• 686

Chương 273: Em trai tỉnh lại


Trong mơ, cậu cầm con dao chém giết hết những con quái vật mà cậu gặp phải trên đường đi.

Thành Tuấn vẫn hơi ý thức được rằng mình đan8g mơ, bởi cậu biết rằng con dao của mình rất nhỏ nên không thể giết được quái vật.
Cô mặc một chiếc quần dài cùng chiếc áo sơ mi dài tay, mái tóc rối tung.
Cô ngáp một cái.
Sau khi nấu cơm xong, cậu đi gọi Chi Chi ăn cơm.

Chi Chi, ăn cơm thôi.
Chi Chi không mặc váy nữa mà thay một bộ quần áo khác.
Nhất định đây không phải là giấc mơ bởi nước biển rất lạnh.
Mỗi khi sóng biển đánh vào bờ, Chi Chi sẽ nhảy lên theo nó.

Ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm đấy.
Đã nói là làm món canh trứng mà.
Tướng ngủ của Chi Chi rất xấu.
Đợi sa6u khi chúng mình kết hôn thì tớ sẽ nấu cơm để nuôi chúng ta trở nên béo tròn.
Cậu cưỡi ngựa đến phía bờ biển.
Tiếng sóng biển kêu ào5 ạt, Thành Tuấn xuống ngựa trước rồi đưa tay ra đỡ Chi Chi.
Chi Chi kéo cậu lên.
Hai người đi chậm dọc bờ biển, sóng biển cuồn cuộn xô vào làm ướt đôi chân.
Thành Tuấn rất tức giận.
Cậu phải đến phía hậu đài của công ty bảo bên kỹ thuật tạm ngừng trò chơi lại, bảo trì vào buổi tối.
Thành Tuấn âm thầm cầm điện thoại Đăng nhập vào trò chơi.
Cậu lặng lẽ chọn vào đội đối thủ của Chi Chi.
Cô thầm ướt môi cậu từng chút một, rất nhẹ nhàng.
Thành Tuấn nhìn Chi Chi mà rơi nước mắt.
Sau đó, cậu quyết định làm một
đồng đội heo
liên lụy đến cả đội mấy ván.
Cuối cùng Chi Chi cũng thắng trận, cô cầm điện thoại, vẫn còn muốn chơi thêm một ván nữa.
Đầu giường có mùi thơm nồng đậm của đóa bách hợp, cậu nhăn mày, cậu không thích bách hợp, không thích mùi thơm này.
Đây chắc chắn là do mẹ cậu đặt ở đây, mẹ cậu thích bách hợp.
Thế nhưng Chi Chi lại nghịch ngợm nhảy cả người xuống nhào vào lòng cậu.
Cậu không ôm chắc nên bị Chi Chi xô ngã nhào trên bãi cát.
Cậu sờ bên dưới gối thì đã không thấy con dao đâu nữa.
Cậu vô cùng hoang mang, con dao Chi Chi tặng cho cậu luôn được để dưới gối vào mỗi đêm sao lại biến mất rồi? Cậu muốn mở miệng hỏi:
Dao của tôi đâu?
, thế nhưng khi mở miệng, cậu không nói nên lời, chỉ có những tiếng hu hu.
Cô không hề ngoan ngoãn để cho đôi chân mình bị ôm lấy như vậy, được một lúc là cô liền nhấc chân lên đạp vào mặt Thành Tuấn.
Cậu há mồm cắn vào chân cô một cái.
Thế nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến niềm vui3 của cậu.
Trong giấc mơ, cậu biết cưỡi ngựa.
Được thôi, cậu sẽ ngoan ngoãn rửa bát.
Chi Chi ở bên cạnh đột nhiên vươn tay từ đằng sau ôm choàng lấy cậu.
Thành Tuấn nằm trên giường, Chi Chi lại thay một bộ quần áo khác.
Cô mặc một bộ váy ngủ bằng lụa.
Họ phải về nhà nấu cơm thôi.
Thành Tuấn dẫn theo Chi Chi, mở cánh cửa lớn của căn nhà cũ.
Bên trong có một tấm gương.
Thành Tuấn nhìn mình trong gương, không ngờ cậu lại có hai chòm râu còn Chi Chi đang mặc một chiếc váy thật dài trông vô cùng mềm mại và đáng yêu.
Thành Tuấn thấy như vậy thật tốt đẹp.
Chi Chi luôn rất nghịch ngợm và ương ngạnh.
Cả bề mặt bờ biển đều được chiếu ánh sáng màu vàng kim.
Khuôn mặt của Chi Chi cũng mang theo ánh vàng.
Nếu nói chuyện sẽ bị đau họng.
Tớ rót cho cậu chút nước nhé.
Chi Chi cầm một miếng bông nhúng nước rồi đặt lên môi của cậu.
Rõ ràng đã nói rằng cậu nấu cơm thì cô sẽ rửa bát, vậy mà cô lại giở giọng lười biếng.

Hôm nay người ta ăn nhiều quá chẳng muốn rửa bát.
Chi Chi ngang ngược hôn cậu một cái là sẽ lại để cậu đi rửa bát.
Chơi thêm một ván nữa thôi, đúng một ván thôi.
Tớ thắng rồi thì sẽ đi ngủ.
Chi Chi không thèm rời mắt khỏi chiếc điện thoại.
Rất đau!
Chi Chi giống như Nhị Hổ vậy, lúc cắn người thật sự rất đau.
Cô thấy Thành Tuấn gắp cho mình một cái chân giò thật to vào trong bát liền vui vẻ vùi đầu vào ăn.

Thật mà, cậu gầy hơn nhiều so với dì Mã trong thôn đấy.
Kết quả là vừa nói xong câu này thì cậu như chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Khi nhảy sóng đã mệt, cô nằm sõng soài trên bãi cát.
Váy và tóc của Chi Chi đều đã ướt sũng.
Thế nhưng cô luôn chậm hơn sóng biển một chút.
Ánh dương phía cuối trời dần dần lặn xuống.

Tớ không thích ăn chân giò heo hầm đậu nành.
Tớ béo lắm rồi, tớ phải giảm cân
Chi Chi tức giận chỉ vào bát chân giò heo hầm màu tương đậu nành kia.
Thành Tuấn cảm thấy đây không phải mơ.
Bởi vì lúc cô ấy hôn cậu, đôi môi của cậu liền nóng bừng.
Đây là một ngọn núi rất to, bên trong núi có rất nhiều căn nhà cũ đang thả ra từng làn khói bếp.
Trời đã tối rồi.

Thành Tuấn ơi, rượu uống ngon quá.
Chi Chi nói.
Thành Tuấn cảm nhận được sự ấm áp ở phía sau lưng.
Thành Tuấn tốt bụng bưng món ăn đến phía trước mặt mình.
Cậu lại sắp xếp bàn ăn một lần nữa.
Lúc này, Thành Tuấn hơi do dự, cậu thấy đây không phải giấc mơ bởi vì lưng cậu hơi đau, bãi cát cũng rất ướt.
Cậu muốn cứ nằm như vậy mà không cần đứng dậy nữa.
Thành Tuấn hơi phân tâm liền bị Chi Chi cấu một cái thật mạnh, cậu hơi đau.

Mau đi nấu cơm đi, tớ đói rồi, đói sắp chết rồi này.
Chi Chi càng xinh đẹp hơn và cũng hung dữ hơn nữa.
Nhưng cậu không hề thấy đau tí nào.
Giấc mơ có một điểm rất tốt là bởi chỉ trong chốc lát họ đã từ bờ biển vào đến trong núi.
Thành Tuấn ngơ ngẩn.

Đừng làm loạn nào, vẫn chưa rửa sạch bát đầu đấy.
Giọng nói của cậu hơi khàn.
Thế nhưng Chi Chi cũng chẳng ăn được bao nhiêu lại bắt đầu làm nũng, cô giả vờ khóc với nước mắt cá sấu:
Cậu không yêu tớ nữa rồi, cậu cho tớ ăn rau để cậu ăn đồ ăn ngon.
Nét mặt Thành Tuấn mang ý cười, cậu đẩy đĩa chân giò hầm đậu nành đến trước mặt Chi Chi:
Yên tâm, cậu không béo.
Cậu gầy quá nên ăn nhiều hơn nhé.

Thật sao?
Chi Chi nhanh chóng múc cho mình một muối lớn đậu nành.
Thế rồi cậu lại mở choàng mắt ra.
Chiếc giường bệnh trắng toát, trần nhà cũng trắng toát.
Cậu ôm Chi Chi trong lòng thì sẽ không ngủ được.
Nhưng cậu sợ tỉnh dậy sẽ không thấy Chi Chi đâu nữa.
Cô ăn rồi liền cười thật tươi.
Thành Tuấn uống một chút rượu, cậu đưa cho Chi Chi một nửa còn mình uống một nửa.
Chi Chi kinh ngạc vội thu chân về.
Sau đó cô đè Thành Tuấn xuống đánh cho một trận điên cuồng.
Đôi chân của cô đỏ ửng, Thành Tuấn thoải mái nhấc đôi chân ấy đặt vào trong lòng mình.
Hai tay cậu cẩn thận ôm lấy đôi chân, cậu muốn ủ nóng cho chân của Chi Chi.

Thành Tuấn, cậu tỉnh rồi à, dao của cậu á? Chắc là để ở nhà rồi, ở đây tớ cũng có dao, cậu cầm trước đi này.
Chi Chi đưa một con dao cho cậu.

Cậu đừng nói gì cả, bác sĩ bảo bệnh của cậu rất nặng.
Còn Chi Chi chỉ bị đỏ mặt mà thôi.
Thế nhưng Chi Chi uống rượu sẽ trở nên hung dữ hơn.
Cậu dẫn theo Chi Chi ở phía sau lưng, đầu của Chi Chi dưa lên lưng cậu, tay của 9Chi Chi ôm lấy eo cậu.
Chi Chi cười nói:
Thành Tuấn, cậu gầy quá.
Cậu nói:
Không sao, tớ biết nấu rất nhiều món ăn.
Trời tối rồi.
Những vì sao cũng đều đã
trở về
đi ngủ.
Tửu lượng của Chi Chi cao hơn cậu.
Cậu uống xong liền có cảm giác hơi chếnh choáng.
Cậu muốn đợi đến sáng mai cùng thức dậy với Chi Chi.
Cậu mở đôi mắt nhưng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dì Mã đã nặng gần 100 cân rồi, đôi chân của dì ấy vừa to vừa thô cứ như một thùng nước.
Chi Chi không thèm ăn chân giò nữa mà chỉ muốn nhào vào đánh cậu.
Cậu gắp cho cô một miếng thịt kho tàu.
Chi Chi nhanh chóng ăn hết, cậu lại gắp thêm một miếng nữa.
Mặt trời khuất sau núi.
Bên bờ biển chỉ còn lại những con sóng và đàn hải âu không về nhà.
Thành Tuấn đeo tạp dề thái rau, muối dưa rồi làm món thịt kho tàu.
Cậu còn làm cả món chân giò heo hầm đậu nành thơm phức và đun một bình rượu Thiệu Hưng.
Cô nằm lỳ ở trên giường, đôi chân trắng nõn đạp lung tung.

Đừng chơi điện thoại nữa, đi ngủ sớm đi.
Thành Tuấn muốn giật điện thoại của cô đi nhưng lại không thể giật được.
Thành Tuấn thét lên.
Cậu tắt đèn, ôm Chi Chi vào trong lòng.
Chi Chi cầm điện thoại, kinh ngạc ca thán:
Lại bảo trì, cái trò chơi rớm này một năm 365 ngày thì phải bảo trì đến 700 ngày.
Thành Tuấn lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Sau đó cậu cảm thấy tay mình bị cắn một cái thật mạnh.
Cô lau miệng cho cậu giống như đang hôn cậu vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.