Chương 4: Kẻ đào mộ
-
Hành Tẩu Âm Dương
- A Thất
- 1726 chữ
- 2021-12-31 04:33:47
Mà mẹ tôi không hề nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt màu máu đó, nhìn tôi chằm chằm, nhưng vẻ mặt lại tựa như đang khóc, hơn nữa còn khóc rất đau lòng.
Khi mà tôi đã bị dọa cho ngơ người thì mẹ tôi lại chầm chậm vươn tay ra như thể muốn ôm lấy tôi. Thi thể của mẹ đã cứng đơ nên khi cánh tay cứng ngắc đó vừa nhấc lên, tôi đã nghe thấy tiếng khớp xương xoay lạch cạch.
Tôi sợ quá kêu
Á!
một tiếng, cũng hoàn toàn tỉnh táo, sau đó tôi hét lên:
Mẹ, mẹ, đừng mà! Cha, cha ơi, cứu con với…
Tôi sợ đến mức bắt đầu lắp ba lắp bắp, thậm chí nhắm tịt cả hai mắt lại. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cha tôi đạp cửa mới dám mở mắt ra.
Cha tôi vừa nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho hết hồn, tỉnh luôn cả rượu, hai chân run lẩy bẩy, luôn miệng hô:
Tôi không cố ý đánh chết cô, là do cô cắm sừng tôi. Tôi là một thằng đàn ông, làm sao mà nhịn được cơn tức này… Tôi…
Thế rồi đột nhiên cha tôi nhìn thấy cửa sổ đang mở toang, trên bậu cửa sổ còn có vết bùn đất, ông lập tức thay đổi vẻ mặt, giận dữ chửi ầm lên:
Là thằng khốn nạn nào dọa bố mày? Đến xác vợ bố mà cũng đào lên, làm bố mày giật cả mình, bố mày còn tưởng mụ vợ điên này đội mồ dậy nữa chứ, mẹ nó!
Cha tôi tưởng có người đào mộ rồi mang xác mẹ tôi về đây, đặt trên giường tôi là để hù dọa ông.
Cha nhìn thấy tôi vẫn còn đang khóc, lại lập tức quát:
Mày khóc cái mẹ gì, xem cái bộ dạng nhát chết của mày kìa, cũng không biết là giống ai nữa? Dậy mau, soi đèn cho tao để tao chôn con mẹ điên của mày lại! Nếu không người trong thôn lại có cái để mà nói bậy sau lưng.
Từ nhỏ cha tôi đã đối xử với tôi chẳng ra gì, giống như không hề coi tôi là con trai của ông ấy vậy, chỉ cần ông nội không ở nhà là ông ấy sẽ lôi tôi ra mắng chửi hoặc đánh đập thậm tệ.
Tôi sợ bị cha đánh nên vội vàng lồm cồm bò dậy. Trời hãy còn chưa sáng, lúc tôi với cha ra ngoài, mọi người trong thôn vẫn đương say giấc nồng.
Khi chúng tôi đến phía sau núi, quả nhiên nhìn thấy phần mộ của mẹ tôi đã bị đào tung lên. Chiếc quan tài đỏ tươi kia lộ cả ra ngoài, nắp quan tài cũng bị lật mở ra, đặt ở bên cạnh. Chiếc quan tài đỏ tươi được ánh trăng nhàn nhạt bao trùm, trông chẳng khác gì bị người ta giội máu lên cả.
Nhìn thêm mấy lần, trong lòng tôi lại càng thấy hoảng hốt.
Cha tôi vừa lầm bầm chửi kẻ đào mộ, vừa chôn xác mẹ tôi lại như cũ. Bởi vì là mộ mới, đất rất xốp, chẳng mấy chốc cha tôi đã chôn cất mẹ tôi xong xuôi.
Chôn xong rồi, cha tôi quệt mồ hôi trên trán, mặt mày dữ tợn mắng:
Mai bố mày phải bảo Tiểu Long đi điều tra mới được, xem xem là thằng nào đào mộ mụ vợ điên của bố mày lên. Bố mà bắt được mày thì bố giết!
Cha tôi thay đổi rồi, bởi vì lời đồn thổi trong thôn mà giờ ông đã thay đổi đến mức không còn là ông nữa.
Sau khi về đến nhà, cha tôi đi về phòng ngủ bù. Nhưng tôi thì cứ trằn trọc mãi không ngủ được, cũng không dám trở về phòng, đành phải bật đèn ra nhà ngoài ngồi.
Tôi biết chuyện của mẹ tôi rất quái dị, mẹ đã xuất hiện hai lần rồi. Lần đầu tiên là lúc chú Tư đến phá quan tài. Lần thứ hai là đêm nay, cũng không biết làm thế nào mà mẹ tôi chui ra được khỏi mộ nữa?
Cả hai lần bà ấy đều muốn đưa tôi đi, nhưng cho dù mẹ tôi muốn quay lại đòi mạng thì cũng không nên tìm tôi mới đúng!
Cả chú Tư nữa, người mà tôi nhìn thấy, chắc chắn không phải là người sống.
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, nhưng lại không dám nói với cha tôi, chỉ mong ngóng ông nội mau chóng quay về. Có ông nội ở đây, tôi sẽ không sợ nữa.
Bất giác, tôi đã ngồi đến tận lúc trời hửng sáng. Cha vẫn đang ngủ say như chết, còn tôi thì trong lòng cứ thấy buồn bực khó tả, bèn ra đầu thôn đứng đợi ông nội.
Người trong thôn đang tất bật lo liệu chuyện hậu sự cho chú Tư. Nhà chú Tư quá nghèo, không có tiền để mời thầy về làm lễ, nên mọi người chỉ để một đêm, sáng sớm hôm nay đưa đi chôn cất luôn.
Đường thôn vắng vẻ, lúc tôi thất tha thất thểu đi đến đầu thôn, một thím ở sát vách đột nhiên gọi tôi lại, len lén kéo tôi đứng sát vào một bên, sau khi ngó nghiêng bốn phía xung quanh không có ai mới khẽ nói với tôi:
Sơ Cửu, thím kể cho cháu chuyện này, nhưng cháu không được sợ đâu đấy nhé?
Lời thím ấy nói khiến tôi cũng có phần ngây ngốc, nhưng tôi vẫn cứ gật đầu, còn vỗ ngực nói:
Thím à, thím cứ nói đi, cháu không sợ!
Được!
Thím ấy đè giọng xuống, bắt đầu kể:
Tối qua thím bị đau bụng phải đi nhà xí, đúng lúc ấy thì thấy cháu chạy về hướng phía sau núi, chạy nhanh lắm. Thím gọi cháu mấy câu mà cháu cũng chẳng trả lời. Sơ Cửu, có phải cháu bị trúng tà rồi không?
Hả?
Nghe thím ấy nói xong mà tôi ù ù cạc cạc, nhưng xem chừng thím ấy cũng không giống như đang đùa, chẳng lẽ là tôi mộng du thật sao?
Đương lúc tôi còn đang sửng sốt, thím ấy lại nói tiếp:
Lúc thím đi nhà xí lần thứ hai, mơ hồ nhìn thấy có một người đứng bên cạnh cửa sổ phòng cháu, lắc la lắc lư như say rượu ấy. Thím nhìn một lúc lâu, thấy cái bóng lưng ấy khá giống… khá giống Lý lão tứ vừa mới chết! Ban nãy Lý lão tứ đã được đưa lên núi chôn cất rồi, cháu phải cẩn thận vào nhé, đừng để nó bám lấy. Nếu như có nợ thằng đấy cái gì thì bảo cha cháu đốt cho nó.
Lần này thì tôi thật sự hoảng rồi, nhưng đầu óc tôi vẫn còn khá tỉnh táo, bởi vì tôi vẫn chưa nghĩ thông được một chuyện. Nếu như bóng người đứng ở bên cửa sổ phòng tôi đúng là chú Tư, vậy chuyện này quả là quái dị.
Vì sao mỗi lần chú Tư xuất hiện bên cạnh tôi thì mẹ tôi cũng sẽ xuất hiện theo? Đã hai lần như vậy rồi.
Lúc tôi đang bàng hoàng sợ hãi, thím ấy lại nhẹ nhàng kéo tay tôi, nói đầy xót xa:
Cháu xem bà nội cháu, mẹ cháu cũng đã chết rồi mà bà ấy vẫn còn ở tịt bên nhà mẹ đẻ không chịu về. Người chết giống như đèn tắt, bà ấy sao phải thù hằn với một người đã chết làm gì chứ? Chỉ khổ thân cháu, nhìn xem người cháu bẩn chưa kìa, móng tay cũng toàn bùn đất, tay cũng bị trầy xước rồi, mau về nhà tắm rửa đi.
Thím ấy nói xong tôi mới để ý đến, đúng là móng tay tôi dính rất nhiều bùn đất, đầu ngón tay còn bị trầy da.
Tôi nhớ tối qua tay tôi vẫn còn bình thường mà, sao qua một đêm mà lại thành ra thế này? Nhất định là do nghịch đất mà ra.
Nhưng mà đất bùn màu vàng này chỉ có ở phía sau núi mới có! Chẳng lẽ tối hôm qua tôi thật sự đã ra sau núi ư?
Tôi chào tạm biệt thím ấy mà trong lòng đầy nghi ngờ, rồi lại không muốn đối mặt với cha tôi, nên một mình chạy ra đầu thôn đợi ông nội quay về. Nhưng đợi đến khi mặt trời xuống núi, ông nội với bác Cả vẫn chưa thấy đâu.
Tôi lo lắng cho họ, định nhờ cha gọi điện cho ông nội, hỏi xem tình hình chỗ ông thế nào, nên lúc này mới đi về nhà. Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy cha đang ngồi ở gian giữa đợi tôi.
Tôi đang định cất tiếng gọi thì ông ấy đã đứng dậy, nói:
Đi, đi tế bái mẹ mày với tao, để mẹ mày không quấn lấy mày nữa.
Vẻ mặt của cha rất quái lạ, gương mặt âm trầm, sắc mặt cũng tái nhợt, tôi vừa nhìn đã thấy sợ, sợ ông ấy nổi cáu. Tôi không dám trái lời, vâng một tiếng rồi cùng cha đi ra ngoài.
Cha để tôi đi đằng trước, ông rọi đèn đi phía sau, lúc chúng tôi đến được chân núi, trời đã tối hẳn.
Đúng lúc này có một ông cụ đi làm xong xuống núi về nhà, sau khi nhìn thấy cha tôi, ông cụ ấy mở miệng cười đùa:
Lý lão nhị, gót chân bị gai đâm à mà đi đường còn nhón gót thế hả cháu, trông chướng mắt quá thể.
Cút!
Không ngờ cha tôi lại quát lên với ông cụ như thế, còn thúc giục tôi mau cái chân lên.
Lúc đó tôi cũng tò mò, bèn len lén quay đầu lại nhìn đôi chân của cha tôi một cái, quả nhiên là đi nhón gót, thậm chí còn đi rất vững, trông như không hề tốn sức chút nào.
Kì quái hơn là cha tôi đi đường mà tay chân lại cùng một bên, chân trái với tay trái, chân phải với tay phải, động tác còn rất chỉnh tề.
Tôi mới đầu nhìn thấy còn suýt bật cười, nhưng nhìn thêm một lát, da đầu tôi bắt đầu run lên.
Bởi vì càng nhìn càng thấy cha tôi không giống một người bình thường đang đi đường, mà giống y như một con rối!