• 228

Chương 7: Người giấy thế mạng


Nhà hắn ở phía đông của thôn. Thôn Ma Câu không lớn lắm, đi vài phút là tới.

Tôi đi theo ông nội, miệng hỏi:
Ông nội, mấy ngày nay ông và bác Cả đi đâu vậy? Còn cả chú Tư nữa, sao tối qua chú ấy lại về một mình ạ?


Ông nội vừa đi vừa giải thích cho tôi:
Đêm đó mẹ cháu không chịu cho mang đi chôn. Ông nghĩ nó vẫn còn oán hận bà nội và cha cháu nên mới không chịu đi. Ông định đi tìm thợ làm vàng mã để làm hai người giấy thế mạng cho bọn họ, sau đó đem đốt trước quan tài của mẹ cháu, để nó buông bỏ thù hận trong lòng, đi đầu thai chuyển thế. Cũng là do ông nghĩ nhiều quá, mẹ cháu chưa từng nghĩ tới chuyện hại bọn họ...


Khi ông nội nói tới đây bèn cười khổ. Bản thân ông cũng không ngờ việc ông nghĩ quá nhiều đã gây ra biết bao chuyện, còn dẫn tới cái chết của chú Tư.

Ông nội thở dài, nói tiếp:
Khi đó, sau khi bọn ông tới thị trấn, ông lo cháu ở nhà một mình sợ hãi nên bảo thằng Tư quay về với cháu, không ngờ lại là hại nó. Nói tới cũng kỳ, khi bọn ông tới cửa hàng bán quan tài tìm thợ làm vàng mã, vừa hay chủ quán không có nhà. Bọn ông đợi ở đó, nào ngờ gia đình ở ngay bên cạnh cửa hàng quan tài có ma quấy phá. Đứa bé mới được mấy tháng tuổi nhà họ chết mất, tối nào cũng quay về tìm họ, cứ nằm bên giường hai người họ khóc tới sáng mới chịu đi. Khi đó, ông nhìn thấy khí đen tụ trên đỉnh đầu người phụ nữ, sợ chết người nên đã ra tay giúp đỡ bọn họ, cũng bởi vậy nên đã về muộn. Sau đó, bác gái của cháu gọi điện nói thằng Tư bị tai nạn xe chết rồi, ông và bác Cả của cháu mới vội vàng quay về.


Tôi rất thương ông nội. Sau khi mẹ tôi treo cổ tự tử, ông vẫn luôn chạy đôn chạy đáo, còn nữa, vết thương trên cánh tay ông nội, nếu không phải ông chặn giúp tôi thì e là cha tôi đã chém đầu tôi thành hai.

Cứ vừa đi vừa nói như vậy, hai ông cháu tôi đã nhìn thấy căn nhà của Vương Tiểu Long, nằm lẻ loi, trơ trọi ngay dưới chân núi. Ánh đèn bên trong nhà rất mờ mịt, cửa khép hờ.


Căn nhà của Vương Tiểu Long sao giống nhà người chết vậy?


Ông nội đi tới trước cửa bèn dừng lại, lầm bầm một câu.

Tôi hỏi ông nội nhà người chết là gì, ông bèn giải thích cho tôi. Trên đời có một loại nhà đã lâu năm, cứ tới buổi tối là cánh cửa sẽ khép một nửa, ban ngày thì đóng im ỉm, hơn nữa còn không có bậu cửa, loại nhà như vậy là để người chết ở. Ông còn dặn tôi sau này gặp phải thì tuyệt đối không được tùy tiện đi vào, vào rồi sẽ khó ra.

Tôi nghe mà sợ hết hồn, vâng vâng dạ dạ, lúc này ông nội mới bước vào trong nhà. Vừa vào căn nhà của Vương Tiểu Long, chúng tôi nhìn thấy một chiếc bàn vuông đặt giữa nhà. Trên bàn còn có chút món nhậu đang ăn dở, vẫn còn tỏa hơi nóng.

Chai rượu cao lương trên bàn chưa uống được bao nhiêu. Có hai bộ bát đũa, nhìn có vẻ như hai người đang uống rượu, hơn nữa chỉ vừa mới bắt đầu.


Sơ Cửu, đóng cửa lại. Chắc chắn Vương Tiểu Long ở trong nhà!


Ông nội quát lên, tôi lập tức chạy đi đóng cửa.

Nhưng cửa rất nặng, giống như vừa được thay mới, cũng không biết được làm bằng gì, sơn màu đen xì. Tôi phải tốn nhiều sức lắm mới đóng lại được.


Vương Tiểu Long, mau ra đây cho tao! Mày hại cả nhà tao. Hôm nay mày phải nói rõ ràng ra cho tao, nếu không, mày cũng không có mạng để uống hết bữa rượu này đâu!


Có thể thấy là ông nội rất hận tên Vương Tiểu Long này, giọng ông rất ngang tàng.

Tiếng quát của ông nội vang vọng trong căn phòng, nhưng một hai phút trôi qua mà vẫn chẳng có tý động tĩnh nào.


Định trốn à? Mày trốn nổi không?


Ông nội đạp đổ chiếc ghế đẩu, sau đó chạy vào trong căn phòng ngay bên cạnh.

Ngôi nhà của Vương Tiểu Long không lớn, chỉ có hai gian phòng. Ông nội kiểm tra rất nhanh, nhưng ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Tôi bèn hỏi:
Ông nội, có khi nào bọn họ đã phát hiện ra chúng ta nên chạy trước rồi không ạ?


Ông nội lắc đầu:
Không đâu, thức ăn trên bàn còn nóng, nếu bọn chúng chạy trốn, chắc chắn ông đã gặp phải rồi. Nó vẫn còn trong phòng này, nhất định là đã trốn vào đâu đó.


Ông nội nói xong, bắt đầu lục tìm trong các tủ. Tôi cũng giúp một tay, tìm trong bếp một lượt cũng không thấy gã Vương Tiểu Long kia đâu.


Ủa, sao trên mặt đất lại có nước?


Khi tôi định rời nhà bếp thì chẳng may đạp phải một vũng nước, suýt nữa trượt chân.

Tôi cầm đèn pin soi qua thì nhìn thấy sau cửa có một chum nước lớn. Trên chum nước còn đậy nắp gỗ, nước từ bên trong đang từ từ tràn ra, vừa vặn chảy đến chân tôi.


He he, chơi trốn tìm sao? Xem mày trốn được ở đâu!


Tôi cười hề hề, bước lại gần, thuận tay đẩy nắp gỗ ra.

Nắp gỗ vừa bị đẩy ra, đèn pin của tôi cũng soi rọi mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, tôi nhìn thấy một đám bong bóng nổi lên.


Tôi tìm được rồi nhá! Vương Tiểu Long, xem ông trốn... trốn.... Ông nội, cứu cháu với!


Niềm vui khi tìm thấy Vương Tiểu Long hoàn toàn biến thành sự sợ hãi. Khi nhìn thấy Vương Tiểu Long nổi lên, tôi lập tức bị dọa cho hét ầm lên.


Sơ Cửu...


Ông nội nghe thấy tiếng tôi hét, lập tức lao tới. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong chum nước, ông cũng ngây người.

Bởi vì Vương Tiểu Long đã chết, cho nên sau khi tôi đẩy mở nắp gỗ ra, khuôn mặt trắng bệch của gã cũng từ từ nổi lên.

Mắt gã trợn trừng, miệng há hốc, trên mặt còn có không ít bọt nước, tóc gã trôi nổi bập bềnh theo gợn nước.

Ông nội đã kịp hoàn hồn, bèn kéo Vương Tiểu Long ra khỏi chum nước, kiểm tra mạch đập cùng hơi thở, xác nhận gã đã chết thật.

Ông nội nghiến răng, nói:
Vương Tiểu Long chết rồi, vậy thì nó không phải người muốn hại chết nhà chúng ta. Sau lưng nó, chắc chắn có người khác. Nhưng rốt cuộc là ai? Sao lại giết chết được nó ngay trước khi chúng ta tới. Phải rồi, có hai bộ bát đũa trên bàn, vậy một bộ còn lại chắc chắn là của kẻ đã giết chết nó!



Cạch!


Khi ông nội đang phân tích, bên ngoài nhà đột nhiên có tiếng động, mà tiếng này, chính là tiếng mở cửa.

Ông nội nghe thấy, vội chạy ra trước. Tôi theo sát sau ông. Vừa ra tới ngoài nhà, chúng tôi nhìn thấy một bóng đen lao vút ra khỏi nhà.


Cẩu tặc, còn định chạy?
Ông nội chửi một tiếng, lập tức đuổi theo.

Tôi không dám ở lại trong căn nhà của Vương Tiểu Long nên cũng ra sức đuổi theo sau. Nhưng ông nội chạy nhanh quá, chẳng mấy chốc đã bỏ lại tôi. Tôi đã chẳng nhìn thấy nổi ánh đèn pin của ông, chỉ biết ông chạy về phía đầu thôn.

Tôi mệt lắm rồi, nhưng vẫn cắn răng chạy về phía đó. Trong thôn không có đèn đường, xung quanh chỉ một màu tối đen, mà tôi chỉ có thể chạy về phía trước theo ký ức của mình.

Đầu thôn có một cây đa rất lớn, phải đến hơn trăm tuổi. Mùa hè, người trong thôn thích ngồi hóng mát dưới bóng đa.

Tôi còn chưa chạy tới gần thì đã mơ hồ nhìn thấy có một người đang ngồi dưới gốc cây, lưng quay về phía tôi, một tay đặt lên cổ, lắc qua lắc lại giống như cổ đang bị đau, miệng còn rên rỉ.

Tôi tới gần để nhìn cho rõ thì phát hiện ra là một bà cụ, hơn nữa trông rất giống bà nội tôi!


Bà nội, bà đã về rồi ạ? Cháu là Sơ Cửu đây!


Tôi không dám lại gần, chỉ thử gọi nhỏ.


Sơ Cửu, là cháu à? Mau tới xoa bóp cổ cho bà. Cổ bà đau quá, hình như bị gãy rồi!


Là tiếng của bà nội. Tôi lập tức trở nên kích động. Tôi dạ một tiếng rồi chạy tới ôm lấy lưng bà.

Bởi vì tôi nhớ bà nội quá, từ nhỏ bà đã rất thương tôi, có gì ngon đều để dành cho tôi. Bà nội đi đã nhiều ngày như vậy, giờ đây nhìn thấy bà, lòng tôi thấy vui mừng không nói nên lời.

Nhưng khi tôi vừa ôm cổ bà, cả người tôi không khỏi rùng mình, bởi vì cổ bà nội lạnh quá! Lạnh như băng vậy!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hành Tẩu Âm Dương.