• 1,187

CHƯƠNG 18


Số từ: 668
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Thư của Entơni từ trường gửi về đều ngắn và viết vội. Mỗi bức thư chỉ chứa một câu như thế này:
Tuần này không có tin gì
.
Chuông báo giờ tự học một phút nữa sẽ vang lên, nên con phải ngừng bút
. Chị biết học sinh đều được dành một số thời gian vào các chiều chủ nhật để viết thư, và bao giờ chị cũng nhận được thư của Entơni vào các ngày thứ tư.
Như người đào bới kim cương hăm hở xem xét từng lớp sa khoang tập trung nhất, các ngọc thạch anh, đá chectơ, khoáng vật granát để tìm ra kim cương, mang lại của cải và hạnh phúc cho mình, Meri cũng tìm kiếm qua từng câu từng chữ cũ rích lặp đi lặp lại trong mỗi bức thư, mong thấy được một dấu hiệu tình cảm tự nhiên nào đó, nhưng chẳng bao giờ tìm thấy.
Chị luôn luôn tìm mọi lý do để bào chữa cho con trai mình. Trẻ thơ, chị bảo Giogiơ, chỉ nghĩ cuộc sống riêng của chúng mà thôi. Nhưng sự thật hãi hùng đã nằm sau ngay trong con người chị.
Chị không lấy làm ngạc nhiên khi Entơni viết rằng nó sẽ không về nhà vào dịp nghỉ giữa năm học. Ở phần tái bút trong một bức thư, nó bảo là sẽ đến nghỉ nhà một người bạn ở Uynđơnit. Nó viết: Mẹ ơi, con tin chắc mẹ sẽ không bận tâm. Chỉ kỳ nghỉ này thôi. Kỳ tới chắc chắn con sẽ về nhà. Đi tìm hiểu miền quê khi có dịp cũng là phải lẽ thôi, phải không mẹ.
Sáu tháng sau, Entơni viết thư báo là không về nhà trong dịp nghỉ lễ Noel tới.
Meri kể lại với chồng, Giogiơ hỏi:
- Thế lần này cái thằng ranh ấy định đi đâu?
- Tới một trang trại. Một người nào đó tên là Đuy Toa. Nó bảo chỉ cách Uynơtơn một quãng ngắn. Chúng nó sẽ đi xe đạp đến. Đây này, anh thử đọc mà xem.
- Còn Xtivơ bao giờ sẽ về đây nghỉ? – Giogiơ hỏi khi nhận bức thư từ tay vợ.
- Trong ba tuần nữa.
Giogiơ đọc nhanh bức thư rồi lên tiếng:
- Dù sao em cũng phải thú nhận là Entơni biết cách cư xử. Nó hẳn phải là đứa kết bạn dễ dàng. Và bạn bè nó hình như bao giờ cũng muốn làm mọi việc cho nó.
- Vâng, nhưng bạn bè nó không nghĩ rằng nó sẽ mời họ về đây ư?
- Tất cả những ai nó đưa về đây đều được đón tiếp nồng nhiệt.
Meri nhìn đi chỗ khác, làm ra vẻ không biết đến lời nhận xét của chồng, còn Giogiơ nhận thấy mái tóc của vợ mình đã bạc khá nhanh. Nếp nhăn trên mặt chị rõ nét hơn, hai má lõm xuống, gò má cao hơn.
Phải, Giogiơ nhủ thầm, ít có người mẹ nào đau khổ hơn Meri. Sao anh lại ngờ nghệch đến thế, sao lại đưa ra những lời gợi ý đần độn để làm vợ mình thêm buồn phiền thất vọng? Cứ làm như Entơni muốn đưa bạn nó về nhà ấy!
- Entơni cũng sẽ không về nhà vào tháng sáu, - Meri dịu dàng nói tiếp. – Như vậy, đến mãi tháng sáu sang năm chúng ta mới gặp lại nó, những mười tám tháng nó mới về thăm nhà – chị đưa mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. – Chúng nó bây giờ chỉ biết có một việc thăm viếng nhau thôi.
- Ồ, đúng rồi, Giogiơ nói, hơi nhún vai nóng nảy khi trả lại vợ lá thư, - con nó gặp gỡ người này người nọ cũng là điều tốt thôi. Meri không trả lời, chị mãi nghĩ đến những năm tới khi con trai chị sẽ chỉ còn là một kẻ xa lạ đối với chị mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.