Chương 1494: Đánh nhiếp lương, tấn công dương đào, kiếm chỉ thiên hạ (35)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 1463 chữ
- 2022-02-10 04:19:30
Dứt lời, đám binh lính xung quanh cười ầm lên, hầu như trên mặt đều là vẻ giễu cợt ác ý.
Giọng nói của võ tướng không nhỏ nhưng quân đ8ội hai bên cách nhau khá xa, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh bên này.
Dù nghe không rõ nhưng nhìn bộ dạng quân địch cười nghiêng 3cười ngả, bọn họ cũng biết những lời nói kia hơn phân nửa sẽ không dễ nghe.
Võ tướng muốn tập trung ứng phó địch nhưng Bách Ninh lại cứ nói chuyện, càng nói càng khiến người ta giận dữ, cuối cùng hắn không nhịn được nữa.
Đúng là tự tìm chết!
Quát một tiếng lớn, võ tướng chém thẳng trường đao vào mặt Bách Ninh.
Dĩ nhiên, không phải lúc nào cũng đấu tướng, thường chỉ giới hạn ở lúc giao chiến trực tiếp trên chiến trường mà thôi.
Theo hình thức chiến tranh bây giờ, có lẽ một, hai trăm năm sau sẽ không được thấy cảnh tượng tướng đấu tướng rầm rộ như thế này nữa.
Bách Ninh xin được ra trận, Khương Bồng Cơ phất tay một cái, tỏ ý cho phép ông đi.
Dường như Bách Ninh sớm đã có dự liệu, một bên dùng vũ khí cản được đao, một bên khom người né tránh.
Hai người đấu liên tục mấy chục hiệp, trên áo giáp và trên trán đổ mồ hôi ròng ròng, vạt áo bên trong áo giáp cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Tôn Văn cau mày nhìn rồi hỏi Khương Bồng Cơ:
Chủ công có thể nhìn ra ai đang chiếm thế thượng phong hay không?
Xuất thân nhà tướng có ưu thế nhưng cũng có bất lợi nhất định, ưu thế là từ nhỏ đến lớn được tiếp nhận hệ thống giáo dục chính quy, những võ tướng có xuất thân kém hơn không có người chống lưng không thể sánh bằng. Nhưng chỗ bất lợi là chửi lộn có lỗ mãng như thế nào cũng không lỗ mãng bằng những người xuất thân thôn quê kia.
Binh pháp võ nghệ của Bách Ninh do tướng quân tiền triều của Nam Thịnh Cát Xuân dạy cho, mặc dù không tính là không chính quy nhưng cũng không phải chính quy.
Ông không dám cam đoan nắm chắc phần thắng nhưng công phu mắng chửi người tuyệt đối không thua được.
Dưới trướng quân Nhiếp có rất nhiều võ tướng, trong đó có không ít võ tướng có triển vọng xuất thân nhà tướng ở Trung Chiếu, từ nhỏ đã tập võ, vô cùng dũng mãnh.
Trừ một số ít lão tướng kinh nghiệm tác chiến phong phú, ở đây phần lớn đều có độ tuổi từ hai lăm đến bốn mươi, chính là độ tuổi thích hợp để tham chiến.
Dưới trướng Liễu Hi hết người rồi hay sao mà lại phái một lão già yếu ớt ra, rõ ràng muốn đi tìm cái chết mà. Người tới là ai? Hãy xưng tên ra đi! Đao của ta không chém kẻ vô danh.
Hai người đứng cách nhau mười mấy trượng nhưng giọng hắn như dòng lũ, nghe rõ ràng từng chữ.
Người này chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi, trên tay còn cầm một cây trường đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Con ngựa hắn cưỡi không tính là nhỏ nhưng vì là hắn cưỡi nên ngược lại trông con ngựa lại nhỏ đi.
Đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, Bách Ninh giận mà cười.
Ta sẽ bảo vệ phía sau cho ông.
Không phải cô khoác lác, ở cái thế giới đấu tướng này cô chưa từng thua lần nào:
Trước trận chiến mà chém chết tướng địch thì sẽ được trọng thưởng.
Bách Ninh ôm quyền lĩnh mệnh, giục ngựa chạy đi, quân Nhiếp bên kia thấy người đến là đại tướng Bách Ninh tuổi đã hơn bốn mươi, râu tóc đã xuất hiện hoa râm thì vừa khinh thường lại vừa không kìm được tức giận. Chẳng lẽ dưới trướng Khương Bồng Cơ không còn đại tướng nào dùng được hay sao mà lại chỉ phái ra một lão tướng tuổi cao sức yếu như thế kia?
Hừ, Liễu Hi khinh thường như thế trái lại là chuyện tốt, để bản tướng đi gặp hắn.
Người được phái đến khôi ngô cường tráng, vai rộng eo thon, cánh tay lớn như bắp đùi cô gái bình thường, bắp thịt rắn chắc, như hạc trong bầy gà.
Trang phục của hắn cũng có phong cách, nhìn một cái liền biết đây là võ tướng khá có địa vị trong quân Nhiếp.
Một bộ áo giáp chế tạo bằng thép tinh luyện, trên áo giáp còn vẽ đủ loại ác thú dọa người.
Lực đạo rất lớn, hổ khẩu tê dại.
Trong lòng võ tướng cả kinh, kinh ngạc khi thấy sức lực của Bách Ninh mạnh như vậy, rõ ràng là lão già giống như mặt trời sắp khuất núi mà sức mạnh lại không thua kém gì người trẻ tuổi.
Đúng thế, đừng thấy Bách Ninh lớn tuổi, nhưng ông duy trì sức khỏe và thể lực cực tốt, vào thời điểm còn chưa đầu quân cho Khương Bồng Cơ, ông đã dùng tay không đánh chết một con hổ ăn thịt người. Trông mặt mà bắt hình dong cũng không phải là thói quen tốt, Bách Ninh cảm giác ông còn có thể đánh trận thêm mười năm nữa.
Cùng lúc đó, sắc mặt Nhiếp Thanh tối sầm, không biết nên mắng tên võ tướng vừa khinh địch nên mất mạng kia hay là mắng tên tiểu tướng tự tiện bắn ám tiễn.
Trong trận đấu tướng, trước khi khai chiến không quản sống chết.
Làm những chiêu trò ngấm ngầm kia chỉ khiến người ta khinh thường mà thôi.
Hắn bị đau đồng thời hoảng sợ, thừa dịp Bách Ninh đang tránh đòn, lập tức chạy về phía đại quân.
Bách Ninh dĩ nhiên không chịu để công trạng đến miệng rồi còn
chạy
mất, vội vàng giục ngựa chạy tới.
Ông liếc mắt thấy ánh sáng lạnh như băng, trong bụng thầm kêu hỏng việc, quân Nhiếp định quang minh chính đại bắn tên ngầm hay sao?
Bách Ninh vừa cảnh giác vừa đuổi kịp đối thủ, giơ đao chém hắn thành hai khúc.
Kẻ địch ngay cả kêu một tiếng thảm thiết cũng không kịp kêu đã ngã xuống ngựa, chính là trong một cái chớp mắt này, mũi tên ngầm đã bắn tới trước mặt.
Bách Ninh nghiêng người né tránh, mũi tên kia đâm vào cánh tay ông, ông lập tức chạy về bên quân mình.
Ôi! Con ta cũng không phải là cái gối thêu hoa nhỉ, người làm cha này rất được an ủi đó!
Bách Ninh ỷ vào tuổi mình lớn, gọi đối phương con trai nọ con trai kia, vừa thúc ngựa nghênh chiến vừa khiêu khích quấy nhiễu tinh thần đối phương.
Thằng nhóc con, để cha dạy dỗ ngươi thật tốt!
Khương Bồng Cơ cưỡi trên lưng ngựa ngáp một cái, nhàm chá9n nói:
Lại muốn báo hiệu đấu tướng à?
Cô thật sự không hiểu nổi nghi lễ tác chiến thời cổ đại, hai quân giao chiến không chém sứ gi6ả thì thôi, đánh trận còn muốn đấu tướng trước.
Theo cô thấy, thừa dịp quân Nhiếp đang không yên ổn, trực tiếp xuất binh tiêu diệt là5 được, trái lại đấu tướng lại cho đối phương thời gian chuẩn bị.
Khương Bồng Cơ nói:
Dĩ nhiên là Bách tướng quân rồi, kinh nghiệm của ông ấy dày dặn hơn, biết làm sao để giữ gìn thể lực, chờ cơ hội rồi mới ra tay. Tên võ tướng quân Nhiếp kia cũng không tệ, chẳng qua là tuổi trẻ nên kiêu ngạo, khó tránh khỏi ngạo mạn. Còn mười hiệp nữa là biết ai thắng ai bại nhanh thôi.
Trong lúc nói chuyện, tình thế quả đúng như những gì Khương Bồng Cơ dự đoán.
Võ tướng quân Nhiếp có kinh nghiệm không bằng Bách Ninh, bị ông lừa lộ ra sơ hở, đầu vai bị chém một nhát.
Thật là lớn giọng, không sợ gió lớn làm cứng lưỡi hả? Lại còn muốn mạng của ông nội ngươi nữa chứ, cứ xuống ngựa rồi gọi một tiếng cha đi đã!
Nghe thấy Bách Ninh tự cho mình là cha, võ tướng quân Nhiếp hừng hực lửa giận, giơ đao thúc ngựa tiến lên.
Trận giao đấu này, hai người dốc toàn lực.
Đã bắn tên ngầm thì thôi, bắn rồi mà còn không cứu được võ tướng phe mình, còn để quân địch chạy trốn thuận lợi, thật là nhục nhã vô cùng.
Tần Cung thấy Bách Ninh trở về, gương mặt cương nghị góc cạnh tràn đầy giận dữ.
Bách tướng quân vẫn ổn chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.