• 212

Chương 298: Chuẩn bị phòng ở


Ông không quá thích chúng, cũng không quá ghét.

Dù sao nói ông hoàn toàn không thích cũng không được đúng.

Lúc còn trẻ, ông 8là khách mời trung tầm thường ghé mặt tới hầu hết các hoạt động yến tiệc.
Lục Cẩm Hoa đang bày trí căn phòng, tầng hai là phòng ngủ của Lục Tiểu Mãn và phòng ngủ của hai vợ chồng, tầng ba là phòng ngủ của Thành Tuấn và còn một phòng trống.
Từ nay, căn phòng trống này sẽ dành để chuẩn bị cho Chi Chi.
Liễu Mạch hơi ngượng, thế nhưng ngay lập tức bà ta đã tỏ vẻ lo lắng nói:
Thế nhưng Thành Tuấn...
Để được thằng con trai thật vô dụng, chỉ khiến người ta không vui.
Nó làm cho bà ta không vui thì bà ta cũng sẽ khiến nó không vui vẻ gì.
Bị chồng nói như vậy khiến cho Liễu Mạch vừa chột dạ lại vừa tức giận.
Vậy thì đứa con gái mọc ra này là cái quái gì? Liễu Mạch không hề muốn thừa nhận khi nhìn thấy chồng mình thích thú với việc chọn căn phòng là bà ta lại càng tức giận hơn.
Đương nhiên sau cơn giận dữ ấy bà ta vẫn phải lấy lại lý trí, bà ta biết càng là lúc này càng phải nắm giữ được trái tim của chồng mình.
Thấy chồng mình ngay cả rèm cửa sổ hay ga giường phải màu gì cũng cần suy nghĩ, Liễu Mạch nũng nịu nói:
Anh chưa bao giờ tận tâm với Tiểu Mãn thể đâu nhé.
Tiểu Mãn sẽ đổ kỵ đấy.
Lục Cẩm Hoa thực sự là một trai thẳng chính hiệu, ông ta rất dễ rung động trước sự nũng nịu này của Liễu Mạch, thế nhưng cũng có lúc trò này không
linh
, ví dụ như lúc này.
Lục Cẩm Hoa buồn bực nói:
Anh nhớ lúc trước anh chọn màu gì em với Tiểu Mãn đều không thích còn chê màu anh chọn quá quê mùa!
.
Liễu Mạch đơ mặt, hình như đúng là vậy.
Thế mà lúc này, bà ta lại thực sự có khuôn mặt trắng nhợt, cả người hơi lảo đảo.
Hàm răng cũng đang run lẩy bẩy, thực sự quá đau thương mà.
Trước giờ bà ta chưa từng thấy Lục Cẩm Hoa như vậy, từng câu từng chữ nhẹ nhàng nhưng lại phong tỏa cả bệnh viện.
Chỉ là bố con muốn giúp chị con chuẩn bị phòng ở nên đang xem cách phối màu của rèm cửa.
Con với chị ấy là bạn qua thư nên chắc sẽ hiểu chị ấy.
Con đến xem thế nào.
Liễu Mạch ngượng ngùng, cũng không biết Thành Tuấn đã nghe được những lời kia hay chưa, thế nhưng bà ta rất nhanh chóng bình thường trở lại, nói được những lời thế kia.
Dạo gần đây bà ta có nhiều việc phải làm nên hầu như không để ý đến chuyện đó.
Đáng sợ hơn là Lục Cẩm Hoa vẫn rất nghiêm túc xem cách phối màu của rèm cửa, giống như việc này còn không quan trọng bằng cái rèm cửa.
Sắc mặt của Liễu Mạch bỗng chốc trở nên khó coi, thế nhưng bà ta vẫn không nhịn được mà nói:
Em không phản đối chuyện này thế nhưng anh đưa đứa trẻ kia vào đây ở, lại còn ở bên cạnh phòng Thành Tuấn.
Bà ta biết con trai mình thích tiểu tiện nhân kia.
Tuy còn chưa gặp mặt nhưng nó đã từng làm cả một cái phòng tranh cho tiểu tiện nhân ấy, còn có cả mật mã không cho ai vào trong.
Vốn dĩ bà ta muốn làm một cái hầm rượu thật to ở tầng hầm đó, bây giờ lại chỉ có thể có một nửa chỗ đó.
Hôm qua anh hỏi nó rồi, nó bảo rất vui vì có thể tìm được chị gái nó.
Nó còn mừng không đợi được đến lúc chị gái vào ở cơ mà.
Lục Cẩm Hoa vừa nhìn rèm cửa vừa vui vẻ nói.
Liễu Mạch cứng họng cứ như ăn phải hoàng liên.
Thế nhưng nếu nói là thích thì, dù sao tuổi tác cũng đã k3hông còn trẻ, ông giờ thích cuộc sống bộ đội đơn giản hơn.
Trong ký ức của ông, những ngày tháng đẹp đẽ là những ngày ở trong bốn b9ức tường bao quanh kia.
Khi trời còn chưa sáng ông đã thổi lên tiếng còi hiệu lệnh, khẩu hiệu xếp hàng phóng khoáng, sân thao trườn6g chạy mãi không hết, những lá cờ đỏ phấp phới và người con gái giơ tay chào cùng nụ cười.
Ông phải dọn dẹp một căn phòng xinh đẹp dành cho Chi Chi, ít nhất cũng phải như phòng của Tiểu Mãn.
Trong lòng Liễu Mạch không hề thoải mái, thế nhưng bà ta vì chột dạ nên vẫn phải tỏ ra mình phóng khoáng và thân thiết.
Lúc này, bà ta thật sự rất hận, vì sao lúc đầu nó không chết luôn ở bên ngoài để giờ bà ta đỡ được bao nhiêu việc.
Nó giống như đang từng giờ từng phút nhắc nhở bà ta rằng bà ta không phải là vợ cả của nhà họ Lục, bà ta chỉ là người vợ được tái hôn.
Nó gợi nhớ lại quá khứ khó coi của chính bà ta.
Bà ta là phu nhân nhà họ Lục, bà ta có một cặp song sinh hoàn mỹ và một gia đình hoàn hảo.
Ông đã bỏ lỡ nó một, hai lần, không thể bỏ lỡ thêm lần nào nữa.
Ông để cho Liễu Mạch chuẩn bị bữa tiệc của nhà.
Ông bảo người giúp việc giúp mình dọn dẹp phòng ở.
Bệnh viện đó vi phạm quy định nên anh đã cho người điều tra phong tỏa rồi.
Lục Cẩm Hoa không muốn vạch trần mọi viện mà chỉ dùng từng câu từng chữ để cảnh cáo.
Liễu Mạch trước đó còn đang tỏ vẻ lo lắng và đau lòng, ánh mắt có thể nhìn thấy sự đau thương thế nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Bà ta đã từng nhận bản thân mình trong gương và thấy lúc bà ta khẽ nhíu mày là lúc hấp dẫn nhất.

Đừng có nói đến việc sức khỏe của Thành Tuấn không tốt.
Sức khỏe thằng bé rất tốt, hôm qua anh đã hỏi bác sĩ rồi.
Còn sau này em đừng dẫn nó đến bệnh viện Để Hoa nữa.
Lúc đó cũng là làm bộ nũng nịu muốn bày trí cho con gái một căn phòng.
Nào là làm trời làm biển, phải chọn ga giường gì rồi còn cố ý đi đến tận nước Pháp.

Tiểu Mãn rất hiểu chuyện nên sẽ không buồn đâu.
Lục Cẩm Hoa nghe thấy những lời chưa nói hết của Liễu Mạch cũng thấy hơi lo lắng.
Không ngờ Thành Tuấn lại vui vẻ nói:
Chị ở đây sao? Tốt quá, bố ơi, chị thích những thứ đáng yêu.
Bố chị Chi Chi mua cho chị ấy những tấm ga giường có hình hoạt hình.
Đây là bà ta dạy con gái mình nói thế, nhất quyết không được tỏ vẻ không thích Chu Chi Chi.
Cho dù có ghét bỏ thì trước mắt bố, ông và người nhà cũng không được lộ ra.
Kết quả thật hay quá, bà ta lại tự vả vào mặt mình.
Anh biết từ nhỏ sức khỏe của Thành Tuấn đã không tốt, nó lại là đứa không biết gì.
Thành Tuấn cũng vừa từ viện ra...
Liễu Mạch không nhắc đến Thành Tuấn thì thôi, vừa nhắc đến Thành Tuấn thì cơn giận mà Lục Cẩm Hoa kiềm chế lâu nay cuối cùng đã không nhịn nổi nữa.
Sức khỏe Thành Tuấn không tốt là câu mà ngày nào Liễu Mạch cũng treo trên miệng, cứ hở tí lại nói.
Lúc trước khi bắt ông ta ở lại thành phố Đại Kinh, Liễu Mạch cũng sống chết bắt ông ta không được trở về quân khu ở Cam Tây, cũng nói rằng sức khỏe Thành Tuấn không tốt, phải nhập viện...
Ông nghĩ đến những việc mà mình đã điều tra được.
Trước giờ ông vẫn là người thờ ơ không quan tâm những chuyện này thế nên Liễu Mạch cũng không bí mật làm việc, chỉ cần để ý một chút là có thể điều tra biết ngay.
Nó thật sự làm người ta thấy ghét.
Bà ta không thích có người ngoài vào nhà mình.
Bà ta chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của tiểu tiện nhân kia là thấy khó chịu.
Người khác biệt được thì sẽ thế nào, nhỡ lại đồn bậy bạ...

Bố mẹ, hai người ở đây làm gì thế?
Liễu Mạch còn chưa nói xong đã bị cắt lời.
Thành Tuấn chạy hồng hộc đến, mặt cậu đỏ ửng.

Không nói gì...
Ông thích những ngày tháng như vậy.
5
Tiếc là sau lần tham gia nhiệm vụ kia, vì yêu cầu quyết liệt của Liễu Mạch mà ông phải ở lại Đại Kinh không ngừng thăng quan tiến chức.
Thế nhưng ông cũng không còn cảm giác như trước đây nữa.
Thế mà bây giờ, trong đáy lòng ông đang cháy hừng hực.
Vâng, chị ấy còn thích luyện phi dao, tốt nhất là làm thêm một bức tường chuyên để tập luyện.

Chị Chi Chi thích cả vẽ tranh, điêu khắc nên cẩn có bàn về.

Chị ấy thích giường cứng, giường chị ấy ngủ cứng lắm...


Nói đến đây, Thành Tuấn cũng tự thấy hoang mang một chút.

Cậu và cô đã từng ngủ chung một giường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.