• 5,177

Chương 1623: Chiếm nam thịnh, giết an thôi (37)


Lúc trước Hoa Uyên đòi hoàng tử từ chỗ An Thôi về làm
nam sủng
cũng chỉ vì thân phận của đối phương có ích, An Thôi sẽ không vì vậy mà n8ghi ngờ.

Hoàng tử Tây Xương nghe xong, các đầu ngón tay đều không khống chế nổi mà run rẩy.
Dương Đào khoác một tấm áo choàng lông cáo dày lên vai, hai chân vắt ra ngoài mép thuyền, hơn nửa bắp chân nhúng vào dòng nước sông lạnh như băng, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện thân trên của Dương Đào không mặc gì, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần dài rộng rãi, tóc dài ướt sũng.
Anh ta vừa mới bò từ dưới sông lên, người bơi cùng anh ta vẫn còn đang ở dưới nước.
An Thôi không thể làm phụ nữ thụ thai, cũng coi như cắt đứt tương lại và hy vọng của đế cơ.
Cô ta đồng ý với sắp đặt của Hoa Uyên, chỉ khi đêm xuống một mình cô ta mới yên lặng rơi lệ. Cô ta không hiểu, vì sao có người phụ nữ có thể khiến tất cả phụ nữ trong thiên hạ phải ghen tị với cuộc sống của họ, ví dụ như Khương Bồng Cơ, cũng có người phụ nữ bị người ta thao túng của vận mệnh của mình? Cô ta là đế cơ cao quý của nước Tây Xương cơ mà, vì sao lại rơi vào tình cảnh này? Căm hận và ghen tị giày vò trái tim cô ta, khiến cô ta suýt nữa không thể thở được.
Khương Bồng Cơ tiện tay nhặt áo choàng khoác lên người, giơ tay vén mái tóc lộn xộn ra sau tai.
Hai người dẫn theo hộ vệ, đi ra sông bơi mùa đông.
Tuy ngoài miệng vị hoàng tử này nói là từ chối, nhưng trong lòng, trong ánh mắt toàn là dã tâm và tính toán, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của bản thân.
Hoa Uyên ghét nhất là loại ngụy quân tử nghĩ một đằng nói một nẻo như thế này, rõ ràng bản thân hắn cũng xấu tính nhưng lúc nào cũng bấu víu lấy chút thể diện cuối cùng không chịu buông.
Hoa Uyên lại nói một tràng, trở thành ngọn cỏ cuối cùng đè chết lạc đà. <6br>

Ta sẽ không giữ lại một kẻ biết bí mật lại còn vô dụng, nếu tâm trạng ta không tốt thì sẽ cắt lưỡi của ngươi, băm nhỏ tay ngươi r5a, đưa ngươi đến kỹ doanh kéo dài hơi tàn thêm vài ngày. Nếu tâm trạng của ta tốt, có thể sẽ để ngươi thoải mái hơn.
Hoa Uyên cười nói:
Đương nhiên ta không thể khống chế mọi thứ, nhưng ta có thể quyết định sống chết của ngươi. Ngươi nên suy nghĩ cân nhắc cẩn thận chút, suy cho cùng điều gì quan trọng hơn. Nếu ngươi chết đi thì sẽ chẳng còn hy vọng nào cả, nhưng nếu ngươi có thể nhẫn nhục sống sót, chịu khổ gánh vác trọng trách này, có thể còn có hy vọng sống sót trong tuyệt cảnh. Ngươi là người thông minh, hẳn biết nên lựa chọn thế nào.

Hoa Uyên có thể nhìn thấu hoàng tử Tây Xương.
Hắn còn không dùng danh xưng
cao quý
như

để nói.
Sợ tới mức không dám dùng.
Hoa Uyên nhìn dáng vẻ sống không bằng chết của hoàng tử Tây Xương, gã khinh thường hừ lạnh một tiếng, trào phúng đối phương thích ra vẻ. Chỉ cần hắn tỏ ra đau khổ, dằn vặt, giống như có thể che giấu dã tâm và suy nghĩ không muốn để ai biết trong đầu mình, đẩy hết toàn bộ sai lầm là do Hoa Uyên ép buộc mà có...
Đạo đức giả tới mức khiến người ta buồn nôn, chẳng bằng thành thật một chút có khi lại được yêu thích.

Sao mà lại quen được?
Dương Đào suýt nữa cười đến sốc hông:
Người khác nhau mệnh khác nhau, nếu ta như vậy Thiếu Dương chắc chắn sẽ đập chết ta mất.


Bọn họ cũng muốn chôn sống ta lắm đấy chứ, nhưng không phải là không đánh lại ta sao?
Khương Bồng Cơ trồi lên mặt nước, cười nói:
Ta không gây thêm phiền cho bọn họ, bọn họ đã phải cảm ơn trời đất rồi. Bọn Tử Hiếu sẽ giúp ta xử lý những công văn không quan trọng, rồi chọn ra những cái mà ta phải tự xem...

Dương Đào là dân bơi chuyên nghiệp, kỹ năng bơi thật sự rất giỏi, không ngờ người lớn lên ở phương Bắc như Khương Bồng Cơ cũng bơi giỏi như thế. Anh ta bơi đến lúc mệt mỏi, chật vật trèo lên thuyền nghỉ ngơi mà Khương Bồng Cơ vẫn đang bơi vui vẻ dưới nước. Dương Đào nghi ngờ không biết thể lực của cô có thể bơi một mạch từ đầu sông đến cuối sông không.

Sao lại gọi là ngụy biện được, đây gọi là chân lý.

Hắn dùng giọng nói đầy đau khổ và tuyệt vọng gằn lên.

Ta làm! Ta làm được chưa!

Khương Bồng Cơ cũng không biết những chuyện này, mà có biết cô cũng sẽ không để ý.
Không bị người ta đố kỵ thì cũng chỉ là người bình thường, cô vĩ đại tài giỏi như vậy, nếu không bị đố kỵ, vậy chẳng phải chứng tỏ cô vẫn chưa thoát khỏi phạm trù người bình thường ư?
So với chuyện này, cô càng thích đông đến đi săn bắn, nướng thịt, bơi lội, bắt cá...

Nhưng sở thích và hứng thú này hình như không liên quan gì đến công vụ thì phải. Cô làm như vậy mà cấp dưới của cô không tạo phản à?

Nếu trên đời thật sự có thuốc3 hối hận, hắn thà ở lại Tây Xương cũng không muốn đi đến chỗ này.

Không ngờ rằng... Ngươi lại có dự tính như vậy... Ngươi thật s9ự cho rằng bản thân có thể khống chế được mọi thứ sao?


Mấy chuyện này ấy à, quen là được rồi.

Khương Bồng Cơ nằm ngửa trên mặt sông, đạp nước một phát bơi ra xa hai ba trượng, trông cô giống như yêu nữ sinh sống dưới sông nước vậy.
Vận mệnh thật bất công!
Cô ta nghĩ mình tài học xuất chúng, tham vọng trong lòng không thua gì đàn ông.
Một khi dung nhan của cô ta già rồi, An Thôi sẽ không thèm để ý cô ta nữa, người khác càng không coi trọng cô ta.
Đế cơ chỉ là một thiếp thất làm ấm giường, một cô gái yếu đuối không thể tự nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Trên đời này không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể lột xác trở thành người trên nhiều người như
Liễu Hi
, càng đừng nói đến chuyện trở thành người cầm lái cả thiên hạ này như cô, phần lớn phụ nữ chỉ có thể chấp nhận loạn thế giày vò hủy hoại như tấm bèo, phụ nữ càng xinh đẹp thì cảnh ngộ sẽ càng nguy hiểm.
Đàn ông thể hiện sự vĩ đại của mình thông qua việc chinh phục phụ nữ, phụ nữ phải dựa vào việc tranh giành tình cảm, tranh đoạt sự nuông chiều của đàn ông để tìm chỗ dựa cho mình.
Nếu cô ta có được khởi điểm như Khương Bồng Cơ, cũng có nhiều người tận tâm và trung thành như vậy đi theo mình, thành tựu nhất định không kém hơn đối phương.
Chỉ tiếc những giả thiết này mãi mãi không có cơ hội thành sự thật.
Kế hoạch của Hoa Uyên bắt đầu tiến hành đâu vào đấy.
Gã muốn trồng một thảo nguyên xanh trên đầu An Thôi, thỏa thích cưỡi ngựa chăn dê trên đó, thì còn cần một đương sự khác trong chuyện này đồng ý. So với tên hoàng tử Tây Xương giả dối đã thích còn bày đặt này, vị đế cơ Tây Xương kia lại dứt khoát hơn, ngược lại khiến Hoa Uyên nhìn bằng con mắt khác.

Ngươi, cuối cùng quyết định có làm hay không?

Giọng nói của Hoa Uyên giống như bùa đòi mạng truyền đến từ địa ngục, hoàng tử Tây Xương sợ hãi đổ mồ hôi như mưa, mồ hôi chảy nhiều dính vào áo, nhanh chóng thấm ướt áo trong.

Liễu Công nói như vậy nghe có vẻ hơi ngụy biện.

Dương Đào cười vươn tay ra trước mặt cô, hơi dùng sức kéo Khương Bồng Cơ lên.
Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến việc Hoa Uyên nói với cô ta rằng An Thôi không có khả năng sinh con.
Nếu không thể sinh con nối dõi, điều này có nghĩa là cô ta mãi mãi sẽ chỉ là công cụ làm ấm giường cho An Thôi, thời hạn sử dụng còn ngắn hơn cả thanh xuân của cô ta nữa.
Giả vờ giả vịt!
Điều Hoa Uyên muốn làm là bóc lớp da giả siêu đáng ghét này xuống, để diện mạo xấu xí dưới lớp da giả đó bại lộ giữa ban ngày ban mặt.
Người bơi cùng Dương Đào là ai?
Nói ra có thể mọi người sẽ không tin, đó là người từng là đối thủ một mất một còn với anh ta, bây giờ lại là cấp trên: Khương Bồng Cơ...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.