• 986

Quyển 3 - Chương 6: Triều chính


Số từ: 6554
Nguồn: truyenfull
Sau khi Tần Phương nghi tỉnh lại cũng đã bị điên, suốt ngày nói năng xằng bậy, sợ tới mức trốn ở giường không dám rời khỏi cửa. Trước đây Huyền Lăng vốn không thích cô ta, trong cung náo nhiệt không yên như vậy, lại giam cô ta ở trong cung không cho phép ra khỏi cửa, chỉ mời thái y khám và chữa bệnh cho cô ta.. Nhưng cô ta chỉ là phi tần thất sủng, lại bị điên như vậy, thái y cũng không chịu chữa trị cho cô ta, cùng lắm mỗi ngày đến xem một chút rồi đi.
Tôi thường ở trong cung nhìn lầu gác Tần Phương nghi từ xa, hồi tưởng lại nước bọt nhục nhã đó, nước bọt giữa gió lạnh tại hai gò má có cảm giác vẫn chưa biến mất, ngày ấy ở trong lãnh cung cũng chứng kiến đủ loại bi thảm khắc sâu trong đầu tôi, cơn đau xót mất con và báo thù lẫn lộn nhau, ngưng tụ thành hồi ức trọn vẹn của người trên mình đầy vết thương.
Nếu không phải Tần Phương nghi nhẫn tâm chà đạp tôi, nếu không phải cảnh ngộ Phương tần trong lãnh cung thê thảm, sao tôi có thể tỉnh táo nhanh như vậy, nhờ trình độ của người nào đó, đã tạo nên tôi của ngày hôm nay.
Vì thế tôi dặn dò Cận Tịch đi lãnh cung truyền lời, dặn lão cung nơi đó đặc biệt chăm sóc Phương tần, đem cô ta đến nơi sạch sẽ một chút, tất cả quần áo thức ăn đều do cung tôi chi cho. Đối với Phương tần, một phần vì cảnh ngộ tương đồng giúp đỡ nhau, cũng vì vết xe đổ của cô ta mà tôi tỉnh ngộ. Nếu như ngày đó tôi một mực sa vào, liệu tôi có thành Phương tần thứ hai, thân ở lãnh cung, chờ chết mà thôi, cũng sẽ không có người tới thông cảm với tôi nửa phần. Cũng dặn người đối xử tử tế Tần Phương nghi, chỉ không hứa chữa khỏi bệnh điên cho cô ta mà thôi.
Cận Tịch thắc mắc sao tôi lại quan tâm tới Phương tần trong lãnh cung. Tôi nhặt một trái hạnh ăn, sắc mặt trầm tĩnh như nước, nói :
Ta nhớ cô ta thường kinh sợ, nếu như ngày đó ta sơ ý, ta sẽ mất đi tự do phóng khoáng, chỉ sợ sau này người cùng cô ta ở trong lãnh cung là ta rồi.

Cận Tịch im lặng, chỉ nói :
Không biết Tần Phương nghi đắc tội thế nào với nương nương, mà bị dọa thành như vậy?

Tôi hơi cười lạnh :
Cô ta sợ ta noi theo Lữ hậu biến cô ta thành người lợn, chưa gì đã dọa thành như vậy. Sớm biết có ngày hôm nay, cô ta chắc chắn hối hận ngày đó đối xử với ta như thế.

Cận Tịch mỉm cười, nói :
Tần Phương nghi bây giờ thành dạng này, chỉ sợ muốn hối hận cũng không thể rồi.

Đang cùng Cận Tịch nói chuyện, Bội Nhi vén màn đi vào :
Lục Chiêu nghi ở bên ngoài đã đến, muốn cầu kiến nương nương.
Nói xong còn ngạc nhiên :
Vị Lục Chiêu nghi cho tới giờ chưa từng đi lại với chúng ta, sao hôm nay lại tới, là vì biểu muội Tần Phương nghi của cô ta bị điên kia sao?

Tôi ôm lò sưởi bằng tay, nói :
Trời đang có tuyết lớn, cô ta thân mình chưa lo xong, đâu phải lo lắng cho biểu muội của cô ta. Ngươi cũng biết, biểu muội cô ta bị điên đã nhiều ngày, cô ta liếc mắt nhìn cũng không dám nhìn.
Tôi thở dài :
Cái gì gọi lòng người dễ thay đổi, chuyện liên quan đến cô ta, ngay cả biểu muội mà cô ta cũng có thể bỏ mặc…

Tôi xoay người trở lại phòng sưởi nằm ngủ, nói với Bội Nhi :
Bản cung không rảnh nhìn cô ta, người đi nói với cô ta, chuyện của biểu muội không hẳn liên quan đến cô ta, nhưng bản cung cũng không muốn gặp lại cô ta, cô ta tự nhiên hiểu rõ bản thân nên làm thế nào.

Cận Tịch nhìn tôi mệnh Bội Nhi, nhìn cô ta đi ra ngoài, mới nói :
Đối nhân xử thế của nương nương khác lúc trước rất nhiều.
Cận Tịch cúi đầu :
Nếu là lúc trước, nương nương sẽ không vì chuyện này mà đối phó Lục Chiêu nghi như vậy.

Cây cổ thụ xanh lá trước điện như ngọc bích chấm nhỏ, chấm chút xanh. Tuyết rơi mùa đông, rậm rạp như cây thụ Bích diệp, thật là đáng xem. Tôi đặt chân lên cái lồng sưởi nạm vàng để sưởi ấm, dựa vào nệm êm chậm rãi nói :
Có nguyên nhân tất có quả, từ trước là do ta quá dễ tính, lúc nào cũng nhân nhượng bọn họ, đến khi ta lụi bại, thì ai nấy đều ức hiếp ta. Hôm nay là giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác, coi như nhắc nhở cho người đó, bản cung cũng không phải người dễ bị ức hiếp.

Cận Tịch cẩn thận nói :
Từ trước nay nương nương quá mức khoan dung nhân ái rồi. Nhưng hôm nay nương nương hình như hơi giống Hoa phi ngày xưa.

Thị nữ trong cung, dám nói chuyện với ta như vậy, cũng chỉ có mình Cận Tịch. Tôi cũng không giận, nói :
Hoa phi tàn nhẫn sắc bén, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn khiến người người phòng tránh, đó không phải là chuyện tốt. Nhưng dùng để đối phó người có dị tâm trong hậu cung, cũng rất có tác dụng. Hoa phi có thể giải quyết hậu cung nhiều năm như vậy, cũng không phải không tệ. Tôi không thể bởi vì oán hận cô ta mà bỏ qua sở trường trên người cô ta. Bây giờ ta bắt chước lại, có nhiều chỗ không thể không tàn nhẫn, mà cách cô ta xử lý, ta cũng thấy đúng.
Tôi hơi thở dài :
Từ trước người ta là dao thớt, ta là thịt cá. Giờ này ngày này, cũng nên thay đổi một chút.

Lúc này Cận Tịch mới khoan khoái cười một cái :
Nương nương tính toán như vậy, nô tỳ cũng yên tâm rồi. Nhưng nương nương có thể mọi chuyện trôi chảy, không phải chịu khổ nữa.

Lục Chiêu nghi tay chân thật mau, ngày thứ hai dâng thư cho Đế hậu, bày tỏ bản thân muốn vào cung lâu năm, không có con cái, tính cách xa xỉ, dùng nhiều vàng ngọc, làm tiêu hao quốc khố, tự phế chín tần đứng đầu. Từ bỏ chủ vị một cung, xuống làm Thuận Nghi theo tứ phẩm năm nghi, dọn ở cùng Tần Phương nghi.
Huyền Lăng chỉ sợ từ lâu đã không nhớ rõ Lục Chiêu nghi là ai, tất nhiên không có gì dị nghị. Mặc dù Hoàng hậu có chút nghi vấn, không biết sao Lục Chiêu nghi vẫn khăng khăng, cũng đành thuận theo cô ta thôi.
Đương nhiên, tôi còn nhớ rõ cung nữ Yến Nhi bên cạnh cô ta vì tôi lo lắng không yên. Giữa trận nhục nhã vô cùng xấu hổ, lại có người duy nhất thương cảm cho tôi, dù rằng tôi cũng không cần thương cảm. Nếu dời nhà theo Lục Thuận nghi, cô cung nữ đó sẽ chẳng có ưu đãi gì cả, mà cô ấy tỏ vẻ đồng tình khiến tôi rất cảm động. Vì thế, tôi bảo Khương trung đưa cô ấy đến chỗ Hân quý tần. Hân quý tần có tỉnh cởi mở, đối xử cực kì tốt với cung nhân. Như vậy, Yến nhi coi như có chỗ ở tốt.
Kể từ đó, dưới Hoàng hậu chỉ có Kính phi, Đoan phi và Mộ Dung phi giờ ở ẩn, chỉ có Kính phi vẫn chủ sự. Chín tần chỉ còn một người Lý Tu dung, sau đó là tôi và Hân quý tần. Địa vị tôi ở trong cung càng thêm vững chắc.
Mà khi tôi ở hậu cung hô mưa gọi gió, thời điểm vinh hoa đắc chí, tiền triều dần dần không yên ổn rồi.
Nguyên nhân gây ra cũng chỉ là chuyện nhỏ. Ba ngày trước Nhữ Nam vương Huyền Tế ở lâm triều không chỉ đi muộn mà mang vũ khí quân trang vào điện. Đây là nghi chế không hợp, triều điện không phải sa trường, cũng không phải đại chiến đắc thắng trở về, mang vũ khí mà còn đến trễ như vậy, chẳng qua chỉ diễu võ dương oai mà thôi. Huyền Lăng còn chưa nói gì, ngự sử Trương Lâm lập tức buộc tội, tấu Nhữ Nam vương bất kính.
Nhữ Nam vương là võ tướng đứng đầu triều đình, từ trước đến nay không đem đạo lý thần Khổng Mạnh văn thần nho sinh để vào mắt, bởi vậy văn thần võ tướng trong triều như nước với lửa, từ lâu đã không hòa hợp. Mà chức ngự sử, trên có thể hạch tội quân vương, dưới có thể hạch tội quân thần, ăn nói thẳng thắn, được nhiều người tôn sùng.
Nhữ Nam vương trời sinh tính lỗ mãng, chưa từng đem ngôn quan ngũ phẩm nho nhỏ để vào mắt, lúc ở triều chưa nói gì, mà khi bãi triều trở lại phủ thì cản Trương Lâm đánh mấy quyền, đánh bất tỉnh ngay tại chỗ.
Việc này xảy ra, khiến văn nhân sĩ tử nhao nhao dâng thư lên, yêu cầu nghiêm trị Nhữ Nam vương, chấn chỉnh pháp luật và kỉ luật triều đình, mà Nhữ Nam vương cự tuyệt không chịu nhận sai, thậm chí còn cáo ốm không vào triều.
Nhữ Nam vương to đầu khó chui, thanh thế hưng thịnh, Huyền Lăng lo lắng không thôi, việc nay khiến quan văn võ trong triều càng thù địch càng thêm sâu sắc, một khi xử lý không tốt, đó là đại sự nguy hiểm trong triều. Vì lý do này, Huyền Lăng ở Ngự Thư phòng suốt một ngày một đêm không ra ngoài.
Chuyện Như Nam vương có liên quan đến Mộ Dung tộc, tôi có chút lo lắng, vì thế dặn Lưu chu chuẩn bị tổ yến bữa ăn khuya, đi đến Nghi Nguyên điện.
Các đại thần đang tấu đã cáo lui, Huyền Lăng lẳng lặng một người tựa vào chiếc ghế bàn long, ngửa mặt nhắm mắt dưỡng thần. Tôi lặng lẽ đi vào, lấy tổ yến ở trong hộp thức ăn ra. Chàng nghe có tiếng động, thấy tôi, cười mệt mỏi, nói :
Huyên Huyên, nàng đã đến rồi.

Tôi dịu dàng mỉm cười :
Không có làm ồn đến Hoàng thượng chứ!

Chàng lắc đầu, nói :
Hai ngày nay nàng cũng nghe nói rồi à?

Tôi hơi gật đầu :
Vâng. Việc này đồn ầm cả lên, dù thần thiếp thân trong hậu cung cũng biết một chút. Nhưng triều chính phiền nhiễu, Hoàng thượng cũng cần phải chăm sóc sức khỏe mới là quan trọng.
Tôi đem tổ yến đặt tới trước mặt chàng, lại cười nói :
Thần thiếp tự mình ninh hầm, Hoàng thượng cùng càng đại thần nghị sự rất lâu, hãy nếm thử xem trơn yết hầu không?

Chàng nghe vậy mỉm cười, tiếp tục múc một thìa nói :
Rất ngọt.

Tôi nháy mắt, cũng múc một thìa ăn, nghi hoặc nói :
Có ngọt lắm đâu. Hoàng thượng không thích ăn đồ ngọt quá, nên thần thiếp không cho nhiều đường vào.

Mi của chàng giãn ra, cánh tay khẽ duỗi cười nói :
Ngọt không phải từ tổ yến, mà tự nàng thật tâm muốn ninh hầm tổ yến.
Chàng sờ vào tay tôi, nói :
Tay có bị bỏng không?
Lòng tôi hơi động, chàng tiếp tục nói hết :
Nhớ rõ lần đầu tiên nàng hầm tổ yến cho trẫm, không cẩn thận còn để bị bỏng.

Tự dưng trong lòng tôi xúc động chuyện trước kia, chàng còn nhớ rõ như vậy. Trong phút chốc, mắt thấy phòng đầy ánh sáng, tựa như mười bảy ánh trăng và mùi hương Long Tiên hương di chuyển như nước trong không khí, sáng rực mà yên tĩnh. Trong lòng nặng trĩu, vì thế nói :
Thần thiếp đâu có hậu đậu như vậy, lần đó hơi nóng vội thôi.

Khi nói chuyện, chàng dốc ngược chén tổ yến uống hết, nói :
Nàng cũng biết Nhữ Nam vương ẩu đả ngôn quan. Vậy – nàng cảm thấy trẫm nên xử trí như thế nào, có nên theo phép công mà xử lý, trách phạt Nhữ Nam vương không?

Trong lòng có trăm ngàn ý niệm, suy nghĩ hồn loạn, chỉ cần tôi nói phạt theo lẽ công mà xử lý, trách phạt Nhữ Nam vương là được sao? Kẻ thù đầu tiên sẽ được báo. Nhưng phút chốc nghĩ lại, rất nhanh trấn tĩnh nói :
Hoàng thượng thân nhất quốc chi quân, đương nhiên sẽ phạt theo lẽ công bằng, nhưng – không nên trách phạt Nhữ Nam vương.

Chàng nheo mắt lại, nhìn tôi, cảm thấy bất ngờ ‘a’ một tiếng, nói :
Trẫm tưởng nàng sẽ đề nghị trẫm phạt Nhữ Nam vương? Nàng cứ nói ra nghe thử.

Tôi hàm chứa ý cười nhìn chàng :
Hoàng thượng không trách thần thiếp muốn nghị luận chính sự chứ?

Chàng nói :
Không sao, trẫm coi như trò chuyện với nàng, tuyệt không trách tội.

Tôi thở đều đặn, đứng ở cạnh chàng ngân nga nói :
Thần thiếp sẽ không vì tư lợi mà để Hoàng thượng trách phạt Nhữ Nam vương. Trước mắt việc quan trọng nhất là trấn an lòng người, hóa giải mâu thuẫn văn võ đại thần. Hai hổ đánh nhau, tất có một con bị thương, bất luận bên nào bị thương, thì cuối cùng vẫn là căn cơ của quốc gia bị tổn thương. Mà bây giờ xử phạt Nhữ Nam vương, chỉ e sẽ khiến võ tướng triều đình càng thêm bất mãn. Võ tướng – là người cầm binh quyền.

Tay phải Huyền Lăng để ở cổ cáo, từ từ cân nhắc. Tôi tiếp tục nói :
Thật ra Hoàng thượng không cần dùng cách xử phạt Nhữ Nam vương để bình ổn chuyện này, nếu làm như vậy, chỉ tổ thuận tình anh mất tẩu. Văn thần sục sôi chẳng qua muốn một lời giao phí, Hoàng thượng cho họ một lời giao phó là xong, tốt nhất là bắt Nhữ Nam vương đến phủ tạ tội.

Huyền Lăng hơi giật mình, xua tay cười khổ nói :
Nàng muốn Nhữ Nam vương đến phủ tạ lỗi? Hắn tâm cao khí ngạo như vậy, chẳng thà giết hắn cho xong.

Tôi hé miệng cười :
Đó cũng chưa hẳn.
Tôi tới phía sau chàng, nhẹ nhàng chỉnh ống tay áo, nói :
Vương gia chinh chiến sa trường, vì nước giết địch, có thể coi là anh hùng. Vậy anh hùng, khó qua ải nào nhất?

Chàng vỗ tay cười to :
Anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân! Đứa bé thông minh lanh lợi như nàng! Chiêu này mà nàng cũng nghĩ ra được.
Tôi cười nói :
Hoàng thượng cũng biết anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Thần thiếp đâu hiểu chuyện quốc gia đại sự, biết đến cũng chỉ chút chuyện vặt vãnh nhỏ bé trong nhà mà thôi. Vương gia sợ vợ như hổ, nếu để Nhữ Nam vương phi đi khuyên, tất nhiên nắm chắc phần thắng rồi. Thần thiếp cũng từng gặp mặt Nam vương phi một lần, biết được người ấy không phải là người hung hãn đố kị không biết gì.

Chàng ngẫm cũng có lý, cười khoái :
Vậy, ai đi khuyên Nhữ nam vương phi đây?
Tuy chàng hỏi, nhưng ánh mắt dừng trên người tôi.
Tất nhiên chàng muốn tôi đi, chàng mở miệng nói ra và tôi mở miệng nói ra đều cùng một kết quả, thà như vậy, chi bằng tôi nói càng tốt hơn, thứ nhất cho chàng biết tôi có tâm ý, thứ hai cũng có thể phân ưu. Vì thế nói :
Nếu Hoàng thượng không chê thần thiếp không có tài cán gì, thì thần thiếp xung phong nhận việc này.

Quả nhiên chàng tươi cười rạng rõ, đưa tay ôm tôi vào lòng, cười nhẹ :
Giữa hậu cung, chỉ có Huyên Huyên nàng là người có khả năng phân ưu giải nạn với trẫm. Những đại thần cầm bổng lộc của trẫm, làm ầm ĩ cả ngày, mà chỉ có thể nghĩ ra cách phạt hay không, thật ra vô dụng cùng cực.

Tôi cười bảy phần, ba phần hờn dỗi, nói :
Thần thiếp chỉ là nữ tử nhỏ nhoi giữa hậu cung, nào có chủ kiến gì, chẳng qua tâm ý của Hoàng thượng bị thần thiếp may mắn đoán bừa mà trúng thôi.Đám đại thần đó quen thuộc luân lý sách vở, thần thiếp quen thuộc với Hoàng thượng. Thiên ý của Hoàng thượng, thần thiếp vẫn có thể đoán được vài phần, các đại thần lại không đoán được. Thần thiếp thầm nghĩ, Hoàng thượng muốn triều đình an ổn, làm sao có thể vì văn thần trách võ tướng hoặc áp lực chế văn thần mà dung túng võ tướng.

Huyền Lăng than thở nói :
Huyên Huyên, quả nhiên nàng biết tâm ý của trẫm.
Bỗng nhiên chàng nhíu mày :
Nhưng Nhữ Nam vương sớm hay muộn cũng phải xử lý. Nếu không triều đình sẽ thành vây cánh của hắn. Giang sơn của trẫm không yên ổn rồi.

Quả nhiên, chàng có tâm tư này. Trong lòng bắt đầu sinh hi vọng, nói :
Hoàng thượng có tâm này, là phúc của lê dân giang sơn. Nhưng bây giờ, không phải là lúc loại bỏ hắn.

Chàng ngón nhìn tôi, trong mắt có tia phó thác :
Huyên Huyên, trẫm quyết định chờ sau khi bình ổn chuyện này sẽ cho huynh trưởng nàng nhậm chúc binh bộ, nắm giữ binh quyền vũ lâm quân cận thân thị vệ của trẫm.
Tim tôi nhảy dồn dập, trao tặng ca ca binh quyền vũ lâm quân, muốn phân chia thế lực của Nhữ Nam vương. Huyền Lăng nghiêm mặt nói :
Chỉ có huynh trưởng nàng thôi thì chưa đủ, nhưng tướng có tài không thân cận Nhữ Nam vương, trẫm đều dụng tâm đề bạt. Nhưng, không thể sớm bứt dây động rừng, còn tính toán trong lòng, cho nên việc này vẫn có chỗ do dự.

Đúng vậy, nếu bứt dây động rừng, vậy thì không chỉ đơn giản như kiếm củi ba năm thiêu .một giờ. Tôi dụng tâm suy tính, trầm tư rất lâu, nói :
Nhữ Nam vương và vương phi đã sớm không còn phú quý gì có thể hưởng.Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, xem ra chỉ có thể thưởng cho con cái họ thôi.

Trong mắt Huyền Lăng hiện tia quang mang nóng bỏng, vui vẻ nói :
Không sai. Vương phi sinh cho hắn một nam một nữ, trưởng nữ là Khánh thành quận chúa, năm nay tròn 14 tuổi, trẫm có ý ngoại lệ phong nó làm công chúa, sau đó phong con trai làm thế tử, nối nghiệp cha.

Tôi gật đầu mỉm cười :
Hoàng thượng anh minh, chủ ý cũng rất thỏa đáng. Chỉ có điều, thần thiếp nghĩ không chỉ phong công chúa, mà phong hào cũng cần thay đổi, Lấy hai chữ Cung Định đi, cũng đẻ nhắc nhở phụ thân nó ‘cung kính an định’. Đương nhiên, Hoàng thượng không muốn động đến binh khí để hóa giải mối họa bức tường huynh đệ, vậy phải xem vương gia có thể lĩnh hội thiên ân hay không? Hơn nữa công chúa Cung Định được nuôi dưỡng trong cung, do thái hậu tự mình nuôi nấng – tương lai dường như có bất trắc, cũng tạm thời khống chế thế lực Nhữ Nam vương.

Chàng lưu tâm trầm tư, chốc lát vui mừng, nói :
Không sai, cứ làm theo nàng nói, trẫm lập tức truyền chỉ.
Chàng nói xong, thái độ cũng thoải mái hơn, bèn bồng tôi lên đi đến phòng nghỉ, khẽ cười sau tai tôi :
Nàng vừa nói anh hùng khó quá ải mỹ nhân…

Tôi cười nhẹ, đẩy chàng ra :
Hoàng thượng còn trêu thần thiếp được, thần thiếp đâu dám gọi là mỹ nhân.
Ngoài miệng nói xong, trong lòng muốn tìm cách lấy cớ đùn đẩy trách nhiệm với chàng. Tối hôm qua vừa mới cùng chàng thân thiết, tốt nhất một hai ngày không nên gần gũi chàng.
Đang định tiến vào phòng nghỉ, nghiêng đầu nhìn mặt Lý Trường hiện vẻ lo âu, đi theo sau nhắc nhở :
Hoàng thượng, Hoàng thượng, đêm nay người đã chọn An tiểu viện thị tẩm rồi.
Hắn chần chờ :
Bên phía tiểu viện đã phái người hỏi qua.

Huyền Lăng ‘a’ một tiếng, có chút giật mình, suy nghĩ một chút nói :
Vậy ngươi đi nói với nàng ta, kêu đêm nay không cần tới, mau đi nghỉ sớm đi.

Chàng cân nhắc một chút, tôi rời khỏi ngực chàng, nói :
An muội muội mới được Hoàng thượng sủng ái không lâu, đang lúc nên yêu thương muội ấy nhiều, sao có thể để muội ấy phòng không chứ? Có lẽ thần thiếp nên cáo lui.
Nói xong, xoay người muốn đi.
Huyền Lăng giữ chặt ống tay áo tôi, nói :
Nàng khoan đi đã.
Thần sắc nghiêm trang muốn dặn dò Lý Trường đi từ chối Lăng dung. Tôi dễ dàng để chàng nắm ống tay áo mềm giọng khẽ cười :
Không biết lúc này An muội muội đang mỏi mắt Hoàng thượng giá lâm thế nào đó, Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, nhất tôn cửu đỉnh, không nên thất tín với muội ấy.

Thần sắc chàng nhoáng lên một cái, hơi cười nói :
Nhưng trẫm muốn cùng nàng…

Tôi mỉm cười nói :
Chỉ cần Hoàng thượng nhớ đến thần thiếp là tốt rồi, làm sao thần thiếp có thể cùng An muội muội tranh giành giây phút ngắn ngủi với An muội muội cơ chứ!
Chàng hết cách khi tôi cứ khăng khăng đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, cũng mỉm cười ưng thuận, nhìn bóng tôi rời đi.
Ban đêm rất lạnh, sau đêm đông Tết Nguyên Tiêu, bầu trời vẫn đầy tuyết rơi như lông ngỗng, trong kiện liễu có lò sưởi, rất ấm áp. Quan nội giám nâng kiệu dẫm nát trên nền tuyết tạo tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, không nghe thấy tiếng người.
Tôi vén rèm, đi qua chiếc xe Phượng Oanh Xuân Ân đang chở lăng dung đến nghi nguyên điện, người lái xe cầm chiếc đèn lồng lớn theo gió lay động trong tuyết sắc mờ mịt, càng xe ở trên mặt tuyết ầm ầm qua đi, ngọc lưu ly của đèn lồng va chậm gió tuyết, tạo tiếng êm tai, linh linh rung động.
Tôi hạ màn xuống, an phận ngồi. Người nào thị tẩm cũng không cần xiết chặt, quan trọng hơn là, tôi có thể nắm bắt trái tim Huyền Lăng hay không?
Hai ngày sau Hạ vương phi đến mới là quan trọng. Giờ phút này, nhất định không được để Nhữ Nam vương có cơ hội phản lại, nếu không chết không chỉ có tôi và Huyền Lăng, còn có thương sinh vạn chúng. Tôi nhất định phải trù tính thật kĩ.
+++
Ngày Nhữ Nam vương Hạ thị tiến cung tới thỉnh an Hoàng hậu. Thấy tôi mỉm cười ngồi dưới ghế Hoàng hậu, có chút giật mình, thản nhiên mỉm cười rất nhanh, nói :
Thân thể nương nương đã khỏe hẳn rồi hả? Thiếp chúc mừng nương nương.

Tôi nhã nhặn mỉm cười nói :
Tết Nguyên tiêu ngày ấy thấy nương nương theo mệnh phụ tiến cung chầu mừng, rất muốn cùng vương phi nói chuyện vài câu. Chỉ tiếc cóchuyện bên mình nên bỏ lỡ, thật là đáng tiếc.

Hạ vương phi cười nói :
Nương nương thân thể ngàn vàng, sao thiếp dám làm bậy quấy nhiễu nương nương.

Tôi cười nhẹ :
Luận cương thường thì nói vây, nhưng theo luận gia lý bản cung phải gọi Vương phi một tiếng tam tẩu. Huống chi chúng ta là người một nhà, nên thân thiết mới phải.

Hạ vương phi ngoảnh mặt về Hoàng hậu nói :
Hoàng hậu nương nương gần đây khí sắc thật tốt quá.

Hoàng hậu khẽ xoa má, cười mỉm :
Vương phi thật biết nói chuyện, bản cung thấy sau khi vương phi sinh thế tử tinh thần rất tốt.

Hạ vương phi cảm thấy bất ngờ, nói :
Thế tử? Sao Hoàng hậu lại trêu ghẹo thần thiếp chứ? Dư Bạc mới 6 tuổi, sao có thể là 6 tuổi được?

Hoàng hậu mặt mày hớn hở, nói :
Đây là long ân của Hoàng thượng! Trong số các tử điệt, Hoàng thượng thích nhất là Bạc nhi, tuy Bạc nhi tuổi nhỏ, nhưng thông minh nhất, cho nên Hoàng thượng muốn nhanh chóng sắc phong nó là thế tử Nhữ Nam vương, để nuôi dạy cho tốt, sau này cũng có thể giống phụ vương của nó, an bang định quốc, hưng thịnh triều ta.
Nói xong, liếc mắt nhìn tôi một cái.
Làm cha mẹ cưng chiều đứa bé bỏng nhất, Hạ vương phi cũng không ngoại lệ. Cô vừa mừng vừa sợ, thần tình đè nén không ngừng vui mừng, vội vàng đứng dậy tạ ơn. Hoàng hậu cười tiếp lời :
Không chỉ thế, ý của Hoàng thượng là chuyện tốt thành đôi, còn phá lệ phong Khánh Thành quận chúa thành công chúa, danh hiệu cũng được đặt, lấy hai chữ Cung Định, tôn làm Cung Định công chúa, sau này do Thái hậu đích thân nuôi dưỡng.

Hạ vương phi vốn vui mừng, nhưng nghe thấy sẽ giao cho Thái hậu nuôi dưỡng, sắc mặt có chút chấn động, vội hỏi :
Đa tạ thánh ân Hoàng thượng, nhưng Vãn Y mới 12 tuổi, vẫn chưa hiểu chuyện, nếu như vì sắc phong công chúa mà giao cho Thái hậu nuôi dưỡng, chỉ sợ quấy nhiễu sự thanh tịnh của thái hậu, chi bằng xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi ạ.

Hạ vương phi từ chối như vậy vốn đã trong dự tính, Hoàng hậu liếc nhìn tôi, vì thế tôi nhẹ nhàng cười nói :
Bên cạnh Hoàng thượng con cái không nhiều, trong cung chỉ có công chúa Thục Hòa và Ôn Nghi, tuổi nhỏ chưa trưởng thành. Khánh Thành công chúa có thể vào cung dưỡng dục là việc vui. Từ khi Đại chu khai triều tới nay, nghe nói chỉ có Thánh tổ dựng nước phong con gái của thân vương làm công chúa, nhưng đó cũng là trước khi thành hồn, để tương xứng với gia thế nhà chồng.Tuổi nhỏ đã được sắc phong Khánh Thành công chúa đây, là trường hợp đầu tiên đó.

Hạ vương phi có chút trầm ngâm, định nói tiếp, Hoàng hậu đã đứng dậy nói :
Bản cung đã mệt rồi, mời vương phi trở về đi. Buổi tối thánh chỉ Hoàng thượng sẽ đến vương phủ.

Hoàng hậu mỉm cười rời đi, tôi cũng cáo từ hồi cung. Cước bộ cố tình thong thả, thản nhiên đi tới. Chỗ Hoàng hậu đã hết cách, kiểu gì Hạ vương phi nhất định sẽ đến cầu xin tôi đi khuyên Huyền Lăng.
Quả nhiên chưa ra cửa điện, Hạ vương phi chào đón nói :
Sắc trời còn sớm, thiếp muốn đến cung nương nương ngồi một chút, không biết nương nương có hoan nghênh không?

Tôi lại cười nói :
Vương phi khách khí quá, ta thích nhất là không mời mà tự đến như vương phi đây, như vậy sẽ không thấy xa lạ.

Đường vào Oánh tâm điện, Hạ vương phi nhìn khắp bốn phía, gật đầu cười nói :
Quả nhiên khí tượng đã đổi mới hoàn toàn, không giống như ngày xưa nữa rồi.

Tôi sai người dâng trà, cười mim nói :
Đây là trà tuyết đỉnh hàm thúy, vừa từ xa cấp tốc về đây, vương phi nếm thử xem có vừa miệng không?

Hạ vương phi uống một ngụm trà, cũng không có chút thần sắc vui mừng, bộ dáng vẫn bình thường như cũ, chỉ nói :
Không tồi. Nay trong cung nương nương nhận được thánh ý nhất, mọi thứ tất nhiên đều tốt nhất.

Tôi ngồi đối diện cô ấy, nhìn thần sắc cô ấy trong lòng cung hiểu rõ, cười nói :
Hôm nay vương phi nhận được tin mừng gấp bội.

Hạ vương phi nghe vậy thần sắc âm u, nói :
Muốn mẹ con thiếp cốt nhục phân li, sao tốt được chứ? Hoàng mệnh không thể không tuân, thiếp đành phải cầu xin nương nương đi khuyên nhủ Hoàng thượng, thành toàn cho mẹ con thiếp.
Cô ấy thấy tôi trầm ngâm, lại nói :
Nếu không được, cả nhà thiếp chỉ đành cầu xin Hoàng thượng thôi.

Tôi hiểu chuyện này không dễ dàng gì, mới mở miệng xin Hoàng hậu, lại muốn tôi đến lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ. Nếu không chuyện là do tôi truyền miệng ý chỉ của Hoàng thượng, có khuyên thế nào đi nữa cô ấy cũng không chịu nghe. Mà ngộ nhỡ Hạ vương phi không chịu, Nhữ Nam vương cũng nhất định không chịu, vậy kế sách dẹp yên sẽ không còn cách nào nữa rồi.
Tôi cũng không trả lời cô ấy chuyện này, chỉ nói lại chuyện xưa :
Bản cung và vương phi gặp nhau tính cả hôm nay cũng có 3 lần, trong lòng sớm coi vương phi như cốt nhục chí thân. Nhớ ngày đó sau khi bản cung sảy thai bị thất sủng, nhận được ánh mắt xem thường của mọi người. Duy chỉ có vương phi không hề né tránh đến thăm bản cung, lại còn tặng bản cung nhân sâm bổ dưỡng sức khỏe, bản cung vẫn ghi nhớ trong lòng, hi vọng một ngày nào đó báo đáp ân tình vương phi đưa than sưởi ẩm trong ngày tuyết rơi.

Lời nói này rất động tình, cô ấy liên tục vuốt cằm nói :
Nương nương là quý nhân, vậy mà còn nhớ rõ việc này.

Tôi nói :
Chuyện đó là tất nhiên, chịu ân một giọt nước, dùng sông lớn để trả. Bây giờ cũng lúc lúc bản cung nên báo đáp vương phi rồi.

Hạ vương phi mặt lộ vẻ vui mừng, nói :
Vậy nương nương có động ý thay thiếp đi thỉnh cầu Hoàng thượng không?

Tôi lắc đầu :
Bản cung suy nghĩ cho vương phi, khuyên vương phi nên tuân theo thánh chỉ, để Thái hậu nuôi nấng công chúa.

Hạ vương phi nhíu mày,trong lời nói có chút bực, nói :
Sao lại nói vậy?

Tôi bình tĩnh nói :
Vương phi đã là mẹ và là thê tử, tất nhiên mọi chuyện đều phải suy tính cho phu quân và con cái, lấy họ làm đầu. Vương phi, nói có phải không?

Cô gật đầu :
Làm thê tử và làm mẫu thuân đích thật không dễ, huống chi là người Hoàng thất.

Tôi ngồi mặt đối mặt với cô ta, chăm chú nhìn vào cô ta nói :
Mấy ngày trước đây vì chuyện Vương phi ẩu đả một quan văn, vương phi có nghe nói đến không? Đã dấy lên không ít phẫn nộ của dân chúng. Trong triều luôn xem trọng văn võ, lại đặc biệt coi trọng quan văn, ngay cả Hoàng thượng cũng có thể nói thẳng, Vương gia làm như vậy, thật sự không thỏa đáng.

Hạ vương phi thở dài, chỉ nói :
Tính tình vương gia có chút nóng nảy, thiếp cũng đã khuyên nhiều lần rồi. Nhưng quan văn kia cũng hồ đồ, trước mặt mọi người mở miệng không suy nghĩ, không để ý mặt vương gia. Hoàng thượng và vương gia là thân huynh đệ mà.

Tôi cười khuyên nhủ :
Cũng bởi vì thân huynh đệ, Hoàng thượng mới bảo vệ Vương gia. Nhưng sự phẫn nộ của dân chúng cũng cần phải yên ổn, dù sao cũng là vương gia động thủ trước, Hoàng thượng cũng không thể một tay che chở vương gia. Huống chi nếu che chở nhiều, trái lại vương gia bị điều tiếng, ngay cả thanh danh vương gia cũng không tốt.

Thấy cô ấy hơi động, tôi vội vàng nói cứng :
Cho nên Hoàng thượng muốn bảo vệ thể diện cho vương gia, vừa muốn lấy công đạo cho văn nhân của thiên hạ, hi vọng vương gia có thể đến nhà Trương Lâm tạ lỗi, thứ nhất là tác phong của thân vương, thứ hai cũng bày tỏ vương gia không hề kinh thường văn nhân thiên hạ. Việc này cũng coi như bình ổn rồi.

Hạ vương phi liên tục thừa nhận nói :
Nhưng, với tình tình của vương gia chỉ cho người khác cầu hắn, nào có hắn đi giải thích cho người ta.

Tôi nói :
Vương phi thân là thê tử, đương nhiên sẽ tính toán cho vương gia. Những người văn nhân đều yêu thích viết lách, cả đời vương gia không thể vì chuyện đó là lưu tội danh thiên cổ. Huống hồ Liêm Pha đến tận cửa nhà nhận tội với Lạn Tương Như để lại danh tiếng tốt. Tôi thấy cô ấy hơi mềm lòng, lại nói :
Bậc trượng phu luôn dễ dàng lỗ mãng, làm việc thì lo trước không lo sau, cho nên phận nữ nhân chúng ta, ở phía sau giúp đỡ, mới có thể để cho bọn họ yên tâm toan tính. Về việc này, Vương phi nên khuyên Vương gia một câu.

Hạ vương phi chậm rãi gật đầu, mấp máy miệng nói :
Nhưng vương gia không thể chịu thiệt như vậy, ông ấy luôn có tâm tính cao ngạo nhất.

Tôi tự mình gắp hai miếng điểm tâm cho Hạ vương phi, tha thiết nói :
Đúng vậy, Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, vương gia có công thần, lại là thân huynh đệ, sao chịu thiệt được.Cho nên mới muốn nhanh chóng phong Bạc nhi làm thế tử, phong Vãn Y làm Cung Định công chúa. Đây mới là thể diện của Vương gia.


Nhưng phong Công chúa phải sống trong cung, thiếp phận làm mẹ…

Tôi vội vàng an ủi nói :
Thục Hòa với Ôn Nghi còn trẻ con nên không thể hầu hạ Thái hậu, mà Thái hậu mang bệnh thích một đứa trẻ hiểu lòng người bên cạnh làm bạn. Hoàng hậu và bản cung cũng muốn ngày ngày làm bạn với thái hậu, nhưng cuối cùng không làm người vừa ý. Hoàng hậu cũng bận việc…. Quốc sự, không phải lúc nào cũng ở cạnh Thái hậu. Nếu công chúa có thể thay Hoàng thượng và Hoàng hậu phụng dưỡng Thái hậu, đúng là thuần hiếu vô cùng. Tương lai quận chúa được sắc phong công chúa lập gia đình, thân phận chẳng phải vinh quang rất tôn quý hay sao?
Tôi lại nói tiếp :
Tuy Hoàng thượng muốn bảo vệ vương gia, nhưng suy cho cùng vương gia lại động thủ người ta trước, tên Trương Lâm kia cho đến giờ vẫn nằm bẹp giường kìa, Hoàng thượng cũng phải tức giận thôi. Với lại, vương gia tính tình ngay thẳng, khó tránh khỏi bị người oán giận, nếu có công chúa lúc nào cũng ở trước mặt khuyên Hoàng thượng vài câu, chẳng phải càng tốt sao? Bản cung sẽ nói với Hoàng thượng, để vương phi lúc nào cũng có thể vào cung đến thăm công chúa, khi nào muốn tiến cung thì tiến cung, vậy được không?

Một chút võ mồm như vậy, cuối cùng Hạ vương phi cũng đồng ý đi khuyên bảo Nhữ Nam vương, cũng bằng lòng cho con gái vào cung.
Sau ngày thứ ba, Nhữ Nam vương tự mình đến nhà Trương Lâm tạ lỗi, tuy chỉ làm qua loa, suy cho cùng mọi chuyện cũng bình ổn không ít. Mà Khánh thành quận chúa, cũng đã được chọn ngày đẹp chuẩn bị sắc phong phụng dưỡng Thái hậu rồi.
Ban đêm Huyền Lăng ở chỗ tôi, đến đây vui mừng kể :
Trẫm vì nàng mà toát mồ hôi dầm dề, chỉ sợ nàng không thể, chút tâm tư này cũng uổng phí rồi. Không nghĩ lại thuận lợi như vậy, Huyên Huyên, việc nàng giúp đỡ trầm không hề nhỏ.

Tôi cười :
Hoàng thượng không cần khen ngợi thần thiếp, chút tài mọn này có thể phân ưu với Hoàng thượng là việc nên làm mà. Huống chi, chuyện tiền triều thần thiếp không hiểu cũng không giúp được gì, chỉ có những việc vặt vãnh trong nhà thì còn có thể nói được vài tiếng mà thôi.

Tôi nhẹ nhàng cười, rót một bình trà Tuyết Đỉnh Hàm Thúy, hương trà lượn lờ, chàng uống một hớp, nói :
Quả nhiên là trà ngon.
Chàng nắm tay tôi cười, nói :
Trẫm biết nàng thích trà này, còn cố tình chọn loại trà tốt nhất cho nàng, có thích không?

Tôi mỉm cười ngồi trên đùi chàng, nhìn nước trà xanh như phỉ thúy, nhẹ nhàng cười nói :
Thần thiếp đương nhiên thích. Hôm nay Nhữ Nam vương phi tới, thần thiếp cũng mời trà này, đáng tiếc vương phi không có bộ dáng thưởng thức, sợ là không hợp khẩu vị. Thần thiếp còn tưởng nhạt nhẽo, may là vương phi không để ý, nếu không thần thiếp khó chối tội này rồi.

Huyền Lăng vốn định cười, đến khi nghe xong, thần sắc âm trầm.
Ở ngoài có cổng phẩm, trong cung có, Nhữ Nam vương phi cũng có, thậm chí còn tốt hơn, Huyền Lăng hẳn không hề biết.
Chạm vào điều kiêng kị và chán ghét của chàng, vì thế càng âm trầm hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hậu Cung Chân Hoàn Truyện.