Quyển 4 - Chương 32: Xóa tan hiềm khích
-
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
- Lưu Liễm Tử
- 4003 chữ
- 2020-05-09 12:17:45
Số từ: 3998
Nguồn: truyenfull
Tôi khẽ cười một tiếng, giữa vùng núi non tĩnh lặng, tiếng cười nghe càng thêm trong trẻo, giòn tan, loáng thoáng còn có tiếng vang vọng lại, như thể bốn phương tám hướng đều có những nữ tử đang cất tiếng cười ung dung. Tôi nhẹ nhàng gạt tay Huyền Thanh ra, bước lên trước, hơi nhún người làm lễ, nói:
Được công tử yêu thương tiểu nữ tất nhiên rất lấy làm vinh hạnh. Chỉ là công tử yêu thương tiểu nữ đây chẳng qua chỉ vì cho rằng tiểu nữ đủ thông minh, tướng mạo lại không đến nỗi làm bẩn mắt công tử, có lẽ còn vì nhìn trúng chút lòng tàn nhẫn chẳng đáng kể gì kia nữa.
Tôi hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười quyến rũ, mấy món đồ trang sức cài trên búi tóc rung rinh lay động.
Nhưng…
Tôi cố ý trù trừ hòng thu hút sự chú ý của gã, trong lúc nói chuyện lại lén nháy mắt ra hiệu với Hoán Bích, đồng thời như có như không hờ hững liếc qua con dao găm. Hoán Bích hiểu ý, liền rón rén bước tới nhặt con dao găm lên, đi tới bên cạnh nam tử kia.
Tôi nhìn nam tử kia, cất giọng u sầu:
Công tử thử nhìn kĩ xem, kỳ thực tiểu nữ làm gì có chỗ nào tốt đâu chứ.
Gã chăm chú nhìn tôi, đang định mở miệng nói gì, chợt hơi cau mày, sắc mặt lộ vẻ đau đớn, trong mắt bừng ra những tia hung tợn, nhanh chóng xoay người nhìn qua chỗ Hoán Bích vừa đứng. Hoán Bích tay chân nhanh nhẹn, chỉ vài bước chân đã chạy trở về nấp sau lưng Huyền Thanh, dáng vẻ hoang mang vô cùng.
Tôi vỗ vai Hoán Bích một cái, khẽ cất tiếng an ủi:
Sợ cái gì chứ, chẳng qua chỉ đâm hắn một dao thôi, lại không vào chỗ yếu hại, hắn không chết được đâu.
Tôi cố ý cười tủm tỉm trêu chọc:
Hoán Bích, trước đây muội giết người còn chẳng chớp mắt lấy một lần, sao hôm nay lại nương tay như vậy?
Hoán Bích lúng túng đáp:
Đã lâu không động thủ, cổ tay nô tỳ mềm nhũn ra rồi.
Nam tử đó tỏ ra căm hận vô cùng, nhịn đau rút con dao vừa bị Hoán Bích ném trúng vào vai ra, nửa lưỡi dao dính đầy máu, một giọt máu nhỏ xuống nền tuyết trắng tinh, nhìn như một bông hoa mai đỏ rực. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng chất độc trong người vốn còn chưa được thanh trừ hết, bây giờ trên vai lại trúng một dao, rốt cuộc không gắng gượng nổi, mới đứng lên nửa chừng đã lại ngã nhào.
Tôi cười nhạt, cất tiếng:
Này, ngươi chớ có mà động đậy bừa bãi, kẻo không miệng vết thương nứt ra thì ngươi khổ đấy.
Hắn hằn học nói:
Nàng muốn giết ta, tất nhiên có nam nhân kia ra mặt cho nàng, hà tất phải bảo một tiểu a hoàn dùng thủ đoạn bỉ ổi thế này để ám toán ta, như thế há có thể coi là hành vi của một bậc quân tử?
Tôi không kìm được cười vang khanh khách, đưa tay áo lên che miệng nói:
Ta và Hoán Bích vốn là nữ tử, tất nhiên không phải để tâm tới cái gọi là hành vi của quân tử rồi. Hơn nữa, vừa rồi ngươi muốn đoạt ta về Hách Hách, lẽ nào lại là hành vi của quân tử sao? Đã như thế, ta việc gì phải đối đãi với ngươi bằng đạo của người quân tử
, rồi liền chỉ sang Hoán Bích.
Đây là thị nữ của ta, ngươi thấy thế nào?
Tôi ung dung nói:
Dung mạo muội ấy không thua kém gì ta, còn nói đến thông minh tàn nhẫn, vừa rồi trong lúc ngươi không để ý, muội ấy có thể lặng lẽ đến gần ngươi ném dao găm làm ngươi bị thương, cũng coi như là lợi hại rồi.
Sắc mặt gã như bị mây đen che phủ, sau một thoáng im lặng liền sảng khoái nói:
Đúng vậy!
Hoán Bích dường như phát giác ra điều gì, nôn nóng hô lên:
Tiểu thư…
Tôi ra hiệu bảo muội ấy im lặng, muội ấy chỉ đành nhìn qua phía Huyền Thanh, hai bờ môi mím chặt.
Tôi mỉm cười, nói:
Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường nơi dân gian, vậy mà thị nữ của ta đã có thể ám toán ngươi như vậy rồi, qua đó đủ thấy số nữ tử vừa thông minh xinh đẹp lại vừa quả cảm ở Đại Chu nhiều vô kể, tùy tiện chọn một người cũng có thể nhận được sự ái mộ của ngươi. Như thế, xin hỏi tôn giá, ngươi muốn cướp đi toàn bộ hay là muốn giết hết toàn bộ đây?
Tôi khẽ vuốt ve bờ má.
Bất kể ngươi lựa chọn thế nào, ta dám đảm bảo, ngươi nhất định không thể dễ dàng lẻn vào Đại Chu rồi an toàn trở ra đâu.
Gã hơi biến sắc, ánh mắt trở nên sắc bén mà lạnh lùng.
Nàng đúng là đã tính toán giúp ta một phen rồi.
Tôi nói thẳng:
Tất nhiên. Vì ta có thể nhìn ra, tôn giá là một người quý trọng tính mạng của mình.
Cớ sao lại nói vậy?
Tôi nói giọng giễu cợt:
Bởi vì ngươi biết ta đã giết vợ ngươi và đứa bé trong bụng cô ta, ngươi cũng nói cô ta và ngươi đã có hai đứa con trai, trong bụng cô ta là đứa thứ ba. Vậy thử hỏi khi biết tin người vợ đã giúp mình sinh con đẻ cái bị người ta giết chết, ngươi nên có vẻ mặt thế nào? Ngươi biết rõ ta là người ra tay, vậy mà không hề muốn báo thù, tuy ta cũng chỉ muốn tốt cho cô ta, nhưng người thân là một người chồng lại không hề hỏi đến, còn muốn chiếm đoạt lấy một người đã giết vợ mình như ta, thực không hợp lẽ thường. Chỉ có hai cách giải thích cho việc này, thứ nhất là ngươi không hề coi trọng cô ta, không định vì cô ta mà gây xung đột với bọn ta bằng tấm thân còn đang mang độc; thứ hai, đó là ngươi quá coi trọng tính mạng của bản thân, tuy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể kìm nén, bởi ngươi luôn đặt tính mạng của bản thân vào vị trí quan trọng nhất.
Gã cười giễu một tiếng, hờ hững nói:
Dùng lời của người Chu để nói, nàng có thể coi là một nửa tri âm của ta rồi.
Tôi cười nhạt.
Không hẳn. Tôn giá khen ta là một nửa tri âm, nhưng ta thì đã phát hiện tôn giá tính tình bạc bẽo, nếu thật sự hiểu tôn giá, chỉ e sẽ vì sợ hãi mà phải hoang mang bỏ chạy mất thôi. Do đó, ta thật không dám nhận hai chữ ‘tri âm’ này. Ta chỉ mong sau này không bao giờ phải gặp tôn giá nữa, vậy đã là vận may lớn nhất đời rồi.
Tôi đưa tay ra dấu.
Mời tôn giá cứ tự nhiên cho.
Gã tỏ vẻ hồ nghi.
Nàng để ta đi?
Tôi hỏi ngược lại:
Bằng không, ngươi cho rằng ta lấy tính mạng ngươi làm gì?
Ánh mắt sắc lẹm như dao của gã lướt qua bờ má tôi, có lẽ là vì ảo giác, tôi cảm nhận được một chút dịu dàng và tán thưởng bên trong đó. Gã loạng choạng đứng dậy, đi được mấy bước, thân thể rốt cuộc đã vững vàng hơn.
Hoán Bích thấy gã xoay người đi ngay, khẽ
úi
lên một tiếng, chỉ tay vào thi thể vợ gã trên mặt đất.
Ngươi bỏ mặc vợ ngươi sao?
Gã quay đầu liếc nhìn, mặt mày hờ hững, không hề có chút gì gọi là nỗi đau mất vợ.
Người chết thì đã chết rồi, chẳng lẽ bắt ta phải cõng theo một cái xác đi ra khỏi thành sao?
Sau đó lại đưa mắt liếc tôi, lạnh lùng cất tiếng:
Nàng nhớ lấy, nàng đã giết vợ ta, phải đền cho ta một người vợ khác! Nhớ lấy!
Nói xong thì không ngoảnh đầu lại thêm, xoay người đi thẳng.
Hoán Bích tức giận vô cùng, hậm hực nói:
Trên đời này không ngờ lại có loại nam nhân như vậy, thi thể không cần, chẳng lẽ ngay cả việc chôn cất vợ mình cũng không làm được sao? Thực không xứng làm một người chồng!
Nói rồi, muội ấy liền thở dài, nhìn nữ tử kia.
Cô ta thật đáng thương!
Huyền Thanh khẽ xoa vai tôi, dịu dàng an ủi:
Lời của hắn, nàng đừng để bụng.
Tôi lẳng lặng ngồi xuống, đưa tay bới tuyết bên cạnh xác nữ tử kia, lạnh lùng nói:
Nam tử trên thế gian này đều bạc bẽo, ích kỷ, Hoán Bích, đây là lần đầu muội nhìn thấy cảnh này sao? Việc gì phải tức giận như vậy?
Huyền Thanh đưa mắt liếc tôi, khóe miệng hơi máy động nhưng rốt cuộc không nói năng gì, chỉ cùng tôi bới tuyết, rồi liền vùi xác nữ tử kia xuống đó. Mười ngón tay tôi lúc này gần như đông cứng lại, hoàn toàn mất đi tri giác. Tôi chậm rãi hà hơi vào tay, lại liếc nhìn ụ tuyết nổi lên kia, thở dài:
Vốn mang thân con gái trắng trong, bây giờ được vùi thân vào trong tuyết trắng thuần khiết, so với chôn xuống đất thì tốt hơn nhiều.
Hoán Bích nép sát vào tôi, khẽ nói:
Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư bảo nô tỳ dùng dao găm ném hắn, nô tỳ thật sự rất sợ, nô tỳ chưa từng làm chuyện như thế bao giờ.
Tôi nắm lấy bàn tay Hoán Bích, an ủi:
Tự tay giết người, hôm nay cũng là lần đầu tiên của ta. Nếu không vì bất đắc dĩ, ai lại muốn tay mình dính máu tanh. Hoán Bích, hôm nay thực sự phải cảm ơn muội, nếu không có muội ném dao làm hắn bị thương, ta cũng chẳng biết phải tìm lời lẽ nào để ứng phó với hắn nữa.
Hoán Bích lộ vẻ nghi hoặc và căm phẫn.
Có công tử ở đây, muốn giết hắn đâu phải việc gì khó khăn, sao phải thả cho hắn đi chứ? Hắn còn cợt nhả tiểu thư nữa mà.
Tôi đưa mắt nhìn qua phía Huyền Thanh, khẽ hỏi:
Huynh thấy sao?
Y có chút trầm ngâm, hơi cau đôi mày cong cong lại, đáp:
Người này nhất định rất có quyền thế ở Hách Hách.
Tôi hiểu suy nghĩ của y, bên dưới Hách Hách Khả hãn có hai vị Đại vương của Nam Viện, Bắc Viện, bọn họ chia nhau cai quản chính sự, rất có quyền uy. Huyền Thanh tất nhiên đặt khá nhiều sự chú ý vào hai người này.
Tôi gật đầu, nói:
Ít nhất cũng là người thuộc hàng tướng soái. Vậy, hắn tới đây là vì cớ gì?
Tất nhiên không phải là để ngắm cảnh đẹp trên Huy Sơn. Huyền Thanh nghiêm túc cất tiếng:
Chỉ e là để thăm dò chuyện giữa hai nước
, rồi lại khẽ lắc đầu.
Việc biên phòng không ngờ lại lơi lỏng đến mức này, để người Hách Hách có thể dễ dàng vào được tới tận đây.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:
Lối ăn mặc của hắn không khác gì người Đại Chu, vùng biên lại có chợ Hỗ Thị, hắn chỉ cần giả vờ là thương nhân thì tất nhiên có thể vào được.
Huyền Thanh nói:
Đợi ta về kinh, nhất định phải bẩm rõ với hoàng huynh việc tăng cường phòng ngự nơi biên giới. Dã tâm của người Hách Hách từ việc này đã bộc lộ phần nào rồi.
Tôi im lặng gật đầu, chỉ là trong lòng tôi còn có một suy nghĩ khác chưa nói ra. Hoán Bích nghe mà nghi hoặc, bèn hỏi:
Sao tiểu thư lại biết thân phận người Hách Hách của kẻ đó?
Tôi nói:
Muội có để ý thấy chiếc áo lông cáo trên người hắn không? Chiếc áo ấy thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, lại may theo kiểu bình thường, nhưng chỉ cần nhìn kĩ thì sẽ phát hiện lớp lông cáo có màu sắc cực kỳ thuần nhất, không hề có chiếc lông tạp nào, hơn nữa còn vô cùng tề chỉnh, thực hiếm có. Loại lông cáo ấy thuộc vào hàng thượng phẩm trong thượng phẩm, người bình thường không dễ gì có được, cũng giống như ngọc trai miền Nam trong hoàng cung Đại Chu vậy, chuyên dành cho quý tộc sử dụng. Người có thể mặc loại áo lông cáo thế này nhất định không phải hạng nhân vật tầm thường ở Hách Hách.
Hoán Bích im lặng một lát rồi mới rụt rè nói:
Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ cho rằng… cho rằng tiểu thư khen nô tỳ trước mặt hắn, là có ý muốn nô tỳ thay tiểu thư theo hắn tới Hách Hách.
Tôi ngẩn ra, rồi lập tức cười nói:
Muội cả nghĩ quá rồi.
Hoán Bích vội vàng nói:
Nô tỳ biết, nô tỳ biết mà, là nô tỳ không tốt, đã suy nghĩ linh tinh. Nô tỳ cho rằng…
Muội ấy không nói tiếp nữa, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu im lặng.
Huyền Thanh mỉm cười, nói:
Cô là muội muội của Hoàn Nhi, Hoàn Nhi sao có thể làm như vậy được.
Tôi đưa mắt liếc y, lạnh lùng nói:
Vừa rồi là ai nói ta tàn nhẫn, sao bây giờ lại đứng ra dàn hòa rồi?
Hoán Bích kéo tay tôi, dịu dàng cất tiếng:
Tiểu thư, là nô tỳ không tốt, nô tỳ không nên kêu lên như thế, dù tiểu thư đánh nô tỳ, nô tỳ cũng không oán hận chút nào.
Tôi khẽ vuốt ve bờ má vẫn còn sưng tấy, ửng đỏ của Hoán Bích, chậm rãi nói:
Đã đỡ hơn chút nào chưa? Là ta không tốt, trong lúc nôn nóng đã ra tay quá nặng. Không phải ta cố ý muốn đánh muội đâu.
Hoán Bích rơm rớm nước mắt, nói:
Nô tỳ biết.
Huyền Thanh cất giọng ôn tồn, bên trong còn mang theo chút áy náy:
Trời đã tối rồi, trên núi lại lạnh nữa, chúng ta mau theo đường cũ quay về thôi.
Tôi không nói gì. Huyền Thanh để Hoán Bích bầu bạn bên tôi, còn mình thì đi bẻ mấy cành thông khô về làm đuốc, lại móc đá đánh lửa giắt bên hông ra châm lửa. Ngọn đuốc làm bằng gỗ thông khô lập tức sáng bừng, còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Huyền Thanh một tay giơ cao ngọn đuốc, một tay dắt tay tôi bước đi.
Tôi rụt tay lại, quay người qua hướng khác. Huyền Thanh cười gượng, thở dài.
Vừa rồi là ta không tốt, đã làm nàng tổn thương. Nhưng bây giờ trời tối đường trơn, nàng nắm tay ta sẽ dễ đi hơn nhiều.
Tôi hết cách, đành đưa tay cho y. Hai chúng tôi dắt tay nhau cùng bước, y vốn khỏe mạnh, bước đi rất mau lẹ và vững vàng, Hoán Bích đi theo sau bất giác đã bị bỏ cách một quãng.
Tôi và Huyền Thanh vì chuyện vừa rồi mà lòng mang tâm sự, khó tránh khỏi có chút thẫn thờ. Một lát sau, Huyền Thanh dừng chân, quay lại nói với Hoán Bích:
Ba người chúng ta cùng đi nào!
Nói rồi, y bèn đưa ngọn đuốc trong tay về phía Hoán Bích.
Hoán Bích không khỏi ngây ra, hai má đỏ bừng, vội nhìn sang phía tôi. Tôi thấy muội ấy đi một mình quả thật rất khó khăn và vất vả, lòng cũng có chút xót xa, liền gật đầu đồng ý. Hoán Bích liền nhận lấy cây đuốc từ tay Huyền Thanh, lại đặt tay mình vào tay y, sau đó cùng tôi một trái một phải bước đi bên y. Tôi thấy muội ấy cứ một mực cúi đầu đi đường, đôi bờ môi hơi mấp máy chừng như đang nói gì đó, không kìm được hỏi:
Hoán Bích, muội đang nói gì vậy?
Hoán Bích nghe vậy thì cả kinh, sắc mặt càng thêm ửng đỏ, chỉ biết lắc đầu lia lịa.
Tôi thấy muội ấy không trả lời, Huyền Thanh thì chỉ một mực dắt tay chúng tôi bước về phía trước, không nói năng gì. Tôi vẫn còn canh cánh những lời của Huyền Thanh ban nãy, do đó cũng có chút không vui, liền không nói thêm nữa.
Tới khi về đến khách điếm thì đã là nửa đêm, Huyền Thanh quay về phòng mình nghỉ ngơi, tôi và Hoán Bích ở trong phòng múc nước nóng rửa mặt. Trong khoảnh khắc đắp chiếc khăn bông lên mặt, tôi bất giác rùng mình, tâm trạng phần nào buông lỏng.
Vừa thay xong một bộ đồ bình thường, tôi nhìn thấy Huyền Thanh đẩy cửa đi vào, còn bưng theo đồ ăn đêm, mỉm cười, nói:
Chắc đã đói bụng rồi chứ gì, ta vừa dặn tiểu nhị đem cháo hạt thông tới, còn đang nóng hổi đây.
Tôi vẫn còn giận y vì hai chữ
tàn nhẫn
kia, liền chỉ hờ hững nói:
Đa tạ Vương gia đã nhọc lòng.
Y thở dài một hơi, than:
Nàng vẫn còn giận ta vì mấy lời đó sao?
Tôi cười lạnh, cất tiếng:
Vương gia là nhân vật cao quý cỡ nào, sao ta dám giận.
Trên mặt y thoáng lộ vẻ tự trách.
Ta biết là ta không tốt, không nên nói nàng như vậy. Nhưng nàng thế này tức là đang giận dỗi rồi, lẽ nào nàng muốn thành người xa lạ với ta sao?
Quầng mắt tôi bất giác đỏ hoe, sống mũi cay sè.
Vương gia muốn nghĩ ta thế nào cũng được nhưng ta thực sự không nhận nổi những lời đó của Vương gia đâu.
Huyền Thanh nháy mắt ra hiệu, Hoán Bích bèn nói:
Chỉ có cháo hạt thông thì sao đủ được, để nô tỳ đi bảo nhà bếp làm thêm vài món ăn nữa.
Nói rồi, muội ấy liền mở cửa ra ngoài.
Huyền Thanh đi tới ngồi xuống cạnh tôi, áy náy nói:
Hôm nay là ta không tốt, không nên làm nàng tổn thương. Chỉ là khi đó nữ tử kia vẫn còn thở, vậy mà nàng lại dứt khoát giết chết cô ta. Tuy ta biết nàng muốn tốt cho cô ta, không đành lòng để cô ta chịu khổ thêm nữa, nhưng vẫn không kìm được kinh hãi vô cùng. Dù sao nàng cũng là một nữ tử yếu đuối, sao có thể nhẹ nhàng kết liễu một tính mạng như vậy được, nói gì thì nàng cũng ngày ngày tụng niệm kinh văn.
Lồng ngực như tắc nghẹn, tôi chăm chú nhìn y.
Huynh cảm thấy muội không có lòng từ bi sao? Hay là huynh cho rằng trước khi giết cô ta, muội nên niệm một lần bài chú Vãng Sinh?
Tôi trầm giọng nói:
Muội chỉ không đành lòng nhìn cô ta phải chịu đau đớn. Về sau nghe người Hách Hách kia nói cô ta đang có thai, muội cũng kinh hãi vô cùng. Nhưng thực sự xót thương một sinh mệnh tức là chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh đó phải chịu đủ mọi đau khổ rồi mới được chết sao?
Mắt tôi lúc này đã rơm rớ lệ.
Huynh nói muội ra tay quá tàn nhẫn, nhưng khi giết cô ta, chẳng lẽ muội lại không sợ hay sao? Huống chi…
Tôi cắn chặt môi, nói tiếp:
Muội là người bước ra từ chốn hậu cung đầy những tâm cơ và sự chết chóc, lẽ nào huynh không biết hay sao?
Huyền Thanh đưa tay tới giúp tôi gạt đi giọt lệ bên khóe mắt, cất giọng đau đớn và xót xa:
Nàng đừng khóc! Ta biết mình nói sai làm nàng thương tâm, làm nàng nhớ lại những việc trong cung trước đây nhưng ta thật sự không cố ý.
Y khẽ vỗ vai tôi, an ủi:
Khi đó ta cũng chỉ nôn nóng quá thôi!
Trên mặt thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, y lúng túng nói tiếp:
Nói thực, khi bình định Nhữ Nam Vương, tuy ta từng giết không ít người nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nữ tử tự tay giết người, hơn nữa lại là nữ tử mà ta yêu nữa.
Tôi khẽ buông tiếng thở dài, buồn bã nói:
Có lẽ chúng ta còn chưa đủ hiểu nhau, dù sao khi ở trong cung mới chỉ gặp mặt mấy lần, bên ngoài cung cũng chỉ có vài lần gặp gỡ, những lúc ấy muội đều nhã nhặn, ôn hòa. Huynh chưa từng thấy cảnh muội tranh đấu với người ta trong cung đó thôi, có lẽ khi thật sự hiểu rõ muội rồi, huynh sẽ không còn thích muội nữa.
Huyền Thanh nôn nóng nói:
Cho dù tranh đấu với người ta thế nào, muội cũng không bao giờ chủ động làm hại ai cả.
Y nắm lấy bàn tay tôi, nói với giọng chân thành:
Hoàn Nhi, như nàng nói đó, có lẽ thời gian chúng ta ở bên nhau còn chưa đủ dài, nàng và ta hiểu nhau chưa đủ sâu sắc. Vậy, nàng đừng giận ta nữa được không? Nếu nàng cứ giận mãi thế này, sao chúng ta tìm hiểu về nhau thêm được.
Lòng tôi rốt cuộc đã phần nào thư thái hơn.
Huynh đúng là đồ nhẫn tâm đoản mệnh…
Nói tới hai chữ
đoản mệnh
, tôi bất giác có chút hoang mang, liền giậm chân một cái, thở dài oán trách:
Ai ai cũng có thể nói muội tàn nhẫn, nói muội không tốt, duy có huynh là không thể…
Y nói:
Phải, ta không thể.
Tôi đưa mắt liếc y.
Cho dù tất cả mọi người trên thế gian đều chê muội không tốt, huynh cũng không được chê, bởi vì huynh khác với bọn họ.
Trong mắt như bừng lên một cây cầu vồng rực rỡ, y đưa tay tới ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói:
Bởi vì trên thế gian này, nàng thương yêu ta nhất, ta yêu thương nàng nhất, hai chúng ta là những người độc nhất vô nhị trong mắt nhau. Hôm nay đúng là ta đã trách nhầm nàng, Hoàn Nhi, nếu nàng không tha thứ cho ta, ta thực sự sẽ trở thành một người nhẫn tâm đoản mệnh đấy…
Tôi vội vàng đưa tay bịt miệng y lại.
Cứ suốt ngày nói linh tinh, cẩn thận kẻo muội không thèm để ý đến huynh nữa đấy!
Tôi đưa mắt nhìn y, nói tiếp:
Thanh, trước đây muội vẫn luôn cảm thấy huynh là một người tốt, tốt đến hoàn hảo, nhưng hôm nay rốt cuộc đã phát hiện ra một khuyết điểm của huynh rồi.
Y nói:
Nàng cứ nói đi, ta đang nghe đây.
Tôi thở dài than:
Sau việc lần này, muội cảm thấy lòng dạ huynh mềm yếu quá. Hoặc có thể nói, tâm địa huynh quá tốt, quá hay suy nghĩ cho người khác.
Y thản nhiên cười, nói:
Có lẽ ta đúng là quá hay mềm lòng.
Tôi tựa đầu vào vai y, khẽ nói:
Chỉ mong sự lương thiện sẽ không trở thành gánh nặng của huynh.