• 5,177

Chương 1314: Đánh hoàng tung, thống nhất đông khánh (58)


Cục diện bây giờ rất bất lợi với Hoàng Tung, đối mặt Khương Bồng Cơ, anh ta không nắm chắc lấy ít thắng nhiều. Đừng nhìn trên sách sử có khô8ng ít ví dụ lấy ít thắng nhiều, nhưng điều kiện xảy ra cực kỳ nghiệt ngã. Trong tình huống bình thường, hầu như đều là lấy số người và thực3 lực để nghiền nát.

Nếu như huyện Trủng Hà thất bại, Hoàng Tung sẽ phải đối mặt với cục diện một mình trông giữ Hạo Châu, thật sự l9à chó cùng rứt giậu.

Tính cách của anh ta không cao ngạo như con cháu thế gia, nhưng vẫn có tính khí và tôn nghiêm, anh ta chắc chắ6n không hy vọng bản thân mình rơi vào tình trạng đó.
Đến khi anh ta muốn mở miệng nói ra, anh ta lại cảm thấy rất khó thổ lộ, không biết nên nói gì.
Kỳ phu nhân nói:
Chàng không nói, thiếp thân cũng có thể đoán ra được bảy, tám phần.

Trong mắt cô ta, Hoàng Tung là một người lạc quan, cho dù gặp phải đả kích gì cũng sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại. Anh ta không thích mang việc công về nhà, cho dù ở bên ngoài có bao nhiêu phiền não, nhưng về đến nhà, đối mặt với vợ con thì đều tỏ ra bình thản như không có chuyện gì xảy ra, để tránh làm cho người nhà lo lắng. Kỳ phu nhân hiểu anh ta rất rõ, lần này Hoàng Tung lại lộ rõ ra nét mặt buồn rầu như thế, có thể thấy đây không phải chuyện nhỏ, rất có khả năng liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình.
Hoàng Tung suy nghĩ một chút, cúi đầu nói nhỏ:
Nếu như vi phu không có cách nào cho nàng vinh quang cao nhất, nàng có khó chịu không?

Lúc còn nhỏ, vì xuất thân, anh ta đã ăn đủ thiệt thòi, nhận hết khinh bỉ và bất công, anh ta biết rõ đó là mùi vị gì, dĩ nhiên không hy vọng con cái của mình phải lặp lại cuộc sống như anh ta. Sau khi thành gia lập nghiệp, Hoàng Tung mới càng thêm coi trọng điều này, không để cho con cái phải chịu tủi thân uất ức.
Nếu không phải anh ta vô cùng may mắn, tình cờ lọt vào mắt xanh của cha vợ thì Hoàng Tung đã không cưới được Kỳ Triêu Lan.
Hoàng Tung nghẹn lời, một hồi lâu sau vẫn không nói được câu nào.
Kỳ phu nhân nhìn anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Cô ta ở bên cạnh Hoàng Tung từ thời niên thiếu đến thanh niên, giờ cũng sắp bước vào tuổi trung niên, cô ta vẫn muốn tiếp tục đi cùng với anh ta, hẹn ước đến bạc đầu.
Trình Tĩnh hiểu được, hỏi lại Hoàng Tung:
Ý của chủ công là...

Hoàng5 Tung suy tính hồi lâu, giọng nói cứng nhắc nặng nề:
Lệnh cho Hoài Giới mang binh chạy tới đây hội họp... nếu kịp thì...

Khương Bồng Cơ sẽ ra tay tấn công trong hai ngày này, tin tức của Hoàng Tung được truyền đến chỗ Phong Giác, Phong Giác lại mang binh chạy tới đây, ít nhất cũng phải mất bảy, tám ngày.
Trình Tĩnh nghe ra sự chán chường và tuyệt vọng trong lời nói của anh ta, đồng thời cũng hoảng sợ vì sự quyết tâm này của Hoàng Tung.
Hoàng Tung lệnh cho Phong Giác mang binh tới đây hội họp, tức là đã chuẩn bị xong tâm lý phân định thắng thua.
Nhân mã hai phe mặt đối mặt với nhau, lấp kín hết tất cả và đường lui, hoặc là Khương Bồng Cơ chết, hoặc là Hoàng Tung chết.
Cô đã phải chịu uất ức khi gả cho người thấp kém hơn là anh ta, sao Hoàng Tung có thể nỡ lòng nhìn thấy cô đi theo mình chịu khổ?
Đông Khánh rối loạn, dã tâm của anh ta tăng lên từng ngày, có lúc nửa đêm tỉnh mộng, anh ta đã từng mơ tưởng đến vị trí chí cao vô thượng kia.
Anh ta muốn để Kỳ Triêu Lan cùng nhau chia vui với mình.
Hai tay đưa ra dừng giữa không trung, một lát sau mới dùng ngón tay lau những giọt nước mắt khó coi kia đi.
Anh ta thấp giọng nói:
Đừng khóc, nước mắt này đâu có đọng lại trên mặt, rõ ràng là rơi vào trong lòng vi phu mà.

Hoàng Tung và phu nhân đã thành thân nhiều năm, anh ta chỉ nhìn thấy hốc mắt đối phương ửng đỏ một lần, đó là lần Mạnh Trạm đề nghị đưa nữ tử trong tộc cho anh ta làm thiếp để lôi kéo anh ta. Bây giờ lại thật sự chọc cô khóc, Hoàng Tung đau lòng đến nỗi lời yêu thương gì cũng nói ra.

Thiếp thân nỡ lòng nào nhìn thấy chàng khó xử đây?
Kỳ phu nhân thở dài nói:
Chàng muốn làm gì thì cứ làm đi.

Cô ta và Hoàng Tung không phải vợ chồng tương kính như
băng
, cho nên cô ta không muốn lấy bản thân mình và con cái ra ép Hoàng Tung lựa chọn.
Cổ họng Hoàng Tung ứ nghẹn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hoàng Tung nói:
Ừm.

Phu nhân Hoàng Tung - Kỳ Triêu Lan là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, trượng phu ra tiền tuyến đánh trận, cô ta cũng muốn mang theo mấy trăm thân vệ đi theo đằng xa, ở gần đó giúp anh ta làm những việc nằm trong khả năng cho phép, chia sẻ nỗi lo âu với anh ta. Theo thời gian trôi qua, tình cảm của hai vợ chồng cũng ngày càng tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Tung không nhịn được cười khổ. Trước kia thì lúc nào cũng lo lắng Kỳ phu nhân chạy đến tiền tuyến sẽ gặp phải nguy hiểm, mỗi lần ra ngoài đánh trận đều phải dặn dò cô chớ có đi theo. Bây giờ lại cảm thấy cô theo tới đây cũng có chỗ tốt, dù sao thì vẫn có thể gặp nhau một lần, không phải chết trong sự tiếc nuối.

... Vi phu đâu phải là người có tính cách cứng đầu đến cùng, đại trượng phu co được dãn được, tuyệt đối sẽ không làm ra việc rút kiếm tự vẫn khi thua trận đâu. Nàng còn trẻ tuổi như vậy, con cái còn nhỏ như vậy, không có vi phu che chở, cho dù vi phu có xuống Địa Phủ thì cũng phải bò lên.
Dĩ nhiên Hoàng Tung biết rõ, nếu như thua trận, anh ta phải giơ kiếm tự sát mới là cách bảo vệ gia đình tốt nhất. Nhưng Kỳ Triêu Lan khóc lóc đau khổ như vậy, lý trí của anh ta sụp đổ ngay lập tức:
... Còn nữa, chưa chắc vi phu sẽ thua đâu... Giả sử thắng thì sao, vậy thì chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?

Cá muối cũng có ước mơ, huống chi là người.
Tâm trạng tuyệt vọng chán chường ban đầu đã bị nước mắt của Kỳ Triêu Lan cuốn đi toàn bộ, Hoàng Tung lại nâng cao ý chí chiến đấu.
Mặc kệ ai sống ai chết, trận chiến này mà chấm dứt thì đó chính là sự kết thúc của một người và là sự khởi đầu của người còn lại.
Trình Tĩnh không nói ra được lời phản đối, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, chỉ có thể thở dài đáp ứng.

Vậy Tĩnh sẽ đi soạn thảo lệnh điều động ngay.

Kỳ phu nhân cười nói:
Chỉ cần lang quân vẫn còn, cơm canh đạm bạc cũng đều là sơn hào hải vị, vì sao phải khó chịu?

Lời nói của cô bình thản như vậy, Hoàng Tung lại không biết nên phản ứng ra sao.
Kỳ phu nhân nói:
Cho dù là thắng hay bại, chàng vẫn còn sống đối với thiếp thân mới là điều quý giá nhất, vinh dự hay thân phận gì đó đều không đổi lấy được.

Kỳ Triêu Lan nhìn anh ta với vẻ mặt quan tâm, hỏi han:
Sao lang quân lại buồn rầu?

Hoàng Tung nói:
Chuyện bên ngoài, nói ra cũng chỉ khiến phu nhân lo lắng vô ích thôi.

Hai vợ chồng cách nhau không xa lắm, nhưng Hoàng Tung đã gần nửa năm chưa gặp phu nhân, nhất thời có nghìn lời nói vạn câu thề muốn bày tỏ.
Kỳ phu nhân chẳng những không ngừng khóc, ngược lại còn khóc nhiều hơn.
Một người rất ít khóc, nhưng một khi đã khóc thì nước mắt giống như vỡ đê vậy, làm cách nào cũng không dừng lại được, Hoàng Tung bị dọa sợ không nhẹ.
Hoàng Tung chỉ có thể ôm lấy cô, dỗ cô như dỗ đứa trẻ vậy, nói một rổ lời van xin tha thứ.
Anh ta phải tỉnh táo lại, cục diện còn chưa hỏng bét đến nỗi không thể xoay chuyển được.

Hoàng Tung khuyên bảo dỗ dành một lúc lâu, Kỳ Triêu Lan mới ngừng khóc.

Ngày hôm nay, hai vợ chồng chăm sóc an ủi nhau hồi lâu, ngày hôm sau lúc trời chưa sáng, Hoàng Tung đã thức dậy.

Anh ta cho rằng mình dậy rất sớm nhưng không nghĩ tới Kỳ phu nhân còn thức dậy sớm hơn.

Hoặc cũng có thể nói là cả đêm qua, cô không hề chợp mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.