• 209

Chương 325: Thực tập (ngoại truyện)


Bài vũ đạo của cô ta rất thành công nên phải đi lưu diễn.

Nhóm bạn của Chi Chi ai cũng có những kế hoạch riêng.

8Tam Bình và Thúy Thúy học ở Học viện Ngoại ngữ nên tiếng anh rất khá.
Thật sự không hiểu đám người ở thành phố này nữa rồi.
Lần trước mẹ nuôi của Chi Chi cũng đến đây với một vết sẹo trên trán.
Chu Mộc quả thật tức đến bật cười.
Còn nội dung thì tạm được.
Kinh nghiệm làm việc cô ghi là: từng chăn cừu, bán thịt nướng, hỗ trợ thu đồng nát...
Sở trường thì ghi là: biết lái xe, phi dao, dùng súng...
Chọn lựa nhiều phiền toái quá.
Chưa chắc chỗ tiếp theo đã tốt hơn.

Vậy được.
Bố mời con ăn cơm để chúc mừng con tìm được việc làm.
Chu Mộc rất thích tính cách quyết đoán của con gái mình.
Nếu được thì bắt đầu từ tuần sau em có thể đi làm rồi.
Chi Chi nhanh chóng gật đầu:
Được ạ.
Tuần sau em sẽ đến đây.
Cảm ơn chị Vương.
Người tiễn Chi Chi ra ngoài rất vừa lòng.
Quần và giày cũng màu đen nốt, làm sao để nhìn cho
quê quê
nhất thì thôi.
Ông lại chỉ muốn lấy luôn quần áo của lão tú tài cho con gái mặc mới vừa lòng.
Chi Chi thay bộ đồ mà bố đưa cho mình.
Có ba thực tập sinh cùng đợt với Chi Chi.
Một người trong đó cũng rất xinh đẹp.
Một người thì diện mạo cũng bình thường.
Mà M9ỹ Châu thì bận tối mắt tối mũi.
Trong đám bạn thì Mỹ Châu là bạn nhất.
Giờ trên tivi đều nhìn thấy cô ấy.
<6br>Thành Triển thì càng không phải nói.
Chị Vương là người ở Đại Kinh, tính cách lại thoải mái.
Vì vậy cũng chỉ nói đùa một câu rồi không nói thêm gì nữa Chu Mộc thấy vẻ mặt của con gái vui sướng nên cũng trông mong hỏi:
Phỏng vấn như nào rồi?
Chi Chi gật đầu:
Rất tốt ạ.
Bọn họ bảo con tuần sau đến đi làm luôn.
Từ trước đến giờ cậu đều bề bộn rất nhiều việc.
Nghe nói gần đây còn đă5ng ký một lớp dạy nấu ăn.
Lần trước cậu mới Chi Chi ăn mì gói mà ông Cao tự tay làm...
Vì sao người được chọn lại là cậu?
Từ trước đến nay, Chi Chi đều không cảm thấy mình được chọn là vì xinh đẹp.
Mỗi ngày công việc đều bận rộn như vậy, cô làm gì có thời gian để bày ra cho người khác xem mình xinh đẹp như nào chứ? Chị Vương nhìn không vừa mắt nên nói:
Tiểu Hứa này, em đương nhiên là cố gắng hơn mọi người.
Nhưng từ trước đến giờ khi làm việc em đều không chịu suy nghĩ.

Bố ơi, mai con đi phỏng vấn.
Bố tìm cho con mấy bộ quần áo nhìn trưởng thành một chút với.
Mỹ Châu nói công ty đều thích tuyển những người nhìn thành thục, trưởng thành.
Sau khi biết được con gái muốn đi thực tập thì Chu Mộc sững sờ.
Công việc đầu tiên khi mới vào xã hội tuy rằng lương ít, nhưng cũng khiến cô cảm thấy không tốt chút nào.
Tuy rằng gặp phải những điều không tốt, nhưng cũng có những thứ tốt đẹp.
Cảm xúc của Chi Chi đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Toàn thân màu đen.
Kết hợp với mái tóc đen dài thì càng nổi bật gương mặt trắng nõn của mình.
Rất xinh đẹp.
Thật tốt, không giống như Lý Vy nói là không có tiền lương.
Sau khi nhận tiền, Chi Chi vui sướng nói:
Chờ đến nghỉ đông, em lại đến đây thực tập.
Chị Vương nói với giọng bất đắc dĩ:
Chỉ sợ đến lúc đó em không đến được thôi.
Công ty kinh doanh không tốt, sắp phá sản rồi.
vậy.
Vốn ông còn không tán thành việc con gái đi thực tập, nhưng xem tình hình thì quả thật nên để con bé rèn luyện một chút để tránh sau này bị bắt nạt.
Văn phòng công ty về tạp chí ở trung tâm, nằm ở trong một con ngõ trên đường tuyến hai.
Chu Mộc lại cảm thấy có chút khó chịu.
Hay là ông cũng đi tạo một vết sẹo trên trán nhỉ? Suy nghĩ cả một đêm đến nỗi mất ngủ, Chu Mộc quyết định đi tìm lão tú tài để hỏi ý kiến như mọi lần.
Nhưng gần đây lão tú tài lại đang thân thiết với bà Vương nên không thèm để ý ông.
Chúng ta đến đây trước đi.
Chi Chi phân tích xong thì gật đầu nói.
Nghe con gái nói như vậy, Chu Mộc rất kiêu ngạo.
Con gái của ông thật là giỏi.
Cô ta lại tức giận.
Bình thường thấy cô ta lầm lì không nói gì.
Nhưng đến ngày công bố cô ta không được chọn thì lại tức giận mắng Chi Chi:
Cậu không phải chỉ xinh đẹp hơn tôi thôi sao? Tôi chăm chỉ, cố gắng hơn cậu như vậy.
Quả thật là rất bận bịu.
Sáng đi làm, tối về nhà.
Cảm giác như còn bận hơn lúc cô đi học.
Thật ra Chi Chi cũng đã trộm nộp sơ yếu lý lịch ban đầu của mình nhưng không có một cuộc điện thoại nào gọi đến.
Quả nhiên là do bản của mình có vấn đề.
Vừa về nhà, cô đã vui vẻ nhờ bố chuẩn bị quần áo cho mình.
Chi Chi cảm thấy ôm quyển tạp chí như vậy để đọc vào buổi trà chiều rất hợp lý.
Ngắm nhìn những tranh ảnh, đọc những câu chữ hay.
Còn cả những câu chuyện đời sống hiện đại thú vị và những câu chuyện về danh nhân thời cổ đại.
Cô muốn tìm một công việc cho mùa hè.
Đúng vậy, Chi Chi quyết định nghỉ hè sẽ đi làm thêm.
Từ lâu cô đã hâm mộ Thành Triển có thể vừa đi học vừa đi làm.
Tuy vậy, không được chọn vẫn khiến cô ấy không vui.
Cô ấy còn thường xuyên mời mọi người uống trà chiều cơ mà? Nhưng cô ấy lại rất thoải mái.
Trước khi đi còn ôm chào tạm biệt Chi Chi.
Kết quả là sau khi về nhà thì Chi Chi bị tiêu chảy.
Hình như chỉ còn Chi Chi là nhàn nhã.
Vì vậy mà Chi Chi quyết định tìm việc gì đó để làm.
Lý Vy lại thấy không sao cả.
Xem cách ăn mặc thường ngày của cô ấy đủ biết gia cảnh cũng không kém.
Vì vậy cũng không thiếu tiền.

Không đi nữa.
Con cảm thấy văn phòng tạp chí này rất được.
Nếu đã tìm được việc làm thích hợp rồi thì tập trung vào nó thôi.
Nếu làm tốt còn phải biểu dương một chút.
Hứa Lệ thì lại quá sức.
Cô ta thường xuyên không hoàn thành được nhiệm vụ cấp trên giao cho.
Bà không giới thiệu tên nhưng cô bé lại biết mình họ Vương.
Chắc là lúc nãy mới đến nhìn thấy biển tên mình ở chỗ ngồi.
Điều này chứng tỏ cô bé rất cẩn thận, lại xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt.
Hai người đăng ký tham gia trại hè ở Mỹ trong thờ3i gian nghỉ hè.
Nghe nói còn được đến vườn quốc gia Yellowstone.
Nhị Phán thì dẫn bạn trai về nhà.
Vốn Chu Mộc rất đau lòng vì vết sẹo trên trán của Chi Chi.
Nhưng sau đó nó lại thành trào lưu.
Còn có người hỏi vết sẹo trên trán con gái ông làm ở đâu...
Mỗi lần mua đồ là đều mua không dừng lại được, mua cho Chi Chi cả đống.
Sau đó cũng mua cho ông và lão tủ tài một ít đổ.
Dưới ánh mặt trời, Chu Mộc mặc bộ tây trang cứ đi đi lại lại gần trước cửa với vẻ mặt nghiêm trọng.
Ngược lại, chúng tôi còn cho em tiền.
Vậy thì dựa vào gì mà bọn tôi phải dạy em từng chút một như vậy?

Hứa Lệ bị nói đến phát khóc.
Nếu như chưa xong thì cô sẽ trực tiếp từ chối.
Mà Hứa Lệ lại im lặng đồng ý làm hết.
Thực tập cũng có thời gian phỏng vấn là hai tuần.
Ông bố như vậy quả là hiếm thấy.
Nhưng cũng có thể hiểu được.
Con gái xinh đẹp như vậy thì lo lắng là phải rồi.
Nhưng Chi Chi lại là người có tinh thần học hỏi.
Cô đem sơ yếu lý lịch của mình đến cho Mỹ Châu xem hộ vì Mỹ Châu là người có nhiều kinh nghiệm làm việc nhất trong đám bạn.
Thể là sau khi qua tay Mỹ Châu thì bản sơ yếu lý lịch đã thay đổi hoàn toàn.
Rất giống mình.
Năm đó khi gặp được Chi Chi, ông cũng đem Chi Chi về nhà mà không chút do dự nào.
Kết tiếp chính là quãng thời gian Chi Chi bắt đầu thực tập.
Lão tú tài vừa về nhà, nhìn thấy cháu gái mặc như vậy, còn hỏi mình xem có đẹp không? Lão tú tài vội gật đầu.

Đẹp.
Chi Chi của chúng ta mặc cái gì cũng đẹp.
Lúc ôm Chi Chi, Lý Vy nói nhỏ:
Nhà tớ làm kinh doanh.
Hôm đó tớ nhìn thấy báo biểu tài chính của bọn họ.
Văn phòng tạp chí này chỉ sợ phải đóng cửa thôi.
Điều khiển Chi Chi càng vui hơn chính là cô còn có sáu trăm đồng tiền thưởng.
Chị Vương đã xin cho cô.
Sau hai tháng thì cô nhận được ba nghìn tệ.
Nhưng thấy mọi người nhàn rỗi mà cô lại đang có vấn đề cần hỏi thì Chi Chi sẽ đi hỏi.
Cô học rất nhanh.
Sau khi kết thúc hai tháng, cô cảm thấy tương lai dù là đi đâu làm thì sẽ đều làm được tốt, không giống như lúc mới đến công ty, cái gì cũng không biết.
Nhưng Mỹ Châu lại nói mình muốn làm thực tập sinh mà viết sơ yếu lý lịch như ban đầu thì không nơi nào dám nhận cả.
Vì vậy Chi Chi chỉ đành chấp nhận.
Sau khi nộp bản sơ yếu lý lịch được Mỹ Châu sửa cho thì Chi Chi đã nhận được nhiều điện thoại gọi đi phỏng vấn.
Phỏng vấn xong em đi thẳng ra ngoài rồi rẽ phải ra đường lớn.
Chỗ ấy nhiều người hơn.
Chi Chi quay lại nhìn người mà chị Vương nói không phải người tốt...
Đó là bố mình mà.
Xe của Chu Mộc không đi vào được.
Đến nơi, ông nhìn thấy ngoài cửa viết là Văn phòng tạp chí Hoa Triêu.
Mở cửa ra còn thấy bên trong toàn là hoa và cỏ, đem lại cảm giác rất ấm áp.
Chu Mộc còn muốn đi vào theo nhưng bị Chi Chi từ chối.
Phỏng vấn mà còn dẫn theo bố vào thì quá là kỳ lạ.
Vẫn nên để bổ chờ ở ngoài tốt hơn.
Chi Chi lại quá ngây thơ.
Thế nào cũng bị bắt nạt.
Chu Mộc tìm cho Chi Chi một đống áo sơ mi đen nghiêm chỉnh, kín đáo.
Chiếc áo này hình như lâu lắm rồi mà bổ vẫn tìm ra được.
Bổ giỏi thật đấy.
Tuy rằng được con gái khen nhưng trong lòng ông lại đang khóc.
Ông vừa tự hào, lại vừa buồn bực.
Bảo em tim dữ liệu thì em bảo là em không tìm được dữ liệu đấy.
Ít nhất Lý Vy còn biết lấy những dữ liệu khác để nộp cho xong.
Mà Chi Chi thì tìm được dữ liệu đấy.
Vì không muốn làm con gái mất mặt nên Chu Mộc ăn mặc toàn là đồ mới.
Bộ tây trang ông đang mặc là do mẹ nuôi của Chi Chi mua cho.
Mẹ nuôi của con bé là người cuồng mua sắm.
Ông chủ tính đem bán nơi này đi lấy tiền để kinh doanh cái khác.
Thực ra cũng không cần thực tập sinh, nhưng nhân viên cũ đều rời đi gần hết nên nghỉ hè mới thuê thực tập sinh để bù lại một chút.
Hơn nữa kỳ xuất bản của tạp chí chúng ta cũng kết thúc rồi, không làm tiếp được nữa.
Vốn lấy được tiền lương, Chi Chi còn muốn mời bố và ông nội đi chúc mừng.
Mỗi ngày đều thấy cô ta tăng ca.
Mỗi lần cấp trên phân công công việc, cô ta đều không hỏi mà nói mình đã làm rất nhiều bản rồi.
Cuối cùng lại chỉ lấy ra một bản, còn bị cấp trên hỏi đến mức nước mắt sắp rơi đến nơi.
Cảm giác như là một công ty lừa đảo vậy.
Vì vậy nên đã loại công ty đẩy ra rồi.
Còn lại bốn công ty khác.
Các thiếu nữ học theo trào lưu thì không nói.
Cô đã đến tuổi này rồi mà cũng học theo sao? Nhưng nhìn thấy Chi Chi rất vui vẻ.
Hai mẹ con còn nói chuyện với nhau rất náo nhiệt.
Trông rất ấm ức.
Trong nhóm thực tập sinh thì cuối cùng chị Vương chỉ tuyển một người.
Nhưng sau hai tuần thực tập, Hứa Lệ đã gầy đi nhiều.
Năm ngoái, Chi Chi bị thương nên có một vết sẹo trên trán.
Thế là sau đó ra ngoài đều có thể nhìn thấy những cô gái vẽ sẹo lên trán.
Lại còn có đủ loại kiểu hình sẹo khác nhau..
Thật là dở khóc dở cười.

Đấy là bố em ạ.
Vì là lần đầu em đi phỏng vấn, ông ấy lo cho em nên muốn đưa em đi.
Chị Vương sững sờ.
Lý Vy rất biết việc, miệng lại ngọt, nhưng lại khá lười.
Mỗi khi cấp trên giao việc, tuy ngoài miệng vâng vâng dạ dạ nhưng sau đó cô ấy lại để cho Chi Chi và Hứa Lệ làm hết.
Nếu như làm xong phần việc của mình rồi mà có thời gian, Chi Chi sẽ giúp đỡ một chút.
Một công ty làm về đồ trang điểm thì con không hứng thú lắm, cũng loại luôn.
Ba cái còn lại, một cái làm về tạp chí, một cái làm về bồi dưỡng, đào tạo và giáo dục.
Con thấy hứng thú với công ty về tạp chí nhất.
Cô thấy mình đã học được rất nhiều điều.
Tuy ngày hôm đó chị Vương răn dạy thực tập sinh kia, nói nơi này là công ty, em không nộp tiền học thì người của công ty không có trách nhiệm dạy em.
Nhưng thực ra bọn họ đều rất nhiệt tình.
Tuy rằng chúc mừng cậu được chọn, nhưng tớ nghĩ chắc cậu không lấy được tiền lương đầu.
Nói xong, Lý Vy rời đi với dáng vẻ đắc ý.
Báo biểu là một kiểu biểu mẫu đặc biệt được thiết kế cho khâu in ấn.
Chi Chi cũng cảm thấy buồn bực.
Ăn xong cơm, cô vội vàng thay bộ đồ cũ từ hồi cấp ba rồi đi thẳng đến công ty phỏng vấn.
Chu Mộc vừa lái xe, vừa nhìn con gái ngồi bên cạnh đang sắp xếp lại giấy tờ, hỏi:
Chúng ta đi công ty nào trước đây?

Tổng cộng có năm công ty gọi con đi phỏng vấn.
Con lên mạng tra thông tin thì thấy có một công ty khá tệ.
Nhưng kết hợp với chiếc giày da đen thì lại càng trông đẹp hơn.
Không có chút cảm giác nào là quần không đủ dài.
Nhìn phần mắt cá chân trắng nõn bị lộ ra kia, Chu Mộc đoán có khi chỉ một thời gian nữa là đám bạn cùng trường của Chi Chi sẽ đều mặc quần cố ý cắt ngắn đi.
Thật là giỏi.
Giờ Thành Tuấn cũng đã có công ty của riêng mình rồi.
Bọn họ ngày nào cũng đều bận bịu, có vẻ rất thú vị.
Một cây đen như vậy nhìn vừa chững chạc, lại vừa thoải mái.
Chi Chi đứng trước gương ngắm chính mình.
Cô cũng thấy rất được.

Cảm ơn bố.
Chẳng lẽ là có người xấu ư? Chi Chi có giỏi đến đâu thì cũng mới chỉ là một cô gái thôi.
Trong lúc còn đang lo lắng thì ông nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tiễn Chi Chi đi ra.

Chúng tôi thấy em rất tốt.
Chi Chi tin rằng mình cũng có thể làm tốt.
Chi Chi làm một bản sơ yếu lý lịch tỉ mỉ...
À thì ảnh ở sơ yếu lý lịch rất đẹp...
Còn về phần lương thực tập là một nghìn hai trăm tệ một tháng.
Nếu làm tốt còn có thưởng.
Thấy con gái vui như vậy, ông cũng cảm thấy vui lây.

Vậy tiếp theo chúng ta đi công ty nào?
Chi Chi lắc đầu.
Cuối cùng ông ta cũng bán được cái văn phòng lỗ chỏng vó đấy của mình đi rồi.
Vốn còn nghĩ không ai thèm, nhưng ai ngờ lại có một ông chủ mỏ than ở Cam Tây muốn mua lại.
Hạnh phúc đến quả thật là bất ngờ.
Cô gái xinh đẹp kia tên là Lý Vy.
Cô ấy là người ở đây.
Cô gái diện mạo bình thường tên Hứa Lệ từ ngoại thành đến.
Nhưng nghe được tin này cô lại sững sờ.
Cô rất thích tạp chí Hoa Triều này.
Tạp chí này làm rất tốt, rất tinh tế.
Kinh nghiệm làm việc: làm thêm, tự mình mở một quán ăn nhỏ.
Sở trường thì viết thành: có bằng lái ô tô, năng lực học tập nhanh.
Chi Chi lại không vừa lòng với bản sơ yếu lý lịch này.
Không chỉ tìm được, em ấy còn phân loại và giao nộp đúng hạn.
Sau đó em lại nói em tra bằng Sogou không ra.
Vậy em không biết cách dùng công cụ tìm kiếm khác sao? Tuy rằng nói thực tập là tới để học nhưng em đâu có nộp học phí.
Chỉ là một buổi phỏng vấn nhỏ mà con bé lại phân tích kỹ càng như thế.
Lúc mình bằng tuổi con bé thì còn mơ màng lắm.
Đâu có biết được nhiều như
Chi Chi đã vào trong được một lúc rồi.
Càng chờ thì Chu Mộc càng khẩn trương.
Ban nãy đáng ra ông nên kiên quyết đi vào cùng.
Chu Mộc quyết định đi phỏng vấn cùng Chi Chi.
Nếu như gặp phải người xấu, có ông bên cạnh vẫn đỡ hơn.
Lúc ăn cơm, Chi Chi biết được bổ muốn cùng mình đi phỏng vấn thì đồng ý rất nhanh.
Vấn đề Chi Chi không hiểu, đến hỏi thì mọi người đều trả lời cặn kẽ.
Đương nhiên Chi Chi cũng biết vị trí của mình ở đâu.
Cô chỉ là một thực tập sinh, đến đây để hỗ trợ.
Bà cảm thấy người này rất được.
Nhìn thấy con gái đi ra thì Chu Mộc chạy nhanh tới.
Chị Vương nói nhỏ với Chi Chi:
Ban nãy lúc chị đang phỏng vấn em thì thấy người này cứ đi lại bên ngoài, không giống người tốt.
Mà Lý Vy lại ham chơi, nhưng được cái thông minh.
Việc của cấp trên giao cho, trộm lười được lúc nào hay lúc đấy, làm cho xong là được.
Nhưng cô ấy lại luôn khoe ra.
Con gái ông mặc gì cũng đẹp cả.
Ông đã cố tình chọn chiếc áo cũ của Chi Chi từ hồi cấp ba rồi.
Quần còn ngắn tới mắt cá chân.
Hơn nữa, các anh chị trong văn phòng đều rất tốt.
Vì vậy mà Chi Chi buồn mất mấy ngày.
Nhưng buồn thì buồn, một số đồ vật cô để lại ở văn phòng như chén trà và bình hoa cô hay dùng, sổ ghi chép hay đệm ngồi gì đó...
vẫn phải đến để cầm về.
Không nghĩ rằng khi đến lấy đồ thì chị Vương lại vui vẻ nói với cô:
Chi Chi này, nghỉ đông lại đến đây thực tập nhé.
Văn phòng của chúng ta không giải tán nữa rồi.
Nghe nói có một ông chủ mới tiếp nhận công ty.
Kỳ hạn tạp chí cũng có nữa.
Chờ đến lúc em nghỉ đông, chị Vương sẽ giúp em được hai nghìn tệ tiền lương thực tập.
Chi Chi vui sướng:
Thật vậy ạ! Quá tốt rồi!
Ông Tiền, chủ của văn phòng tạp chí cầm tờ chi phiếu mà vui vẻ rời Đại Kinh.
Con gái đi học đại học mà ông còn phải chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Giờ con bé còn chưa tốt nghiệp đã muốn đến công ty thực tập.
Xã hội bây giờ phức tạp như vậy.
Công việc mà chị Vương giáo cho Chi Chi thì cô đều có thể hoàn thành rất nhanh.
Nếu có chỗ không hiểu cô cũng sẽ hỏi ngay.
Sau khi làm xong một việc thì Chi Chi đều suy nghĩ xem nếu như mình ở trong trường hợp này thì phải làm như nào, xem xét xem còn có vấn đề ở đâu không.
Cũng không biết ông chủ mỏ than thì mua văn phòng tạp chí để làm gì.

Hôm sau là ngày con gái khai giảng.

Chu Mộc đưa con đến trường.

Thấy con bé lại vui vẻ, hoạt bát thì ông mới yên tâm.

Chỉ là sao mà thấy con gái mình lại xinh đẹp như vậy cơ chứ? Chỉ mặc áo sơ mi rất bình thường cùng quần bò thôi vẫn rất xinh đẹp.

Nhìn thấy thằng nhóc đang đi đường đâm phải cây mà Chu Mộc lại cảm thấy đau răng.

Biển thông báo phụ huynh xin dừng lại được đặt ngay cổng trường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.