• 684

Chương 301: Ăn cơm


Liễu Mạch mua về để trang trí cho nhà ăn.

Đĩa đựng thức ăn tối nay dùng loại đĩa pha lê của Swarovki
.

Bà t8a còn mời hẳn người chuyên sắp xếp bàn ăn đến để sắp xếp.
Nhưng lúc này đây, tuy rằng bố cô ta tỏ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại có thể cảm nhận được ông rất vui vẻ, thật sự vui vẻ.

Tuy rằng ông nội có chuẩn bị cho cháu thuốc dị ứng nhưng ai mà dám cố ý đút cho cháu ăn cá viên cháu cũng sẽ đánh người đó.
Chi Chi nói rất nghiêm túc.
Nhìn ngắm gương mặt của con gái, Lục Cẩm Hoa cảm thấy so với Diệp Lạc thì con bé càng xinh đẹp hơn, giống Diệp Phi hơn chút.
Mọi người ngồi rất nghiêm chỉnh, ăn uống cẩn thận.
Ăn cơm với bố và ông nội vẫn náo nhiệt hơn.
Bên cạnh bàn ăn còn có Nhị Hổ và Tiểu Hoa nằm đấy.

Sau đó thì sao ạ?

Sau đó bổ bị mẹ con đánh cho một trận tơi bời.
Lục Cẩm Hoa nói một cách bất đắc dĩ.
Trước giờ Lục Tiểu Mãn không biết rằng bố mình còn có thể bị người khác đánh.
Trong cảm nhận của cô ta thì mẹ cô ta giống như một đóa hoa nhỏ luôn quấn quýt làm nũng bền bố, mít ướt, không bao giờ dám đánh bố.
Tâm trạng của cô cũng rất phức tạp.
Lúc ăn cơm cũng không yên lòng nên không để ý đến cách bàn ăn được sắp xếp tỉ mỉ và đĩa ăn tinh xảo.
Cảm giác duy nhất của cô chính là không khí lúc ăn cơm ở nhà Thanh Tuấn rất quái lạ.
Vốn nghĩ là tìm lại được con gái đã là trời cao phù hộ rồi.
Nhưng càng tiếp xúc thì Lục Cẩm Hoa càng khó chịu.
Giờ khắc này ông chỉ hận không thể giết chết kẻ đã trộm mất đứa con của ông đi.
Liễu Mạch cười nhạo Chi Chi thô tục trong lòng.
Nhưng khi quay qua nhìn thấy chồng lại nhìn con bé với vẻ mặt tiếc thương thì bực bội.
Tính tình của tiểu tiện nhân này bộc trực, không biết làm nũng.
Chỉ là đồ ăn có hơi nguội.
Cháu dị ứng với cá.
Còn lại thì bình thường.
Nghe vậy thì mặt Liễu Mạch cứng lại.
Vì muốn sắp xếp trang trí bàn ăn nên đồ ăn lên muộn.
Vả lại vì để bàn ăn đẹp hơn nên đa phần toàn là salad.
Đĩa cá lại ngay trước mặt tiểu tiện nhân kia, giống như bà ta cố ý vậy.
Cứ tưởng như thế sẽ không hòa hợp được với Lục Cẩm Hoa.
Nhưng thật không ngờ nó lại có thể khiến chồng mình đau lòng một cách dễ dàng như vậy.
Uống xong canh, Chi Chi buông bát đũa, nhận lấy khăn tay Thành Tuấn đưa cho để lau miệng.
Hoặc đúng hơn là giống bà ngoại của con bé.
Các đường nét gương mặt đều rất tinh tế.
Kể cả khi nhíu mày hay tươi cười thì đều vô cùng xinh đẹp.
Lục Tiểu Mãn thì ríu rít nói chuyện.
Liễu Mạch thì hay làm nũng.
Chỉ có Thành Tuấn thì như đi vào cõi thần tiên.
Tiểu Mãn có một bát cơm cũng không ăn được hết.
Liễu Mạch khen.
Nếu những người quen của Liễu Mạch mà nghe thấy câu này thì sẽ biết bà ta ngoài mặt thì khen như vậy nhưng thực chất là nói Chi Chi ăn nhiều quá, không giống thục nữ một chút nào.
Những Chi Chi không hiểu cái kiểu nói vòng vèo này.
Cũng may Lục Cẩm Hoa tự giác ngồi ở vị trí chủ nhà.
Vì thế mà vợ và con gái ông sẽ ngồi một bên, Thành Tuấn và Chi Chi ngồi một bên.
Sau khi chiêm ngưỡng phòng tranh của Thành Tuấn, Chi Chi rất cảm động.
Nhưng giờ thấy Chi Chi vì câu nói của Liễu Mạch mà cúi đầu ăn cơm khiến ông có một cảm giác không nói thành lời.
Sức ăn của Chi Chi rất lớn.
Liễu Mạch vì muốn xếp đồ ăn cho thật đẹp mà chỉ lấy một ít thức ăn cho lên đĩa.
Như vậy không giống như ă6n cơm ở nhà mà đang ăn ở nhà hàng năm sao hơn.
Người giúp việc trong nhà bế từng đĩa thức ăn lên.
Bình thư5ờng chỗ ngồi trên bàn ăn sẽ là mặt đối mặt.
Lục Cẩm Hoa và Liễu Mạch ngồi một bên, Lục Tiểu Mãn và Thành Tuấn ngồi ở phía đối diện.
Người giúp việc thì sẽ ăn cơm ở nơi khác.
Giờ có thêm Chi Chi thì vị trí ngồi lại trở nên kỳ lạ.
Nhịn không được, ông mở miệng:
Không hợp khẩu vị của con sao?

Chi Chi lắc đầu.

Cũng bình thường ạ.
Mà Lục Cẩm Hoa lại có hơi khẩn trương, không biết nên nói gì với con gái.
Nhìn thấy con gái ăn cơm rất im lặng.
Đĩa cá ngay trước mặt nhưng lại không hề đụng đũa đến.
Lục Cẩm Hoa vừa cảm thấy kiêu ngạo, vừa cảm thấy tiếc nuối.
Ông kiêu ngạo vì con gái mình xinh đẹp như vậy.
Mà tiếc nuối vì không thể cùng con bé trưởng thành.
Liễu Mạch không thể nghe tiếp cuộc đối thoại của hai người nữa nên ho khan một tiếng rồi ngắt lời:
Ăn cơm trước đi.
Đồ ăn đều nguội hết rồi này.
Ăn cơm xong rồi nói chuyện tiếp nhé.
Liễu Mạch nói vậy lại khiến Chi Chi cảm thấy mình đang làm khách nhà người ta thì đúng là vẫn nên khách sáo một chút.
Thỉnh thoảng cô lại lấy chút đồ ăn chia cho bọn chúng.
Bữa ăn nào cũng vô cùng vui vẻ.
Thật ra bình thường nhà họ Lục ăn cơm cũng rất náo nhiệt.
Vì vậy mà trừ đĩa cá trước mặt ra thì những món khác đều bị Chi Chi ăn sạch.
Trước có qua nhà Chi Chi nên Thành Tuấn biết thói quen ăn cơm của cô.
Cậu đẩy hết những món ăn mà Chi Chi thích đến trước mặt cô.
Cô thẳng thắn gật đầu:
Vì từ nhỏ cháu có giúp người nhà làm nông, phải vận động nhiều nên sức ăn lớn.
Lục Cẩm Hoa nghe con gái nói vậy thì cảm thấy rất đau lòng.
Cùng là con gái nhưng Tiểu Mãn từ bé tới giờ đến bát cũng chưa bao giờ cần rửa.
Vậy mà Chi Chi còn phải làm nông.
Swarovki là một công ty chuyên về các sản phẩm làm từ 3pha lê có trụ sở tại Wattens, Áo.
Nhà ăn của nhà họ Lục rất lớn.
Ngoài bồn hoa tiểu cúc ra thì còn có đèn 9treo kiểu dáng phục cổ, dao dĩa bằng bạc, bàn đá cẩm thạch và ghế ăn bằng da rất xa hoa.
Vì vậy cô không nói chuyện với Lục Cẩm Hoa nữa mà cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Lục Cẩm Hoa thì vẫn muốn nói chuyện.
Bình thường bữa cơm ở nhà mọi người vẫn nói chuyện phiếm không sao.
Giờ nghe được Lục Cẩm Hoa nói như vậy thì cô lại không còn nghĩ mơ màng nữa mà tập trung vào vấn đề này.

Mẹ con không ăn được cá.
Ăn cá là sẽ nổi mẩn đỏ.
Liễu Mạch thật sự không biết đối phương dị ứng với cá.
Vì muốn khoe khoang mà bà ta còn cố ý cho người làm cá bơn hấp.
Nghe được những lời này thì Lục Cẩm Hoa sững lại rồi nói:
Mẹ con cũng không ăn cá.
Ăn phải một chút cá thôi là mẹ con sẽ bị dị ứng.


Thật sao ạ?
Chi Chi không nghĩ rằng mình lại có điểm giống với mẹ.
Vốn cô vì tò mò về mẹ mình nên mới đến.
Nhưng vì hôm nay Liễu Mạch muốn bày ra phong thái tôn quý nên khiến không khí ăn cơm trở nên trang trọng hơn.
Bà ta muốn tạo uy trước mặt tiểu tiện nhân chưa thấy cảnh đời kia.
Nhưng không ngờ rằng tiểu tiện nhân lại không thèm để ý.
Liễu Mạch trợn mắt nhìn những đĩa thức ăn mà bà ta mất công trình bày đều sạch bong.
Tiểu tiện nhân này ăn một hơi hết bốn bát cơm, còn uống thêm một bát canh nữa.

Con ăn khỏe thật đấy.
Có lần bố trêu mẹ nên lựa mẹ con ăn phải viên cá.
Sau đấy người cô ấy nổi mẩn hết lên.
Nói đến đây Lục Cẩm Hoa bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Nụ cười cũng bất giác hiện trên gương mặt.
Sau đó cô nhìn Lục Cẩm Hoa bằng ánh mắt chân thành:
Cháu ăn cơm xong rồi.

Giờ có thể nói chuyện được chưa ạ?
Mũi của Lục Cẩm Hoa cay cay.

Ông gật đầu.

Sau đó ông nghe được con gái mình tò mò hỏi:
Mẹ cháu thích hoa gì ạ?
Lục Cẩm Hoa giật mình.

Hình như là ông không biết Diệp Lạc thích hoa gì.

Nhưng ông biết Liễu Mạch thích hoa bách hợp và phòng ngủ luôn có mùi hoa bách hợp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.