• 1,190

CHƯƠNG 46


Số từ: 1763
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Suốt buổi sáng, Entơni mong đợi Xtivơ trở lại vào bất kì lúc nào. Ren cũng báo sẽ tới. Anh phải ngăn cản họ gặp nhau. Đồng thời, việc hệ trọng là phải gặp Xtivơ và thảo luận đầy đủ toàn bộ sự việc với Xtivơ. Nếu không biết tin Bôdơmen mấy giờ trước khi chết đã có lời khai, thì chẳng đáng sợ mấy; anh có thể hầu như không thấy bất kì lời buộc tội nào có thể được đưa ra chống lại anh. Nhưng thật vậy, việc khẩn cấp, thúc bách nhất là phải biết chắc Bôdơmen đã khai những gì. Anh gọi điện cho Ren, bảo đừng đến nhà mình, giải thích là anh bất ngờ bị gọi đi vì có công việc, sẽ gặp nàng sau. Rồi anh đi tới gặp bác sĩ Mơnrô. Bác sĩ mệt mỏi, nhưng tử
tế, thông cảm và sốt sắng. Entơni biết chắc lời khai đó được nói với một bác sĩ Xtin nào đó và có một người y tá chứng kiến. Họ đã ghi lời khai đó thành văn bản. Tức khắc sau khi kí dưới lời khai, Bôdơmen lại lâm vào tình trạng hôn mê. Bác sĩ Mơnrô không có mặt lúc đó, nhưng ông có một bản sao, lúc này ông đưa cho Entơni. Lời khai như sau:

Tôi tới nhà Grantơ vào lúc quá nửa đêm một chút, bởi vì tôi ngờ rằng cô Gin Hatli ở đây với hắn. Là một bạn thân của Gin và của gia đình cô, tôi cảm thấy mình có bổn phận phải cứu cô Gin thoát khỏi hành động dại dột, điên rồ của cô ấy. Gin hãy còn trẻ và chưa chín chắn. Xe ôtô của Grantơ, một chiếc xe nhỏ, hai chỗ ngồi, màu đỏ, đỗ ở bên ngoài. Tôi thấy cửa buồng không khoá. Tôi đi vào, hắn từ phía sau mấy bức màn che bước ra. Tôi nói
Chào ông
một cách lịch sự. Rồi tôi nghe thấy tiếng Gin kêu, hiển nhiên vì nhận ra giọng nói của tôi, từ phía sau mấy bức màn che, tuy tôi không nhìn thấy cô ấy.
Vừa nhìn thấy tôi, Grantơ tức khắc cầm một chiếc ghế đẩu lên, lao vào tôi. Hắn nhằm giáng chiếc ghế đẩu vào đầu tôi… nhưng tôi tóm được và nắm chặt lấy một lát. Hắn vặn cho chiếc ghế tuột khỏi tay tôi, và lần này giáng vào vai tôi. Tôi ngã xuống, đầu đụng phải vật gì cứng. Tôi không thể nhớ thêm nữa. Dù sao, tôi cũng đã không hề tấn công hắn
.
Entơni thấy nếu bất kì toà án nào công nhận tài liệu này biểu hiện cho sự thật, thì hậu quả việc đó quá ư rõ ràng. Anh thấy mình đứng trước vành móng ngựa với tội trạng chắc hẳn là tội giết người… Chính anh, người đã từng bào chữa cho rất nhiều người khác.
Anh cũng thấy Xtivơ có thể là một nhân chứng quan trọng. Anh nhớ lại đã khai với cảnh sát rằng anh chỉ có một mình ở nhà. Anh cắn môi. Tầm cỡ lớn lao của tai hoạ này hiện ra trong tâm trí rối bời của anh, những chữ viết trong tờ giấy đó mờ đi trước mắt anh!
Xtivơ – một nhân chứng! Người em da màu của anh ngồi ở ghế nhân chứng trước toà!
Trước mắt viên chánh án, đoàn bồi thẩm – nếu phải có một đoàn bồi thẩm, – nhóm luật sư, những người được uỷ quyền đại diện trước toà, và các nhân viên toà án, hầu hết những người đó anh đều quen biết.
Trước mắt công chúng trong phiên toà, và công chúng đông đảo hơn ở ngoài phiên toà, – những người sẽ đọc tin trong báo chí, Xtivơ, một nhân chứng, người em trai mà có lần đã là nguyên nhân làm Entơni bị đuổi khỏi ngôi trường nhỏ bé ở Xtomhôc, tuy cậu ta lúc đó không có lỗi gì cả, người em trai đã mang đến cho anh nỗi khốn khổ và nhục nhã như thế. Và bây giờ, một nhân chứng thế đấy… anh sẽ cần đến em trai mình, người em trai da màu này, có nét mặt rất giống anh. Anh sẽ cần đến chứng cớ của cậu ta để bác bỏ một loạt những lời dối trá trong các tài liệu độc ác đang run rẩy trong ngón tay anh. Anh cảm thấy một niềm thôi thúc hầu như không thể cưỡng lại được là xé nó tan ra thành những mảnh vụn nhỏ nhất và ném vào mặt bác sĩ Mơnrô. Nhưng đó là một ý nghĩ ngông cuồng. Hơn nữa, đây chỉ là một bản sao mà thôi.
- Dối trá, tất cả là dối trá, – Entơni nói, giọng khe khẽ, nghẹn lại. Trong khi ẩn ý đầy đủ ở lời khai của Bôdơmen thấm sâu vào tâm trí Entơni, thì khuôn mặt bác sĩ Mơnrô trở nên xa xăm, và những bức tường phía sau Entơni run rẩy giống như những hình phản chiếu trong một hồ nước khi có gió thổi qua.
Entơni lắc lắc người. Anh sắp ngất đi. Ra thế đấy! Anh ngồi sụp xuống một chiếc ghế bành, hỏi xin một cốc nước.
Bác sĩ gấp tờ khai lại, nhét vào túi gilê. Rồi đưa ánh mắt sắc sảo liếc Entơni, ông ta lại rút tờ khai đó ra, đưa cho Entơni.
- Ông giữ lấy bản sao này. Tôi không cần đến nó. Tôi lấy cốt để cho ông biết.
- Xin cảm ơn, – Entơni nói, giọng nặng nề.
Anh nhìn bác sĩ Mơnrô ra khỏi phòng. Các bức tường đang vững vàng trở lại.
Tuy người vẫn run rẩy, song tâm trí anh tỉnh táo, đó là một công cụ lạnh lùng của bản năng tự bảo toàn. Anh suy nghĩ mau lẹ, dữ dội. Anh phải làm gì đây? Hình ảnh Xtivơ được đưa ra cho thiên hạ biết là em trai anh đang làm anh khủng khiếp. Như thế có nghĩa kết thúc sự nghiệp của anh, kết thúc đời sống xã hội của anh, kết thúc tất cả mọi thứ, có lẽ chỉ trừ tình yêu của Ren.
Không, anh không dám đưa Xtivơ ra làm nhân chứng trước toà. Anh phải duy trì lời khai giả dối của anh đối với cảnh sát. Anh phải tiếp tục giả vờ chỉ có một mình ở nhà.
Việc đó chống lại lời khai của Bôdơmen. Chắc chắn người ta sẽ tin anh. Tâm trí rối bời, anh suy xét về những lời khai của Bôdơmen.
Chứng cớ dựa vào lời đồn, nó sẽ không là chứng cớ được thừa nhận ở toà, trừ khi lúc khai như thế nạn nhân đợi chết một cách chắc chắn và tuyệt vọng
.
Nhưng có lẽ Bôdơmen đã không ở trong tình trạng đúng như thế chăng? Nếu lúc hắn ta khai, hắn ta biết sắp chết, thì chánh án sẽ công nhận chứng cớ đó.
Không người nào trở về với Đấng sáng thế mà lại mang theo một lời dối trá
. Đó là nguyên lí, – là một ngoại lệ – cho phép công nhận
những lời tuyên bố khi hấp hối
ở toà án. Nếu xác minh Bôdơmen biết mình đang hấp hối, thì không những lời khai đó được thừa nhận mà có thể được làm căn cứ để toà án tin và nghe theo.
- Nước của ông đây, – bác sĩ Mơnrô nói.
Entơni giật nảy mình, ngồi thẳng lên. Anh đã không nghe thấy bác sĩ Mơnrô trở lại.
Khi uống hết cốc nước, anh thấy những khó khăn hiện ra trước mắt anh. Nếu Gin thực sự ở phía sau những bức màn che, đó là chứng cớ gián tiếp làm cơ sở chống lại anh.
Nhưng cô ta không ở đấy, và có thể chứng minh dễ dàng… Bản thân Gin có thể làm chứng điều đó. Nhưng nếu cô ta không ở đấy, thì vì lí do gì anh không muốn cho Henri vào buồng ngủ của anh? Lúc đó, Entơni sẽ phải khai trước toà thế nào đây?
Có chứng cớ về mấy đầu mẩu thuốc lá dính vết môi son và những chiếc tách uống trà cùng với ấm pha trà còn âm ấm. Có sự việc này, anh đã thừa nhận đêm đó đi xem balê với Gin. Có ai ở biệt thự Evơn Rơxtơn có thể nói được là Gin trở về nhà lúc mấy giờ?
Cô ta có chìa khoá cửa riêng, và bao giờ cũng lặng lẽ lén về phòng mình.
Giả dụ người ta không tin cả Gin lẫn anh? Giả dụ toà án, dù thế nào chăng nữa cũng coi là đã đầy đủ bằng chứng ban đầu để truy tố, công nhận lời khai của Bôdơmen? Giả dụ bằng chứng y học bằng cách nào đó xác minh anh đã đánh trúng cằm Bôdơmen? Thế thì động cơ của anh là gì? Xét đến cùng, sẽ phải có một sự giải thích nào đó về cuộc ẩu đả ầm ĩ ấy, những sự việc như thế không diễn ra theo trình tự bình thường của các sự kiện. Anh quay lại bác sĩ Mơnrô, hỏi:
- Chính xác ông ấy chết về nguyên nhân gì?
- Nứt sọ kèm theo chảy máu. Nhưng tất nhiên sẽ có một cuộc khám nghiệm tử thi.
Khi Entơni lái xe về nhà, anh thấy kết cục rõ ràng trước mắt mình. Nếu lời khai của Bôdơmen được công nhận và có nghĩa là vụ án có đầy đủ bằng chứng ban đầu để người ta truy tố anh, thì có lẽ Xtivơ phải ra toà án để giải thích rằng không những Bôdơme là kẻ gây hấn, mà chính Xtivơ, chớ không phải Gin, đã uống trà. Tuy vậy, nếu Xtivơ ra ngồi ở ghế nhân chứng, thì không những mối quan hệ ruột thịt của họ sẽ được xác lập, mà còn phải giải thích vì sao Xtivơ không có mặt ở đấy khi bác sĩ Mơnrô, xe cấp cứu và cảnh sát tới, và vì sao Entơni đã khai với cảnh sát là anh ở nhà một mình. Đối với cả hai lí do đó, chỉ có thể có một lời giải thích duy nhất: anh lo sợ về màu da của Xtivơ, vì đó là bằng chứng về dòng máu lai của hai anh em.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.