Chương 79
-
Hậu cung ba nghìn ta độc sủng
- Sửu Tiểu Áp
- 529 chữ
- 2020-02-02 12:00:26
Ai ~~ Vì Tấn nhi, lầm này ta đành phải nhượng bộ vậy.
Gật gật đầu,
Được, con cầm lấy khối huyết ngọc này, là có thể tùy ý xuất cung, thị vệ sẽ không ngăn cản con, nhưng con nhất định phải hứa với ta là ở lại trong cung, biết không? Bằng không thứ này Ai gia đành phải giữ lại vậy, đến lúc đó Hoàng Thượng muốn lấy đầu hay banh xác của con, Ai gia cũng mặc kệ .
Thái Hoàng Thái Hậu nói thực nghiêm túc, kỳ thật trong lòng bà cũng rõ ràng, nha đầu Thiên Thiên không sợ chết, cũng là ỷ vào có một chỗ dựa là bà.
Vâng, vâng, Thiên Thiên biết, Thiên Thiên nhất định sẽ ở lại trong cung!
Không ngừng gật đầu, nàng không thể làm mất một chỗ dựa vững chắc như Lão thái thái được.
Hơn nữa, ở trong cung so với ở Thượng thư phủ tốt hơn nhiều, có thể ngày ngày ca hát nhảy múa mà không cần để mắt tới hai mẹ con tiện phụ kia, hơn nữa, dù sao sớm muộn gì nàng cũng quay về thế kỉ 21, như vậy, ở trong cung làm một hoàng hậu cũng không phải là không tốt a, ngoài bạo quân luôn muốn lấy mạng nhỏ của nàng, thì mọi thứ ở đây đều rất tốt.
Bất quá, nàng sẽ tận lực trốn hôn quân kia, chờ nàng tìm được đường trở về nhà thì còn gì để lo lắng nữa.
Tóm lại một câu Binh đến, tướng cản!
Như vậy mới ngoan chứ, vậy con trước hết quay về Vũ Phượng Cung đi, Hoàng tổ mẫu mệt rồi, phải nghỉ ngơi một chút.
Dạ, Thiên Thiên xin cáo lui.
Không tình nguyện thiếp thi lễ, Tiểu Thiên cúi đầu, ra khỏi Thanh Âm cung.
Ra khỏi Thanh Âm cung chưa dược bao lâu, Tiểu Thiên bắt đầu buồn bực ,
Chết tiệt, Vũ Phượng Cung này ở nơi nào a, đúng rồi, Đoá nhi vẫn còn ở Thượng thư phủ, vẫn là kêu nàng đến hầu ta thì tốt hơn.
Nhìn cửa cung liếc mắt một cái, Tiểu Thiên đắc ý dương dương tự đắc nhếch lông mi, từ trong lòng lấy ra khối huyết ngọc kia, lẩm bẩm:
May mắn có thứ này, ta mới có thể xuất nhập tự do, nếu không ta sẽ buồn đến chết mất.
Mới vừa nói xong, nàng đã muốn đến cửa cung .
Sau khi đưa ra khối huyết ngọc khiến cho người khác phải kinh ngạc, Tiểu Thiên rất nhanh đã đi trên đường phố kinh thành.
Hôn quân này cai quản đất nước thực không tồi a, tuổi còn trẻ mà có thể làm đựoc như vậy, nếu là ở thế kỷ 21, quả đúng là một nhân tài hiếm có, bất quá tính tình hắn. . . . . . Thật đúng là làm cho người ta không dám khen tặng. Nếu tính tình hắn tốt hơn một chút, nhất định sẽ là một lão công rất tốt.
Nhìn thấy kinh thành phồn hoa, Tiểu Thiên cảm khái nói.