Chương 280: Bệnh viện
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1028 chữ
- 2022-02-06 10:11:40
Bình thường cậu sẽ lấy máy ảnh chụp lại cảnh này.
Từ phía dưới nhìn lên, khối bằng được kết lại từ nước, nhọn hoắ8t giống như một con dao, thẳng đến nỗi có thể đâm vào trái tim của con người.
Sức khỏe của Thành Tuấn vẫn rất yếu, cậu ôm Chi Chi nhưng cũng như đang dựa vào Chi Chi.
Chi Chi nhào vào bờ vai của Thành Tuấn khóc ướt đẫm áo của cậu.
Cậu hiểu nếu như Chi Chi biết việc này, cô sẽ không hề vui vẻ.
Vậy nên cho dù đau khổ cậu cũng không mở miệng nói đến nó.
Làm sao cậu nỡ nhìn thấy cô không vui? Vừa thấy cô khóc là cậu đã lập tức hoảng loạn.
Sao thế?
Chi Chi không biết vì sao mình lại chạy đến bệnh viện.
Có lẽ là do cô lớn lên bằng sữa mẹ của Nhị Hổ nên cô cảm thấy có lúc mình giống như một con dã thú.
Tuy cô không đủ thông minh thế nhưng ai đối tốt hay không tốt với mình cô vẫn có thể cảm giác ngay được.
Đây hoàn toàn không phải Chi Chi mà Thành Tuấn từng biết.
Trong nhận thức của cậu, Chi Chi vẫn luôn là người vui vẻ, lạc quan, thế giới của cô ấy luôn thuần khiết và ngay thẳng.
Bố tớ cũng có một vết rất to, đó cũng là sẹo à Thành Tuấn? Bổ sẽ rất đau ư, Thành Tuấn ơi, tớ buồn quá.
Chi Chi đứng dưới gốc cây phủ tuyết khóc vô cùng đáng thương.
Đôi mắt ấy ửng đỏ, hoang mang và đau khổ.
Ông ấy là bố của tớ.
Khuôn mặt Lục Cẩm Hoa tái mét.
Ông nhớ đến buổi chiều tối hôm nào, cô bé gái trèo lên bức tường cao vẫy tay gọi bố.
Đừng khóc, Chi Chi, đừng bao giờ khóc.
Thành Tuấn nói xong liền cảm thấy đôi mắt mình cũng mờ đi, cậu vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Chi Chi.
Hai người ôm nhau, động viên nhau.
Nhưng đôi mắt cậu lại như đang nhìn9 xung quanh một cách sinh động.
Con trai lại mang vẻ đẹp con gái khiến cậu trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Lục Cẩm Hoa trở về sau khi đi lấy đồ ăn trưa cho con trai liền nghe được y tá bảo Thanh Tuấn đã đi ra sân tản bộ.
Ông vừa lúc cũng muốn ra sân xem thế nào.
Cô nhìn thấy Thành Tuấn liền lập tức khóc òa.
Thành Tuấn có thể vì Chi Chi mà không cần cả tính mạng của mình.
Cậu trai đang nghiêng đầu nhìn thậ3t điềm tĩnh và đẹp đẽ.
Mái tóc của cậu hơi xoăn, sắc mặt trắng bệch.
Cô không chú ý đến việc mình bị người khác theo dõi.
Đến nay, cô đã vô cùng nổi tiếng.
Còn nói tớ là đứa trẻ được nhặt về.
Chi Chi đứng trước Thành Tuấn không kìm nổi nước mắt lại cũng không nhịn được mà khóc òa.
Thành Tuấn nhìn Chi Chi khóc liền thở không ra hơi, cậu vô cùng tự trách.
Thế nhưng người mẹ tốt như thể làm sao có thể làm lạc mất mình được? Cô không muốn người thân mà mình tìm lại được có chút gì không thoải mái, thế nhưng vào lúc này cô vẫn rất khó chịu.
Nếu như bố không phải bổ của cô thì bổ của cô là ai? Chi Chi hoang mang bỏ chạy.
Một cô gái chạy đến.
Mái tóc của cô vừa dài vừa đen, mũi cô đỏ bừng, đôi mắt cũng ửng đỏ.
Chỉ qua một bài phỏng vấn và một tấm hình chụp trộm, cô đã gần như thu hút sự chú ý của người khác hơn là thiên hậu.
Cô chạy mất hồn mất vía, đúng lúc bị một phóng viên nhìn thấy.
Từ nhỏ hai người đã gần như có chuyện gì cũng nói với nhau, mười mấy năm liên tục viết thư cho nhau, hai người đã chia sẻ vô vàn bí mật.
Thành Tuấn ơi, tiểu ni cô nói bố tớ không phải bố tớ.
Cô biết bố đối tốt với cô.
Mẹ cũng đối tốt với cô.
Thế nhưng nhìn thấy con trai và con gái mình ôm nhau thế này, ông lại có cảm giác thà rằng đứa con gái kia đã chết đi từ mười mấy năm trước còn hơn.
Lúc này, ông nghe thấy Chi Chi khóc và nói:
Tớ không phải đứa được nhặt về, bố tớ tuy ngồi tù nhưng ông ấy là người rất rất tốt.
Không ngờ ông lại nhìn thấy cảnh này.
Lục Cẩm Hoa chỉ cảm thấy khóe mắt cay nồng.
Trong bệnh viện đông người cũng dễ bề ẩn nấp.
Chi Chi nhìn Thành Tuấn, cô vô cùng ấm ức.
Nhưng cũng không có ai dám đến gần vì lo sẽ làm phiền đến cậu.
Cuối cùng thì bức tranh này cũng bị phá vỡ.
Ai cũng có tư cách nói ra, chỉ có cậu là không có.
Tiểu ni cô bảo đây không phải vết bớt trên tay tớ mà là vết sẹo do bị bỏng thuốc lá.
Bởi vì ánh mắt của tiểu ni cô giống với cô.
Trực giác của Chi Chi từ trước đến giờ vẫn rất chuẩn.
0.
Bên cạnh đó cô cũng cảm thấy lời nói của tiểu ni cô là thật.
Thành Tuấn mở miệng nhưng lại không biết có thể nói gì để an ủi cô.
Cậu cố gắng đứng dậy ôm lấy cô.
Nét 6buồn trong ánh nhìn lại vô cùng tĩnh lặng khiến cho đôi mắt hoa đào rõ ràng càng trở nên mê hoặc hơn.
Thậm chí đ5ã có không ít những y tá mượn cớ cố ý đi qua bên này.
Ngay lập tức người nọ chạy theo, đã có bài học từ các đồng nghiệp khác nên người nọ vô cùng cẩn thận, đi theo cô từ phía xa.
Đến khi vào bệnh viện thì người nọ vẫn đi theo cô vào trong.
Thế nhưng cô không dám trở về nhà gặp ông nội.
Cô cũng không muốn ở cùng với mẹ.
Ông yêu con của mình.
Đương nhiên ông cũng vui mừng khi nó vẫn còn sống.
Ông nhớ đến cô bé không hề để ý mà thò tay để rửa vết thương bằng nước lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.