điện thoại cũng không nghe.
Cậu các con vừa ở đây, mua cho các con rất nhiều đồ mà tìm mãi không thấy các con đâu.
Dưới ánh mặt trời, Liễu Mạch mặc một chiếc áo len móc màu hồng nhạt, váy màu denim, đi đôi giày đế bằng.
Ông nói là tóc của cậu diễn viên đó không tệ.
Chi Chi và Thành Tuấn không nhịn được cười.
Thành Tuấn nhìn thấy Nhị Hổ và Tiểu Hoa cũng đang chạy đến thì ngạc nhiên mừng rỡ.
Vừa nãy tớ không thấy hai đứa này đâu, từ đầu chui ra vậy?
Thành Tuấn nhẹ nhàng xoa xoa đầu Nhị Hổ, còn Tiểu Hoa bò đến gót chân Thành Tuấn ngửi ngửi, rồi trườn đi luôn, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng ve vẩy.
Hai người đứng trước một cây hồng lớn, Chi Chi hỏi:
Cậu biết trèo cây không?
Thành Tuấn lắc đầu.
Chi Chi cười nói:
Biết ngay là cậu không biết trèo mà, nhưng mà không sao.
Bố mình mấy hôm nay tu sửa lại căn nhà này, nên có thang.
Thành Tuấn nhìn thấy Chi Chi chuyển một cái thang tới, nhẹ nhàng đi đến đó.
Giống như việc không biết tại sao mẹ lại bắt mình uống thuốc vậy.
Cậu có thể biết, nhưng cậu không muốn biết.
Thành Tuấn, chị không muốn có chị đâu.
Chị biết rõ mẹ làm vậy là sai, nhưng từ tận đáy lòng chị vẫn vui vì mẹ làm như vậy.
Lục Tiểu Mãn nói xong, lau nước mắt, đi không quay đầu.
Lục Thành Tuấn nghe thấy chị nói vậy, có chút tức giận, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn mẹ.
Mẹ làm cái gì cũng không nói, biểu cảm và hành động trái ngược, cứ luôn làm việc trong âm thầm, khiến người ta cảm thấy trái tim băng giá vô cùng.
Hôm đó hình như không phải sinh nhật cậu, tớ nhớ là sinh nhật cậu phải sớm hơn hai ngày.
Hôm đó là sinh nhật tớ mới đúng.
Ừm.
Sinh nhật tớ và chị tớ phải sớm hơn hai ngày, nhưng hôm đó vừa đúng là thứ năm, ở nhà muốn tổ chức lễ trưởng thành luôn.
Cậu biết không, ông tớ muốn trồng hoa, mà lý do trồng hoa lại vô cùng buồn cười, đó là hàng xóm bên cạnh quá ổn, có những hôm mở tiệc đến nửa đêm.
Vì vậy ông muốn trồng hoa nuôi ong, sau này nửa đêm còn ầm ĩ, ông sẽ thả bọn ong sang đó.
Chi Chi nghĩ đến cảnh đó liền thấy buồn cười, đúng là chỉ có ông mới nghĩ ra được, bố cũng để cho ông tùy ý làm càn.
Lục Thành Tuấn vốn không muốn nói đến mẹ, lúc này lại càng không muốn nói.
Con bé ra ngoài đi chơi rồi, nói là có hẹn với bạn
.
Con cũng có hẹn với bạn rồi, tôi con không về ăn cơm đâu.
Lục Thành Tuấn nói xong cũng vội vã đi ra khỏi sân.
Trước kia khi gặp phải chuyện gì, Thành Tuấn thích viết thư cho Chi Chi, dường như cứ cẩn thận viết thư rồi gửi đi thì tất cả mọi phiền muộn sẽ tan biến.
Ngẩng đầu lên đã thấy Chi Chi ngồi ở một cành cây phía trên.
Sau đó, hướng sang chỗ tớ rồi tớ kéo cậu lên.
Chi Chi cười nói khích lệ.
Không ngờ Chi Chi vừa rồi không hề ở dưới giữ thang, cậu lắng nghe âm thanh và dũng cảm đi lên.
Lúc này cậu sợ tới mức vã mồ hôi lạnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Chi Chi, cậu lại cảm thấy mình thật vô dụng.
Cậu đưa tay, Chi Chi kéo cậu lên, cậu dựa vào thân cây rồi xuống, giống như ngồi ghế tựa, còn Chi Chi thì ngồi ở ngoài, hai chân đung đưa, dáng vẻ không hề sợ ngã.
Cậu đừng có nhìn xuống, cậu nhìn ra xa ý, nhà cửa xung quanh đây đều xây thấp, trèo lên cây có thể nhìn được rất xa.
Chi Chi kéo Thành Tuấn, rồi bảo cậu phóng tầm mắt.
Chi Chi cùng bố và ông đã từng thấy cảnh Thành Tuấn uống say rồi, trong lòng cô rất thương cảm vì Thành Tuấn có một người mẹ đáng sợ.
Khi đó Chi Chi cảm thấy Thành Tuấn còn đáng thương hơn mình.
Mình tuy không có mẹ ở bên cạnh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ của mẹ.
Chấn động đến mức không biết phải nói chuyện với người khác như thế nào.
Cô ta vô thức đi từng bước, từng bước trong phòng vẽ, gần như đi đến bức tranh nào cũng nhìn bức tranh đó.
Những bức tranh này, có vài bức khiến cho lòng người bình tâm trở lại.
Vốn định trêu đùa tron3g hầm rượu, mà Lục Tiểu Mãn tự nhiên lại cùng với Lục Thành Tuấn vào phòng tranh của cậu, lần đầu tiên.
Lục Thành Tuấn cũng không có ý9 cự tuyệt.
Khác với hầm rượu luôn để ánh sáng lờ mờ, phòng tranh lại hoàn toàn trắng sáng, một màu trắng dịu mắt.
Nhìn cô mướt mát mồ hôi.
Cậu lên đi, tớ ở dưới này giữ thang cho.
Lục Thành Tuấn sống rất kỷ luật, từ bé chưa từng trèo cao cái gì, đừng nói đến trèo lên cái giá đỡ làm bằng tre trúc như thế này.
Nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của Chi Chi, Lục Thành Tuấn vẫn trèo lên trên.
Nhìn rồi lại nhìn,
mây mù
như đều tan hết đi.
Trong bức tranh thỉnh thoảng có một ngọn cỏ, một đóa hoa, một tảng đá, dường như đều rất sinh động và đáng yêu, khiến người xem không kiềm được lòng mà nhếch miệng.
Mấy bức này là Chu Chi Chi vẽ à?
Lục Tiểu Mãn hỏi.
Lục Tiểu Mãn nghe thấy em trai nói thế, ngang ngược đẩy cậu ra.
Quần áo em xấu chết đi được, chỉ có mỗi một màu, chị ta nhất định sẽ không thích đầu.
Lục Thành Tuấn, nếu như thật sự có thêm chị gái, thì không cho phép em đối xử với chị ta tốt hơn chị.
Lục Tiểu Mãn6 vốn không thích bạn qua thư của Thành Triển, còn thêm việc ở trường cô ta bị cướp mất danh tiếng, cô ta còn nghe nói trưởng khoa biểu diễn và5 trưởng khoa mĩ thuật còn đánh nhau để giành Chu Chi Chi về khoa mình nữa.
Tất cả khiến cô ta cảm thấy bị coi thường.
Nhưng bây giờ, nghe cậu mình nói chuyện đó, cô ta cảm thấy chấn động.
Quả nhiên.
Cậu chưa từng biết cuộc sống sinh hoạt ở Tứ hợp viện lại như vậy.
Những mái nhà san sát, những viên gạch đen cũ được xếp lớp và dày đặc, đem lại cảm giác thăng trầm của lịch sử.
Cậu thậm chí không muốn nhắc đến mẹ mình nữa.
Hôm nay Chu Mộc có việc bay về Cam Tây, trong nhà chỉ có ông tú tài và Chi Chi.
Lục Thành Tuấn nhớ trước kia ông bảo là thích Châu Nhuận Phát, cậu bình thường cất giấu rất cẩn thận, lần này vừa hay có dịp mang đến.
Vì vậy chuyển sang cuối tuần để cho mọi người tiên đến hơn.
Tớ rất muốn cậu đến, bố tớ, ông bà nội có lẽ sẽ rất quý cậu.
Thành Tuấn lấy hết dũng khí nói.
Tớ nhớ hôm đó cũng là sinh nhật cậu, tớ cũng chuẩn bị quà cho cậu rồi.
Nếu như chỉ có một người chị, bố mẹ sẽ không thể yêu quý chị như trước được, ông bà nội cũng vậy.
Quần áo của chị, đồ chơi của chị, phòng của chị cũng phải chia đôi.
Chị không muốn có chị gái một chút nào.
Người chị xảo trá như vậy làm gì biết khóc thật.
Nếu như có thêm chị gái, thì chia một nửa đồ của em là được rồi.
Không cần phải chia đồ của chị nữa, đồ của chị vẫn là đồ của chị.
Lục Thành Tuấn không biết an ủi người khác, chỉ biết nói vậy.
Bố tớ còn mua cả cái nhà bên cạnh nữa, cái nhà đấy rất to, sau là một lối đi thông, Nhị Hổ và Tiểu Hoa nhất định là nghe thấy tiếng của cậu rồi chạy sang đây đấy.
Ừm.
Thành Tuấn không chịu được cảm giác ở giữa bị ngăn cách, thấy không đồng đều, nhưng nghĩ ở giữa là cửa hàng của mẹ, cậu cũng không biết nói gì hơn.
Cậu có vẻ không vui lắm, sao vậy?
Chi Chi cảm giác hôm nay Thành Tuấn hình như có chút lạ lạ, tò mò hỏi.
Thành Tuấn không biết phải nói sao, Chi Chi hỏi như vậy, một chàng trai như cậu bỗng cảm thấy mắt ửng đỏ.
Đúng rồi.
Thứ sáu tuần sau là sinh nhật tớ, nhà tớ có tổ chức tiệc sinh nhật.
Cậu có thể đến không?
Chi Chi gật đầu, bỗng gập ngón tay đếm, nói:
Không đúng.
Không ngờ rằng, thật trùng hợp, nhà Chi Chi lại ngay cạnh Mạch Thượng.
Cậu rất ít khi đến đây, nhưng nhìn thấy cái biển hiệu kia, liền biết ngay đó là cửa hàng của mẹ.
Thật không ngờ cửa hàng của mẹ mình lại là hàng xóm của nhà Chi Chi, đây chẳng phải mình với Chi Chi cũng là hàng xóm sao? Lục Thành Tuấn trong chốc lát vui vẻ hẳn lên, nhưng khi nghĩ đến mẹ, nụ cười trên khuôn mặt bỗng cứng lại.
Từng bậc từng bậc cảm giác hai chân đều đang run rẩy.
Không phải sợ, tớ giữ thang rồi, không ngã đâu.
Nghe thấy giọng của Chi Chi, Lục Thành Tuấn tiếp tục trèo lên.
Lúc trèo lên đến bên trên, khuôn mặt cậu tái nhợt:
Rồi sao nữa?
Hầu hết là vậy, có một, hai bức tranh là ông cậu ấy vẽ
Lục Thành Tuấn cũng có chút bàng hoàng vì những gì nghe được, nhưng biểu hiện của cậu vẫn tốt hơn Lục Tiểu Mãn rất nhiều.
Hai người cùng nhau đứng trước một bức tranh chân dung một đứa trẻ.
Đứa trẻ đó rất xinh đẹp, nhưng cả người bẩn thỉu, trên mặt còn dính chút bùn đất, tay ôm lấy một con hổ con? Ngồi trước một cái cửa lớn cũ kĩ.
Không giống như Thành Tuấn, có một người mẹ xấu.
Nhìn bộ dạng này của cậu, nhất định là bị ức hiếp rồi.
Chi Chi kéo tay Thành Tuấn, dẫn cậu sang cái nhà khác.
Đặc biệt đến lúc trời gần tối, khói bếp bốc lên, cùng với hoàng hôn, lòng người cảm thấy ấm áp.
Thăng trầm nhưng lại ấm áp.
Rất đẹp đúng không?
Nhìn Thành Tuấn có chút sợ hãi, Chi Chi kéo tay cậu, rồi hỏi.
Bà ta nở nụ cười ấm áp trên khuôn mặt, trông rất thân thiết.
Chị gái đâu rồi?
Lục Thành Tuấn không dám nhìn dáng vẻ của mẹ, mở miệng hỏi.
Cậu sợ phải nhìn thấy nụ cười của mẹ, sẽ không tránh khỏi việc đặt ra những câu hỏi.
Lục Tiểu Mãn nói:
Em biết chúng ta có một người chị không? Mẹ tại sao phải như vậy?
Lục Thành Tuấn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cậu biết bản thân có một người chị nữa, nhưng ông nội và bố hình như đều tưởng rằng chị ấy chết rồi.
Cậu lắc đầu vì cậu cũng không biết vì sao mẹ lại phải làm thế.
Cậu tặng tớ quà trước, rồi tớ sẽ tặng quà lại cho cậu, có được không? Khách khứa trong nhà đều là khách của những người khác, chỉ có cậu là khách tớ mời thôi.
Hai con mắt to tròn của Lục Thành Tuấn chăm chú nhìn Chi Chi.
Nhìn Chi Chi đến mức mềm lòng.
Được thôi, hôm đó có lẽ tớ phải về sớm, vì có thể bố và ông cũng đang chờ tớ nữa.
Chi Chi không thể từ chối ánh mắt của Lục Thành Tuấn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.