• 1,187

CHƯƠNG 28


Số từ: 744
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Khi Gin và Henri rời hộp đêm lên chiếc ô-tô lịch sự của Henri, họ đi theo một con đường xuyên qua các rừng cây và đồng cỏ ở trên các sườn núi. Phía dưới họ, ánh đèn của thành phố Kêp Tao đang lấp lánh nhảy múa, một dải sáng vàng nhấp nháy ở ngoại ô, song những điểm đốm màu khác nhau hướng về phía trung tâm, nơi những biển quảng cáo bằng đèn nê-ông phô bày trái tim của thành phố. Xa hơn là vịnh Têbơn với ngọn hải đăng trên đảo Rôben tỏa ra một vạch trắng dài hướng dẫn tàu bè qua lại. – Phía trên đỉnh núi Đầu Sư Tử, vầng tráng bán nguyệt trải ánh bạc thành một đường dài cắt ngang mặt biển.
Khi tới gần chỗ cao nhất của con đường, Henri cho xe chạy chậm lại, quay về phía Gin:
- Chúng ta dừng lại một chút nhé! Chính ở chỗ này, phong cảnh mới thật yêu kiều. – Giọng y đầy vẻ tán tỉnh.
- Không, anh Henri. Anh chẳng bảo là phải về nhà sớm vì sáng mai anh có vụ án?
- Phải, nhưng chúng ta có thể đỗ lại chỉ mười phút thôi.
- Anh thân mến. Em không thấy chúng ta cần phải làm như thế. Sắp một giờ đêm rồi. Như thế không tốt cho công việc của anh đâu.
- Chà, đâu sẽ vào đấy mà.
- Nhưng anh bảo đấy là lý do chúng ta nên rời hộp đêm sớm, Henri ạ.
Henri đạp mạnh chân ga đến nỗi chiếc xe bắn vọt về phía trước, lốp rít trên đường nhựa. Y rút tay trái đang quàng vai Ginlại và ngồi thẳng người sau tay lái. Trong một lúc, y không thốt ra một lời nào.
Nhẹ nhàng và lặng lẽ, Gin lướt nhanh tay mình theo cánh tay Henri và nắm lấy bàn tay, dịu dàng siết lấy.
- Nào, đừng dỗi nữa, - Gin nói.
Henri nhìn Gin mỉm cười, và dịu lại. Tay y lại lén ôm Gin.
- Ngốc nghếch thật! – Đôi mắt Gin liếc Henri, cô ta nép sát vào người y. – Em chỉ nghĩ đến công việc của anh thôi mà.
Henri cảm thấy trong lòng ấm áp vì được khích lệ. Nàng là một kho tàng quý giá hơn y tưởng. Với tất cả tình yêu, y muốn được hôn nàng khi từ biệt. Nhưng nàng có vẻ như thích trò chuyện; dường như muốn y thôi suy nghĩ.
- Tại bữa ăn tối nay ba bảo chúng mình là ba đã nhận một chàng trai vào hãng. Anh ta vừa mới từ một nơi nào đó ở nhà quê tới Kêp Tao.
- Tên hắn là gì?
- Có lẽ là Grantơ.
Chẳng bao lâu họ đã về tới biệt thự Evơn Rơxtơn. Henri lái xe theo con đường riêng qua những khu vườn rộng. Trong nhà không có ánh đèn. Tại chân bậc thềm, y điều khiển chiếc xe đỗ sao cho ngọn đèn nhỏ ở cổng không rọi vào trong xe. Rồi y tắt máy và tắt đèn ôtô. Bóng tối đột ngột mang lại cho y sự can đảm, nhưng nàng vùng ra và vội vàng đặt hai ngón tay lên môi y.
- Đừng, đừng. Anh biết em rất ghét bị người ta cấu xé vào lúc đêm hôm khuya khoắc thế này rồi. Anh thật là ngốc nghếch, định chọc tức tất cả? Hãy về nhà như một chú bé ngoan và ngủ đi.
Như một đứa trẻ bị đòn, Henri đi với Gin lên bậc đá giữa các chậu cây trồng hoa đĩa. Lần này, sự hờn dỗi của y chẳng tác động gì đối với nàng. Ở cửa, Gin lần trong xắc tìm chìa khóa. Rồi dùng cả hai tay kéo đầu Henri xuống, nàng hôn khẽ vào trán y và biến mất.Henri chán nản lái xe ra khỏi cổng, ngoái lại nhìn tòa nhà của gia đình Hatli có những cây thông Nofôn cao, xòe rộng bao quanh. Dưới ánh trăng, tòa nhà trông thầm lặng kín đáo và diễm lệ biết bao. Tòa nhà đường bệ, với các đầu hồi kiểu Hà Lan, cửa sổ mắt cáo và các cửa chớp nặng bằng gỗ khêu gợi, kích động y. Y tự hỏi không biết phải mất bao lâu nữa nàng mới biết xử sự cho phải lẽ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.