• 1,190

CHƯƠNG 41


Số từ: 1202
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
- Đây là nỗ lực cuối cùng của Rơnơn để hòa giải, nên em không thể từ chối thẳng cánh, có phải không anh.
- Tất nhiên rồi, em thân yêu ạ. Thế ông anh họ này của hắn ở đây bao lâu?
- Chỉ khoảng bốn ngày… Vợ chồng ông ta đáp máy bay tới hôm qua. Ông ta có công việc ở đây và mang vợ theo. Sau đó, bà vợ sẽ ở lại cùng với cha mẹ tại Thơmenơt. Ông ta bảo muốn trao đổi với em về toàn bộ câu chuyện. Biết là vô ích, song em vẫn phải nhận lời.
- Thế tối nay em định đi đâu?
- Trước hết là đi ăn, rồi tới rạp hát, sau đó là tới hộp đêm. Giôn đã kiếm được cho em một bạn khiêu vũ. – Nàng mỉm cười. – Chả phải ghen đâu, anh thân yêu! Ông anh trai của ông ấy đấy thôi… một ông già hói trán, chẳng sánh nổi với anh đâu!
- Được rồi, anh ghen đấy, nhưng quả thực anh không thể kêu ca điều gì, vì tối nay anh phải đưa Gin đi xem biểu diễn balê.
- Em cho rằng anh có những khuynh hướng thật kỳ cục, Entơni ạ … Muốn có em, đồng thời lại đi chơi với cô ta!
- Nhưng anh đã giải thích mà, đây là lần cuối cùng…
- Em biết, em biết rồi, anh thân yêu. Trêu anh quả dễ thật! – Nàng đưa ra một bức vẽ. – Vậy anh nghĩ gì về cái này? Anh có thấy ở đây em sử dụng nền trắng như một loại hình bóng… chỉ ở đó, ở đó, thấy không? – Nàng chỉ bằng đầu bút lông. – Cần phải vững tay, nhưng có hiệu quả hơn nhiều so với việc dùng màu trắng bao trùm các màu khác.
Entơni cầm bức tranh đưa ra xa hết mức, rồi dần dần đưa lại gần hơn, lông màu anh nhíu lại.
- Ren này, anh thấy ý định của em rồi, nhưng hình như em bỏ sót rất nhiều chi tiết. Nếu em cứ tiếp tục đi quá đà, thì không sợ nó trở thành một bức biếm họa gì đó chăng?
Nàng lắc đầu, mỉm cười và nhún vai:
- Đợi em vẽ xong, anh hãy nhận xét.
Hai người làm việc lặng lẽ trong một lúc. Cuối cùng, Ren lên tiếng:
- Anh có biết em nghĩ gì về đoạn văn anh đọc cho em nghe mới đây không?
Entơni gập bản thảo lại.
- Như em đã nói, rất sinh động, nhưng em cảm thấy cách giải quyết vấn đề của anh hơi quá khách quan. Đó là đặc điểm trong hầu hết những đoạn anh đã viết từ trước đến nay. Em không biết diễn đạt thế nào cho chính xác. Nhưng em nghĩ rằng anh cần phải đưa vào câu chuyện cả tình cảm riêng của người viết.
- Đoạn này phải không?
Nàng cầm những trang giấy, xem lướt qua:
- Vâng.
- Được, chúng ta hãy đọc kỹ lại, rồi xem nhận xét của em như thế nào.
Entơni đọc to. Ren ngồi ở mép bàn làm việc, lắng nghe. Thỉnh thoảng nàng ngắt lời Entơni, góp ý kiến phê bình.
- Trời ơi, đã năm rưỡi rồi, - Entơni thốt lên, - thời gian trôi nhanh quá; chúng ta uống trà đi.
Ren vào trong ngăn bếp nhỏ ở gian nhà Entơni đặt siêu nước.
Khi nàng trở ra, sắp xếp tách đĩa lên khay, Entơni đưa cho nàng một điếu thuốc lá, hai người lặng lẽ hút.
- Rất tiếc anh phải mất buổi tối nay với Gin. Anh thích tiếp tục công việc này hơn.
- Anh sẽ thích thú trong khi xem balê, - nàng an ủi. – Hơn nữa, ngày mai anh có thể viết được rất nhiều như chủ nhật trước anh đã làm.
Nàng quay vào bếp pha trà. Entơni đi theo, nhìn nàng khéo léo sử dụng ấm chè, tách, chén và nói:
- Anh cho rằng em là một người vợ tuyệt diệu.
- Nói những lời đó lúc này dễ chạnh lòng người lắm đấy, - nàng nói.
Nàng mang ấm, tách, đĩa vào bếp rửa.
Khi nàng quay ra, Entơni nhìn nàng. Đột nhiên, anh thấy nàng như một luồng ánh sáng hiện ra những gian phòng tối tăm của anh.
Anh bước đến gần nàng, đặt máy ngón tay vương vấn mãi trên mái tóc nàng. Cơ thể nàng run run áp sát vào cánh tay Entơni; bằng một giọng khác hẳn, Entơni bảo Ren là anh cần nàng biết bao.
Nàng quay đầu về phía Entơni. Môi nàng chờ đợi. Và trong khi hôn, mắt nàng mở to, ngước nhìn Entơni với vẻ ngây dại hoàn toàn. Má nàng giãn ra, mặt nàng thẫn thờ. Chuyện gì đã xảy ra? Anh tự hỏi. Dần dần, tuy không nhìn nàng, anh nghe tiếng thở sâu, nghẹn lại của nàng. Và rồi anh hiểu. Tuy anh thấy về một số mặt nào đó, nàng thông minh hơn anh rất nhiều, nhưng anh biết, nàng cần anh hệt như anh cần nàng.
Anh đưa hai tay lên ôm lấy mặt nàng, hôn nàng dịu dàng.
Họ đi lang thang trên con đường ra bãi biển, nơi họ đã gặp lại nhau. Nàng luồn vào trong tay Entơni.
- Đã gần ba tháng rồi, - Ren nói. – Ánh mặt trời lặn có màu đất son, giống như ngày hôm đó hồi tháng năm. Biển lặng, chỉ xao động giữa các khối đá.
- Tất cả lặng lẽ biết bao, bình yên biết bao! – Entơni nói.
- Bình yên quá đi!
- Sao cơ?
- Em không biết, nhưng dù sao em vẫn sợ những khi biển như thế này – quá yên tĩnh hầu như là biển chết. Hãy lắng nghe những đợt sóng nhỏ đương lao xao vỗ nhẹ vào bờ. Chúng làm em sợ hãi.
Entơni đưa nàng về nơi nàng ở trọ. Khi quay về anh lại nhìn biển và lắng nghe tiếng sóng vỗ lao xao theo nhịp biển dập dềnh. Chậm rãi như buồn ngủ, và đều đặn đến đơn điệu, những lớp sóng nhẹ xô vào triền cát.
Vào tới cửa phòng mình, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu vang. Anh chẳng buồn đến bên máy, chỉ muốn mau thoát khỏi âm thanh đó. Nhưng có cái gì đó như thôi thúc trong tiếng chuông kêu vang, kiên nhẫn và giục giã.
- Alô, - Anh nhấc ống nghe lên, - hy vọng không phải Gin.
- Alô, ông Grantơ phải không – tiếng một người đàn ông.
- Phải, tôi đang nói đây. – Giọng ở đầu kia nghe có vẻ quen quen.
- Alô, Entơni.
- Ai đấy?
Entơni lo lắng ép chặt ống nghe vào tai. Cái phần nhỏ của một giây chờ đợi tiếng trả lời dường như không bao giờ kết thúc.
Cuối cùng, khi tiếng nói đáp lại qua đường dây điện thì nó mang vẻ lạnh lùng và xa vời:
- Xtivơ đây!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.