Chương 270: Lời đồn đại
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1004 chữ
- 2022-02-06 10:11:28
Nhưng đây không phải chiến trường, chỉ là một phim trường.
Từng nhóm, từng nhóm diễn viên ngồi ở chỗ ít khói ăn cơm h8ộp.
Vừa hay, tiện đường, cùng lên xe đi.
Chị Ba nói.
Mỹ Châu do dự một chút, nhưng vẫn thận trọng leo lên xe.
Ngày thường, Thường Lạc thấy mọi người đều tươi cười, rất hiền dịu, nhưng trợ lý của bà ta - chị Ba lại vô cùng hung dữ, ngoại trừ lúc nói chuyện với đạo diễn hay nhà sản xuất ra, còn lại với người khác sắc mắt lúc nào cũng hằm hằm.
Đối với sinh viên Học viện Điện ảnh như Mỹ Châu thì càng không phải nói, ánh mắt cũng không thèm nhìn tới.
Sau đó cô uống một ngụm canh rong biển.
Trong lúc đang ăn uống quên cả trời đất, đột nhiên có người ngồi cạnh cô.
Mỹ Châu không tự nhiên ngồi ở trong góc.
Cô thấy loại xe cắm trại này rồi, trong nhà của chú Lý, bố của Hướng Tiên cũng có, cô và Chi Chi cùng đám bạn cũng đã từng sang chơi.
Mỹ Châu cũng ngồi trong đó.
Cô mặc một quân trang, thắt lưng da xiết chặt, ngực vốn rất lớn, trên đầu độ3i mũ lộ hai bím tóc ra ngoài.
Nhưng cô không quan tâm chuyện này, có lẽ vì ở cùng với Chi Chi lâu rồi nên tự nhiên cũng không để tâm nhiều thứ nữa.
Cô không ngại bị mọi người cười đùa, cô chỉ muốn diễn cho tốt.
Chào tạm biệt với tất cả mọi người trong phim trường xong, cô đi ra ngoài.
Nơi đây rất xa, dường như ở đây đi vượt qua Đại Kinh rồi.
Đôi mắt to, làn da ngăm đen, cô không biết liệu nữ quân nhân thời đó có như thế này kh9ông, nhưng ít nhất cô ấy thực tế hơn cô gái da trắng, kẻ mày, đánh son bên cạnh.
Cô ăn hết hai cái đùi gà trong hộp 6cơm, tuy không phải mĩ thực cầu kì nhưng cũng không quá khó ăn.
Bạn cùng phòng không vui, người khác giễu cợt càng khiến cô hiểu rõ cơ hội của cô lần này rất khó mới có, nhất định phải tận dụng thật tốt.
Lúc chạy, cô cũng rất cố gắng, không quan tâm mình có bị mồ hôi làm trôi lớp trang điểm hay không.
Lúc ở cùng nhau cô có thể khoác lác, nhưng khi ở phim trường bản thân chỉ được phân vai bị ức hiếp, rất mất mặt.
Cơ mà chỉ xem qua thôi thì nếu như bọn họ tò mò thì dẫn bọn họ theo cũng được.
Hôm nay cô có hẹn với đám Hướng Tiến, Chi Chi, cùng nhau ăn sinh nhật Chi Chi.
Đây là thông lệ hàng năm rồi, Chi Chi đúng sinh nhật sẽ cùng tổ chức với bố và ống.
Cô vẫn mặc đồ diễn trên người, là quân trang, mồ hôi nhễ nhại, có chút mùi.
Thường Lạc hiển nhiên là đã tắm, thay đồ ngủ, đắp mặt nạ, nhìn thấy cô thì dùng ánh mắt chào hỏi.
Điều khiển Mỹ Châu không được tự nhiên đó chính là chị Ba và Thường Lạc, cô cảm thấy hai người họ là lạ.
Mọi người thường nói Thường Lạc mắc bệnh sạch sẽ, không chịu được những thứ bẩn, nhưng quần áo trên người cô hôm nay không thể coi là sạch được, vì cô không biết hôm nay đã lăn lộn trên đất bao nhiêu vòng.
Cô chỉ im lặng ngồi về sau, cố gắng tránh xa Thường Lạc một chút.
Không phải căng thẳng, uống nước đi.
Ba Thư ấy vậy mà đưa cô nước, việc xưa này chưa từng thấy.
Cửa xe đều mở, giống như xe chuyên chở đang chờ mình vậy.
Lên xe, Mỹ Châu nhìn thấy Thường Lạc bên trong.
Ăn cơm xong, Mỹ Châu thu dọn đồ đạc.
Cô xin nghỉ để có thể về.
Tuy nhiên, vì có trường quay nên vẫn còn rất nhiều xe ô tô màu đen đang chờ bên ngoài, chuyển chở bọn họ để kiếm ăn.
Mỹ Châu định về bằng một chiếc xe đen.
Chuyên bố cô làm nghề thịt lợn nhanh chóng bị mấy người trong phim trường phát hiện ra, rồi cũng nhanh chóng trở thành câu chuyện cười cho cả phim trường.
Mọi người đều không gọi cô là Mỹ Châu, mà gọi Vương Tiểu Trư, không thì Tiểu Thư, Trư.
Tiểu Trư, sao cậu không dẫn bạn cậu tới phim trường tham quan?
Tớ chỉ là một vai quần chúng, như vậy vẫn có thể dẫn người quen tới đây sao?
Tất nhiên là được, cậu có thể bảo bạn cậu tới đây mà!
Mỹ Châu
Ồ
một tiếng, không nói thêm gì.
Cô không muốn đám Chi Chi tới, không muốn bọn họ nhìn thấy cái bộ dạng này của mình.
Người bắt nạt phải thấy phản ứng mới thích thú, nếu như đối phương không có phản ứng gì, hơn nữa có thể dễ dàng ôm
thi thể người thân
trong phim trường chạy đi bình yên, thì cũng sẽ không trêu trọc cô nữa.
Ăn đùi gà xong, cô tiếp tục ăn nốt chỗ rau trong hộp, trước kia có chút kén ăn nhưng bây giờ cô cũng không quan tâm nữa rồi.
Quay phim rất tốn sức, luôn phải chạy bên này rồi ch5ạy bên kia để diễn, Mỹ Châu cũng không biết mình chạy bao lần rồi.
Vì vậy nên không phải chỉ có hai cái đùi gà mà cả một cái giò lợn thì Mỹ Châu cũng có thể ăn hết.
Nhưng không ngờ vừa ra ngoài, cô lại gặp xe của ngôi sao Thường Lạc đang đỗ ở bên ngoài.
Càng kì lạ hơn là chị Ba, trợ lý ngôi sao lại hỏi Mỹ Châu đi đâu?
Em về trường.
Mỹ Châu có chút miễn cưỡng.
Sau đó mới tổ chức cùng bạn bè.
Vốn dĩ là cùng nhau, nhưng đám Hướng Tiền thấy bố Chu hình như không được tự nhiên, vì vậy chuyển sang hôm sau nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.