Chương 1459: Đánh nhiếp lương, tấn công dương đào, kiếm chỉ thiên hạ (1)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 1596 chữ
- 2022-02-10 04:18:32
Những nội dung này cũng phải ghi chép vào sao?
Vẻ mặt Phong Nghi rối rắm, thấy dáng vẻ các chú bác đang ngồi xung qu8anh như chuyện thường ngày ở huyện, sau một hồi xoắn xuýt, cậu chọn ghi chép đúng sự thật. Nếu như những nội dung này truyề3n lại cho con cháu đời sau, hình tượng chính diện cao lớn của chủ công sẽ bị sụp đổ, nói không chừng còn bị mang tiếng nham9 hiểm xảo trá.
Quân sư,5 tiểu tử có một chuyện không rõ lắm.
Trước khi Phong Nghi đi theo quân, Phong Chân đã âm thầm nhờ cậy Kỳ Quan Nhượng chăm sóc cho Phong Nghi, anh ta cũng nói với Phong Nghi, nếu như có chuyện gì không hiểu thì có thể tìm Kỳ Quan Nhượng xin giúp đỡ. Đương nhiên Phong Nghi sẽ không lãng phí cơ hội này.
Kỳ Quan Nhượng phẩy nhẹ chiếc quạt ngọc, đôi mắt khép hờ mở ra một khe nhỏ, hỏi:
Không hiểu chuyện gì?
Ngoài miệng Nhiếp Dương hỏi như vậy nhưng trong lòng lại xoay tròn mấy vòng.
Lúc này gọi Nhiếp Thanh ra tiền tuyến, tất nhiên không phải là vì Nhiếp Thanh có bản lĩnh, hơn phân nửa là thân thể Nhiếp Lương không xong rồi nên lúc này mới đón Nhiếp Thanh đi qua. Một khi Nhiếp Lương xảy ra chuyện không hay ở trên chiến trường, Nhiếp Thanh cũng có thể lấy tư cách là người thừa kế ổn định tình hình, tiếp quản binh quyền.
Nhiếp Dương nghe xong im lặng một lúc, cậu ta cảm động nói:
Cảm ơn đường ca!
Lúc này, tiếng cười lạnh của hệ thống vang lên.
Suy đoán của Phong Nghi đã được chứng thực, đáy lòng cậu xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
Chủ công muốn mượn lần này tiếp quản Trung Chiếu sao?
Phong Nghi lập tức hiểu rõ, chắp tay thi lễ cảm ơn Kỳ Quan Nhượng.
Cảm ơn quân sư đã giải thích nghi ngờ của tiểu tử.
Nhiếp Dương kinh ngạc trong lòng, ngại ngùng nói:
Thúc thúc bảo huynh đi qua, tiểu đệ cũng đi qua theo thì không được tốt cho lắm.
Nhiếp Thanh nói:
Sao lại không tốt? Dụng ý của phụ thân, ta cũng đoán ra được mấy phần. Nếu tình hình thật sự tồi tệ đến mức độ đó, A Dương ở lại đây mới nguy hiểm. Chẳng thà đi cùng với ta ra tiền tuyến, mặc dù ta không bằng phụ thân, nhưng vẫn có thể bảo vệ đệ chu toàn.
Nhiếp Thanh còn tưởng rằng bản thân mình chỉ có thể ngồi không ở hậu phương xử lý công vụ chuyện lặt vặt, không ngờ sứ giả của phụ thân sẽ tới đón cậu.
Từ nhỏ đến lớn, Nhiếp Thanh đều coi phụ thân Nhiếp Lương là tấm gương để theo đuổi và học tập, ao ước đạt được sự công nhận và khen ngợi của cha mình.
Cùng lúc đó, tộc Nhiếp thị ở Biện Châu.
A Dương, A Dương, nói cho đệ biết một tin tốt, phụ thân cho phép ta ra chiến trường rồi.
Nếu như tuổi thọ Nhiếp Lương không nhiều, vì sao quân ta không chiếm đóng ở ải Trạm Giang, kéo dài nửa năm?
Phong Nghi tự hỏi:
Vừa rồi... Tiểu tử nghe thấy ý nghĩa những lời nói kia của chủ công, rõ ràng là muốn tập hợp binh lực, chủ động giao chiến với Nhiếp thị. Như vậy, chẳng phải là quân ta sẽ thiệt hại nhiều hơn sao?
Kỳ Quan Nhượng nói:
Suy nghĩ của cháu không sai, chỉ có điều cháu đã quên cân nhắc đến tình hình bên trong Nhiếp thị.
Trong bụng xoay một vòng, Nhiếp Dương đã hiểu rõ dụng ý hành động lần này của Nhiếp Lương.
Nhiếp Thanh nói:
Phụ thân làm như vậy chắc chắn có dụng ý của ông ấy.
Phong Nghi vừa di chuyển bút như bay vừa cẩn thận ghi chép lời nói và sắc mặt của mọi người, càng ng6he càng cảm thấy nghi vấn.
Đến khi cuộc họp kết thúc, cậu mới âm thầm đi theo hỏi Kỳ Quan Nhượng.
Không chỉ muốn nuốt gọn Dương Đào, đấm chết An Thôi mà còn muốn chấm mút miếng bánh ngọt Nhiếp thị Trung Chiếu này?
Đây là chuyện không sớm thì muộn.
Vẻ mặt Kỳ Quan Nhượng lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ ái ố, anh ta nói:
Nếu hành động lần này có thể khiến cho Nhiếp thị chia năm xẻ bảy... Vậy thì chuyện tóm gọn hơn nửa Trung Chiếu trở nên dễ như trở bàn tay. Chủ công đột nhiên thay đổi ý định cũng là vì nghĩ ra chủ ý này.
Ví dụ, Nhiếp thị chính là một khối nam châm, cưỡng ép hít mấy khối vụn kim loại xung quanh.
Một khi không còn lực từ nữa, chẳng phải những khối vụn kim loại kia tự do rồi ư?
Ý của quân sư... Bây giờ Nhiếp thị không có người kế tục, một khi Nhiếp Lương chết bất đắc kỳ tử, tinh thần quân Nhiếp bị suy giảm, thế lực đứng đằng sau cũng sẽ hỗn loạn, thế lực lớn nhỏ ban đầu phụ thuộc vào Nhiếp thị sẽ sinh ra tư tưởng khác sao? Nếu như có thể chia năm xẻ bảy thì chủ công có thể dẫn binh xơi tái từng cái một có đúng không?
Kỳ Quan Nhượng cười nói:
Gần như là vậy.
Kỳ Quan Nhượng nở nụ cười hiếm thấy, anh ta nói:
Cháu hiểu chuyện hơn phụ thân cháu nhiều.
Cái tên Phong Chân này cầu xin người khác giúp đỡ làm việc cũng bày ra dáng vẻ ông lớn, còn không bằng con trai hiểu chuyện biết lễ phép của anh ta.
Nhiếp Dương vừa nghe xong, chợt mở to mắt ra, dáng vẻ kinh ngạc hoảng sợ.
Sao thúc thúc thay đổi đột ngột như vậy? Không phải lúc trước còn dặn dò huynh phải trấn giữ ở hậu phương sao?
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên mang Nhiếp Dương đi cùng là an toàn nhất.
Dù gì tiền tuyến còn có hơn hai trăm nghìn đại quân, chỉ cần có binh quyền trong tay, những kẻ xấu kia cũng phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới ra tay.
Nhiếp Dương chắp tay cười nói:
Vậy thì tiểu đệ xin chúc mừng đường ca, chờ huynh chiến thắng trở về.
Nhiếp Thanh nói:
Nào cần chờ ta chiến thắng trở về, đệ đi qua đó với ta.
Thế nhưng tư chất của cậu đần độn, luôn không đạt đến tiêu chuẩn của phụ thân.
Lần này, Nhiếp Lương mang binh xuất chinh, Nhiếp Thanh lại bị lệnh cưỡng chế đóng giữ chờ đợi ở hậu phương, cậu còn cảm thấy mất mát một thời gian.
Một khi Nhiếp Lương xảy ra chuyện, nội bộ Nhiếp thị không thiếu trận chiến khốc liệt.
Ngày thường Nhiếp Dương hay đi cùng gần gũi với cậu, nếu như cậu ta ở lại trong tộc, không chừng sẽ bị người khác coi là tâm phúc của cậu dẫn đến giết lầm.
Nhiếp Lương sống lâu thêm một ngày thì Nhiếp thị đứng vững thêm một ngày, hắn cũng có thêm nhiều thời gian trải đường cho người kế nhiệm. Cho dù hắn chết bất đắc kỳ tử thì người kế nhiệm cũng có thể ổn định tình hình, điều này đối với quân ta mà nói là cực kỳ bất lợi.
Kỳ Quan Nhượng tiếp tục nói:
Nếu như quân ta cố thủ ải Trạm Giang, tinh thần của quân Nhiếp không bị tấn công, từ đầu đến cuối duy trì trạng thái ngẩng cao đầu. Ngay cả khi Nhiếp Lương chết bất đắc kỳ tử, dựa vào tinh thần này cũng có thể thoi thóp tồn tại trong một khoảng thời gian...
Phong Nghi chăm chú lắng nghe, từ từ sắp xếp rõ ràng rành mạch.
Tôn Văn hữu kinh vô hiểm trở lại đại bản doanh, hai quân lấy ải Trạm Giang làm ranh giới, bày ra thái độ giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Phong Nghi vừa nghe thấy lời này, vội vàng bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, trong nháy mắt con ngươi cũng sáng lên vài lần.
Kỳ Quan Nhượng nói:
Sau khi Trung Chiếu diệt quốc, Nhiếp thị chiêu mộ binh sĩ bằng tốc độ nhanh nhất, một bên ổn định tình hình, một bên vận dụng mối quan hệ và danh tiếng để chiêu dụ nhân tài, thế gia cho mình sử dụng. Có điều, không phải tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục Nhiếp thị. Một nhóm người tương đối là theo trào lưu, trong lòng bọn họ có suy nghĩ khác, nhưng mà thế lực Nhiếp thị rất lớn, không thể không chọn phụ thuộc vào. Nói thẳng ra, thế lực nội bộ Nhiếp thị hỗn loạn, mọi người không đồng lòng. Nếu như Nhiếp Lương chết bất đắc kỳ tử, tiền tuyến liên tục thất bại, chắc chắn nội bộ Nhiếp thị sẽ xảy ra nội chiến, chia năm xẻ bảy.
[Nhiếp Thanh, Nhiếp Lương đều không có ở đây, ngươi mới ra tay được. Nếu như ngươi đi theo Nhiếp Thanh ra tiền tuyến, vậy ngươi hao phí hết thời gian công sức, âm thầm mời chào thế lực lớn nhỏ để làm gì?] Cái tên Nhiếp Dương này quá tự phụ rồi, chưa bàn bạc mà đã thay đổi kế hoạch, hệ thống ghét nhất cảm giác mất quyền kiểm soát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.