• 5,177

Chương 1362: Tiệc trà của các phu nhân (7)


Hàn Úc bị ném cho nhiều việc như vậy còn không phải do Dương Tư gây họa sao?

Hàn Úc nhìn thẳng Dương Tư, chân mày nhíu chặt đến mứ8c có thể kẹp chết một con ruồi.


Lúc nãy chủ công nói... cho phép huynh chuẩn bị sính lễ đầy đủ để đi cầu hôn?

Hàn Úc thấy thương cho ánh mắt của Khương Lộng Cầm, sao lại chọn trúng cái tên Dương Tư không biết điều này.
Dương Tư giả vờ nghe không hiểu, mặt dày cười hì hì đáp lại:
Dĩ nhiên, mắt nhìn người của ta rất tốt.

Hàn Úc bực mình.

Là Khương Hiệu úy sao?
Hàn Úc nhướn mày nói:
Huynh có mắt nhìn tốt ghê nhỉ.

Đây cũng không phải lời khen ngợi, từng câu từng chữ đều tràn ngập ý mỉa mai giễu cợt.
Khương Lộng Cầm được coi là người phụ nữ số một dưới trướng chủ công, có không biết bao nhiêu người âm thầm để ý đến
miếng thịt béo
này, thế mà lại để Dương Tư
ăn
mất.
(╯‵□′)╯︵┻┻
Dương Tư muốn xông lên hỏi cho rõ ràng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, bước chân chậm lại một nhịp.
Không đúng, chẳng lẽ Văn Bân hiểu lầm chuyện gì rồi?
Dương Tư nói:
Chuyện này ngược lại khiến Tư nhớ đến một người, cậu ta có thể giúp chúng ta.

Hàn Úc hỏi:
Là ai vậy?

Dương Tư đáp:
Người thương của chủ công.


Chính là chuyện cầu hôn chủ công đó, nhưng đối tượng cầu hôn không phải là chủ công mà.
Dương Tư bất lực, buồn bực nói:
Chủ công có người thương rồi, người đó còn là tiểu sư đệ của huynh đấy. Máu ghen của Tử Hiếu kinh khủng lắm, nếu chuyện gây hiểu lầm này mà đến tai cậu ta thì cái mạng này của Tư còn giữ được sao?

Hàn Úc:
...

Dương Tư lại nói:
Người mà ta muốn cầu hôn là Khương Hiệu úy, chủ công coi cô ấy như tỷ muội. Nếu muốn xin cưới làm sao có thể không hỏi ý chủ công chứ?

Hai người cùng nhau đi tìm Vệ Từ.
Vệ Từ đang bận bịu, chỉ thấy mỗi tay anh cầm một cây bút, xử lý hai công văn khác nhau.
Hiệu suất công việc như này thật giống như đang bật hack vậy.
Vệ Từ đáp:
Có gì không thể? Tiểu thuyết diễn nghĩa, bảy phần thật, ba phần giả. Tuy có chỗ bịa đặt phóng đại, nhưng trên toàn thể thì vẫn có liên hệ với thực tế. Để cho tiểu thuyết gia biên soạn tiểu thuyết rồi truyền bá khắp phố lớn ngõ nhỏ, dân chúng đương nhiên sẽ phẫn uất thống hận. Đợi đến lúc cảm xúc của bọn họ đạt đến đỉnh điểm, Văn Bân lại công bố luật pháp mới, dân chúng sẽ nhảy nhót hoan hô, ca tụng chủ công nhân đức từ ái. Kể cả có người phản đối, chỉ sợ dân chúng sẽ xé xác người phản đối ấy chứ. Luật bảo vệ trẻ em vốn dĩ là chuyện tốt, những người phản đối chuyện này có mục đích gì?

Diễn nghĩa: Lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào một số chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như
Tam quốc chí
...
Dân chúng đều mù chữ, chữ lớn không biết cái nào.
Vẻ mặt Vệ Từ trở nên nghiêm túc, anh đặt hai cuốn thẻ tre qua một bên cho khô, đứng dậy tiếp chuyện hai người.

Nếu như có chuyện, Văn Bân phái người thông báo một tiếng là được rồi, cần gì tự mình đến.

Hàn Úc thở dài kể đầu đuôi sự việc, mặt Vệ Từ đầy vẻ ngưng trọng.

Bây giờ ta đến đây muốn hỏi Tử Hiếu một chút, có thể nghĩ ra biện pháp gì bảo toàn danh tiếng cho chủ công?


Chuyện này cũng không có gì khó.
Vệ Từ suy nghĩ một chút rồi nói:
Chỉ cần có được lòng dân thì thiên mệnh sẽ nằm trong tay chúng ta. Dù sĩ tộc quyền quý có phản đối thì như thế nào, có người dân ủng hộ là được. Chỉ cần người dân tán thành, đồng ý, luật mới chủ công lập ra sẽ không gặp trở ngại gì. Chuyện này cứ giao cho Từ là được.

Điều khiển dư luận là việc Vệ Từ giỏi nhất.

Trước kia Tư còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ Tư đã là... lãng tử, lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

Lãng tử quay đầu quý hơn vàng: Người lầm đường lạc lối biết hối cải thật đáng quý.
Dương Tư cố ý
bật
lại như vậy, Hàn Úc chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt.
Dương Tư nhớ lại những gì Khương Bồng Cơ nói, ngay lập tức biết Hàn Úc đã hiểu lầm mình rồi, gã ảo não vỗ trán một cái.
Gã vui vẻ đuổi theo, cười khổ nói:
Văn Bân, chờ một chút, huynh hiểu lầm rồi.

Hàn Úc dừng bước chân, quay đầu lại hỏi:
Hiểu lầm cái gì?

Dương Tư gõ bàn một cái, nói:
Tử Hiếu, có chuyện tìm cậu đây.

Vệ Từ dừng bút nhìn Dương Tư, hỏi gã:
Có chuyện gì?

Hàn Úc tiến lên phía trước nói:
Là chuyện của Úc, Tĩnh Dung nói cậu có thể giúp ta.

Hàn Úc lạnh lùng bày tỏ sự khinh bỉ, Dương Tư chỉ có thể tuyệt vọng che mặt.
Gã phải cùng cái tên
ngụy quân tử
Hàn Úc này làm cộng sự trong một năm sao?
Nếu thật sự là vậy, Dương Tư nghĩ rằng gã sẽ không bị công văn làm mệt chết mà bị lửa giận làm tức chết, cái miệng của tên Hàn Úc này quá đáng ghét!
Dương Tư tỉnh táo lại, truy hỏi:
Tại sao ta ‘có gì đó’ với chủ công huynh lại không cam lòng như vậy, còn với Tử Hiếu huynh lại không có phản ứng gì?

Hàn Úc nói:
Cái khác không nói, Tử Hiếu là quân tử biết giữ mình trong sạch, huynh có như thế không?

Dương Tư nghe vậy nghẹn họng không nói được câu nào.
Đôi con n3gươi đen như mực tràn đầy bất mãn, mơ hồ còn có vẻ chán ghét, thấy Dương Tư là lửa giận trong lòng Hàn Úc lại muốn bùng nổ.

Đúng9 thế thì sao?
Dương Tư buồn bực hỏi ngược lại:
Huynh thì được phép có con trai, con gái, còn Tư thì không được phép tìm một cô gái nâng6 khăn sửa túi à?

Hàn Úc lạnh lùng cười một tiếng:
Đức không xứng vị.

Khương Bồng Cơ lập ra bộ luật bảo vệ trẻ em, ở một mức độ nào đó mà nói sẽ có ảnh hưởng đến quyền xử lý của các chủ gia đình phong kiến với tài sản mà họ sở hữu.
Hiếu đạo phổ biến, chủ gia đình phong kiến đương nhiên hy vọng con mình nghe lời mình vô điều kiện.
Nếu đánh mắng con mình bị coi là phạm pháp, những người cha mẹ kia còn không phát điên lên hay sao?
Dương Tư còn đang đắm chìm trong đả kích thì Hàn Úc đã phất tay áo xoay người bỏ đi, vì tức giận nên anh ta đi rất nhanh, đến mức Dương Tư phải vội vàng đuổi theo.
Dù gì cũng từng là
tình huynh đệ
vừa yêu vừa hận, không chúc phúc theo lễ nghĩa thì thôi lại còn mắng gã
đức không xứng vị
?
Tức muốn lật bàn á!
Bọn họ cho đứa trẻ sinh mệnh, cho đứa trẻ một miếng cơm ăn, nuôi nó lớn, dựa vào cái gì không thể quyết định số phận của đứa trẻ?
Đây cũng là suy nghĩ của những bậc phụ huynh đương thời.
Vì lý do này, nếu thật sự muốn xây dựng luật pháp cần phải quan tâm đến nhiều chi tiết, cần phải phân biệt rõ ràng ranh giới giữa giáo dục con và đánh chửi ác ý.
Đức không xứng vị: Ý nói một người có địa vị x5ã hội và hưởng dụng đãi ngộ phải tương xứng với đức hạnh, phúc báo của bản thân. Nhưng cái
Đức
của Dương Tư lại không tương xứng với địa vị của gã.
Đang đùa gì vậy?
Chuyện này thì có liên quan quái gì đến
đức không xứng vị
hả?
Trẻ tuổi không hiểu chuyện sao?
Lãng tử quay đầu quý hơn vàng?
Ha ha, mặt dày thật!

Văn Bân... Liên quan đến chuyện chủ công giao cho huynh, huynh đã có kế hoạch gì chưa?

Dương Tư dứt khoát lựa chọn nói lảng sang chuyện khác, nếu tiếp tục chủ đề này thì kiểu gì gã cũng tức giận mà mắc bệnh tim mất.
Hàn Úc nhíu mày, khổ sở nói:
Thu thập hồ sơ, cải trang thu thập thông tin, lập ra luật mới, chuyện này cũng không tính là khó khăn, cái khó ở chỗ làm sao khiến dân chúng tiếp nhận luật mới. Nếu dân chúng đả kích không chút kiêng dè, danh tiếng của chủ công khó tránh khỏi bị tổn hại, Úc cũng sợ những sĩ tộc quyền quý khác sẽ phản đối.

Hàn Úc hỏi:
Cậu định làm gì?
Vệ Từ cười một tiếng:
Dân đã nghe chán các câu chuyện ca tụng công đức, tình yêu nam nữ rồi, sang đầu năm sau đổi khẩu vị một chút.

Cả người Dương Tư khẽ run một cái, hỏi:
Chờ đã... Cậu định bảo tiểu thuyết gia viết... những câu chuyện kia sao?

Lúc bọn họ mù quáng ngu dốt khiến người ta thống hận, lúc lại chất phác khiến lòng người ấm áp, cảm xúc của bọn họ là điểm dễ dàng lợi dụng nhất.

Đương nhiên, dân chúng không biết luật mới thiết lập cụ thể tổn hại tới lợi ích của người nào, bọn họ sẽ chỉ thấy đứa trẻ vô tội đáng thương bị người khác làm tổn thương.

Lúc đó, người dân chẳng những không phản đối luật mới mà còn bùng nổ chính nghĩa ủng hộ luật mới.

Hai người Dương Tư âm thầm run rẩy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.