• 5,177

Chương 1551: Đánh nhiếp lương, tấn công dương đào, kiếm chỉ thiên hạ (91)


Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn thấy con dấu hoa văn gấu trúc màu xanh lá bên ngoài mật thư, chân mày khẽ nhếch lên.
Để tiết kiệm thời gian, Khương Bồng Cơ phân chia tin tức tình báo dựa theo năm cấp bậc nặng nhẹ. Tương đối thông thườ3ng, không có chuyện lớn gì thì dùng hoa văn gấu trúc màu xanh lá, cấp bậc tin tình báo thuộc về cấp thấp nhất. Thứ hai 9chính là hoa văn gấu trúc màu vàng hơi quan trọng nhưng lại không khủng khiếp, cao hơn một bậc chính là hoa văn gấu trú6c màu cam, bắt đầu từ cấp bậc này là phải dùng ngựa phi nhanh truyền về. Cấp bậc thứ tư là hoa văn gấu trúc màu đỏ thẫm5, cấp bậc cao nhất là hoa văn gấu trúc màu đen tuyền. Dựa theo phân chia cấp bậc này, chỉ cần nhìn thấy màu sắc trên phong thư, cô liền nắm chắc được trong đầu.

Phong Nghi đã sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề tin tình báo dựa theo trình tự thời gian, Khương Bồng Cơ nhìn xem từng phong thư một.

Kể từ lần trước đám người Phong Chân bị Nhan Lâm tính kế, dưới sự chủ quan trúng phải mai phục, sau đó thì càng cẩn thận dè dặt hơn.
Một đám người cẩn thận đọc nội dung mật thư, nét mặt đa dạng.
Có người cảm thán Phong Chân gan lớn, không muốn sống nên tìm đường chết cũng phải làm khác thường như vậy. Có người âm thầm phỉ nhổ chủ công
chỉ cho quan gia đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn
. Bản thân cô chạy lên tiền tuyến lấy thân mình dụ địch không coi là chuyện lớn mà Phong Chân làm như vậy lại chính là tìm chết…
Nhưng nói lại, đây cũng là sự chăm sóc kỳ cục của chủ công nhà mình.
Mọi người trơ mắt nhìn chủ công nhà mình lại đánh ra một cái dấu bàn tay lên chiếc bàn đồng đen số phận thăng trầm kia.
Một tiếng vang thật lớn vang vọng bên tai bọn họ, mấy võ tướng âm thầm lơ đãng đều bị dọa sợ đến nỗi hoàn hồn lại.
Kỳ Quan Nhượng lên tiếng hỏi thăm:
Chủ công, bên Chương Châu thật sự xảy ra chuyện lớn gì sao?

Khương Bồng Cơ lạnh mặt nói:
Cái tên Phong Tử Thực này ngại bản thân mình mạng lớn, nghĩ đủ mọi cách đi gặp Diêm Vương đây mà.

Vẻ mặt mọi người mù mờ, không biết lãng tử Phong Chân này lại phạm phải chuyện hồ đồ gì nữa, có thể khiến cho chủ công nổi giận như vậy?

Tự các huynh nhìn xem một chút đi.
Khương Bồng Cơ cười lạnh nói:
Anh ta thật sự cho rằng một mình mình đã đủ sức giữ quan ải, sức mạnh vạn người không thể khai thông rồi.

Cho dù phái binh tiếp viện rồi, một đám binh lính chỉ chiến đấu trên mặt đất như bọn họ làm sao đánh thủy chiến với người ta?
Kỳ Quan Nhượng hai lần chặn họng khiến Khương Bồng Cơ không phản bác được lời nào, chỉ có thể âm thầm bực bội, trong lòng thì thầm lặp đi lặp lại phỉ nhổ Phong Chân một lần.
Nhưng kẻ đầu sỏ không cảm giác được chút gì, chuyện này còn phải kể đến từ rất lâu trước đó.
Phong lãng tử chịu thiệt thòi ở chỗ Nhan Lâm, cho dù bắt được Triệu thị giết gà dọa khỉ, nhưng cái đám gió chiều nào xoay chiều đó bên phía Chương Châu vẫn ngả về phía Dương Đào. Mấy người Phong Chân nhìn vào trong mắt tức ở trong lòng, âm thầm ghim cái đám cặn bã dám chơi trò mập mờ kia ở trong lòng.
Nhưng chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ, nếu như bọn họ không nghĩ ra cách xoay chuyển tình thế, chờ trở về gặp chủ công, chắc chắn sẽ bị chém một trận tàn nhẫn.
Dưới khát vọng sống của thần tử cùng với lòng tự tôn của mưu sĩ, Phong Chân và Dương Tư còn định cho bọn họ biết tay, để bên kia nếm mùi lợi hại!
Hoành phi: Một tấm bảng nằm ngang, trên đó có các chữ Hán lớn, thường được dùng rộng rãi trong các không gian tôn nghiêm truyền thống như đình, đền, nhà thờ họ, phòng thờ… Câu trên được cải biên dựa trên một vở kịch dân gian, chủ yếu dùng để diễn tả điều kiện nghèo nàn, lạc hậu.
Khương Bồng Cơ nói:
Nếu như anh ta thắng thì còn tốt, nếu như thất bại, chắc chắn phải gộp các tội trạng lại với nhau rồi xử phạt một thể!

Phong Chân còn thiếu cô không ít nợ cũ đấy.
Khương Bồng Cơ xem bảy tám phong thư, cuối cùng nhìn thấy mật thư con dấu hoa văn gấu trúc màu vàng. Phong thư mật báo này không phải là do Phù Vọng viết, cũng không phải gã để người khác viết thay, mà là lão tiểu tử Phong Chân viết cho Khương Bồng Cơ. Dường như anh ta hoàn toàn bị chọc giận bởi lần tính kế đó của Nhan Lâm, vẫn âm thầm nung nấu ý định trở lại trả thù. Hai tên Phong Chân và Dương Tư này nổi tiếng nằm trong top ba danh sách thù dai kết hợp lại với nhau, đủ loại ý tưởng xấu xa đều bốc ra bên ngoài.
Phong Chân cẩn thận phân tích tình hình lúc này của Dương Đào với Khương Bồng Cơ.
Ví dụ như Dương Đào không khống chế, nắm chặt sĩ tộc Chương Châu, Phong Chân không có ý định xúi giục sĩ tộc theo mình nữa, nhưng cũng muốn khiến cho sĩ tộc và Dương Đào nội bộ lục đục.
Bên phía Dương Đào cũng biết được điểm yếu của mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong chốc lát, hai bên rơi vào thời kỳ hòa bình giằng co quỷ dị.
Đây cũng là lý do tại sao sau lần đó tin tình báo đều là hoa văn màu xanh lục an toàn nhất.
Đương nhiên, giằng co không phải là biện pháp tốt, đặc biệt là lúc bên Dương Đào đang sốt ruột thiếu lương thực đồ quân nhu, kéo dài lâu sẽ gây bất lợi cho bọn họ.
Cấp bậc thư tình báo mật phần lớn đều là màu xanh lục hoặc là màu vàng, duy chỉ có một phong thư là màu cam, lại nhìn xem ngày tháng có lẽ là vừa mới chuyển đến.
Trong lòng Khương Bồng Cơ hồi hộp, mở phong thư ra, hai ngón tay kẹp lấy bức thư, giũ mở nó ra rồi cẩn thận nhìn xem.
Sau khi lướt nhanh như gió đọc xong bức thư, Khương Bồng Cơ gần như bùng nổ, lửa giận vừa mới đè xuống lại bị đốt cháy lên.
Kỳ Quan Nhượng lại nói:
Nếu như thua, ắt hẳn anh ta sẽ đi tìm Diêm Vương để báo cáo, chủ công muốn gộp tội lại xử phạt cũng không tìm được người.

Phong Chân định dùng bản thân mình làm mồi nhử để cho Dương Đào cùng đường bí lối cắn câu, thắng được dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu thất bại thì sẽ thế mạng vào trong đó.
Chiến dịch ải Trạm Giang, quân Nhiếp tan tác, phía Khương Bồng Cơ cũng thiệt hại mấy chục nghìn binh mã, căn bản không có tinh thần sức lực dư thừa đi tiếp viện cho Phù Vọng.
Ví dụ như Dương Đào đang sốt ruột vì thiếu lương thực, anh ta có thể phái người tung tin làm dao động lòng quân bọn họ, chèn ép sĩ khí bọn họ.
Phong Chân định đi nước cờ hiểm, giả vờ thua trận, để lộ tin tức quân ta sắp có một số lượng lớn đồ quân nhu đến tiền tuyến Chương Châu, dẫn dụ quân địch cắn câu. Có điều, cái tên Nhan Lâm này tuổi không lớn lắm nhưng lại có đầu óc thông minh nhanh nhạy, một lần thua trận có lẽ vẫn không thể làm cho anh ta cắn câu...
Khương Bồng Cơ chau mày xem hết mấy phong thư mật một lần.
Kỳ Quan Nhượng nói:
Kế hoạch này của Tử Thực cũng được cho là diệu kế, lại nói tiếp... Chủ công muốn ngăn cản chuyện đó, chắc có lẽ cũng đã quá muộn rồi.

Biểu cảm Khương Bồng Cơ trông như chú chó Nhật, không nhịn được một lần nữa chửi rủa trình độ thông tin ở thời đại này.
Ra ngoài dựa vào đi, liên lạc lại phải rống, hoành phi… bực bội!
Bên Dương Đào chẳng những thiếu binh lực mà còn thiếu đồ quân nhu lương thực.

Binh lực thì có thể dựa vào việc chiêu mộ binh sĩ hoặc là cưỡng ép trưng thu bù đắp nhân số, nhưng quân nhu lương thực thì không dễ xử lý.

Không có lương thực, binh lính lấy gì đánh nhau với quân địch?

Phong Chân định lợi dụng điểm này để đánh tan sĩ khí bên Dương Đào, ca dao anh ta cũng biên soạn xong rồi, phái người thu mua ăn mày dân lưu vong truyền bá ra ngoài.

Đương nhiên, anh ta đã thấy cảnh Vệ Từ thao túng dư luận dán đầy lá vàng khắp người cho chủ công nhà mình, tự nhiên biết rõ ca dao truyền bá là thủ đoạn dư luận sơ sài nhất. Vì vậy, Phong Chân lại phái ra không ít người tung ra tin tức giả tạo, hai tay đều bắt, hai tay đều cứng rắn.

Ví như con trai của chú em hàng xóm Nhị đại gia nào đó dưới trướng Dương Đào làm bách phu trưởng, biết rõ lương thực trong quân không còn nhiều. Ví dụ như người con trai hàng xóm Tam ba của Tam đại gia nào đó là chủ cửa hàng cung ứng gạo, tung ra lời đồn kích thích dân chúng tranh nhau mua thóc gạo…

Phái người tán gẫu nói chuyện bát quái ở quán trà quán rượu, hoặc là cải trang thành nhà buôn thương lái tung tin tức giả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.