• 5,177

Chương 1791: Khóa đầu tiên tốt nghiệp


Cũng có thể nói là tất cả mọi người đều đối xử với bà ta như hoàng thái hậu tương lai, nịnh hót bà ta, tâng bốc bà ta lên tận trời, thậm chí còn q8uy thành công của Khương Bồng Cơ bây giờ là do Cổ Trăn dạy con tốt.

Thổi phồng quá ghê gớm, khiến cho Cổ Trăn lâng lâng đến mức quên hết 3tất cả.

Bây giờ bà ta lại bị nhốt trong hậu viện, mọi người tránh còn không kịp, ngay cả hai đứa con trai ruột cũng mặc kệ bà ta.
Liễu Xa liếc xéo con trai một cái, ông tức giận nói:
Con có sức lo cho người khác, chẳng thà lo lắng cho thân mình trước đi.
Cổ Trăn dù chẳng 6ra làm sao thì cũng đã hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, ra oai đủ kiểu rồi, nhưng cuộc đời của Liễu Chiêu thì mới vừa bắt đầu thôi. 5
Không có tương lai an toàn tuyệt đối, cậu còn lòng dạ thảnh thơi đồng tình với người khác à? Liễu Chiêu nói:
Nhi tử thì có gì đáng lo lắng chứ? Con với a tỷ không tranh không giành gì, cả nhà còn đang trông cậy vào a tỷ bỏ tiền ra nuôi đây.
Làm người rảnh rỗi, ngày nào Liễu Chiêu cũng rảnh đến đau cả trứng, nên cậu muốn tìm cho mình một công việc để làm.
Ngày nào cậu cũng tự xét bản thân mình về ba điềuỷ, tìm kiếm xem mình có chuyện gì giỏi giang, sau mấy ngày suy nghĩ, cậu đưa ra kết luận: ăn, uống, chơi, vui.
Khổng Tử: Ta mỗi ngày tự xét bản thân mình về ba điều: Vì người khác mưu tính công việc có giữ lòng trung thành không? Cùng bạn hữu giao thiệp có giữ lòng trung tín không? Có chuyên tâm học tập không? Tiêu tiền hưởng thụ mới là kỹ năng thiên phú mà cậu am hiểu nhất, phấn đấu sự nghiệp gì đó lại rất xa vời với cậu.
Nếu như không có sự cố gắng của các đời đế vương, hoàng thất triều Khương đã không thể toàn thân bước ra khỏi cơn sóng cải cách.
Nói tới cũng lạ, hoàng đế của những triều đại khác có trình độ chất lượng không đồng đều, có minh quân thì cũng có phế vật không làm được gì.
Nhưng mấy đời đế vương này của triều Khương lại đều cơ trí vĩ đại không khác nhau lắm, tiêu chuẩn bình quân cao đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Người khác khổ sở phấn đấu cả đời, không phải cuối cùng chỉ mong đến điểm cuối của trận đấu thôi sao? A tỷ của cậu chính là nhà tổ chức của đại hội thể thao, cậu không làm gì cũng có thể ngồi không chờ chiến thắng, tội gì phải tốn sức cơ chứ? Lời này nghe vào thì rất có lý, cho nên Liễu Xa không thể phản bác được.
Liễu Xa có vẻ như sắp bị nhồi máu não rồi!
Con chỉ có từng đó tiền đồ thôi à!

Liễu Chiêu cứng cổ phản bác:
Tiền đồ cả đời của người khác cộng vào còn không bằng một, hai phần của con đâu.
Trạng thái cuộc sống bây giờ của cậu, người khác phải phấn đấu cả đời đi lên đến vị trí tam công cửu khanh mới có cơ hội thực hiện được cơ.
Sĩ tộc có muốn lũng đoạn giáo dục và quan trường như trước đây, e là sẽ không làm được nữa.
Phong Giác nghiêng đầu nhìn Khương Bồng Cơ đang ngồi trên chủ vị ở phía xa, anh ta ngẩn ngơ hồi lâu.
Phong Cẩn thì lại cảm thấy rất vinh hạnh, những học sinh ở dưới đó sau này có phát đạt thế nào, cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới Phong thị, ngược lại, Phong thì còn có thể hưởng không ít lợi từ đó.
Liễu Chiêu lại càng trở nên gan dạ hơn, sau khi cậu có con với Trình thị xong, cậu còn đòi thêm một khoản tiền nuôi con từ Khương Bồng Cơ nữa.

Tiền trước đây cho đệ không đủ để nuôi con à?
Lúc ấy Khương Bồng Cơ đang đánh giặc ở Nam Thịnh, nhìn thấy phong thư này của Liễu Chiêu, cô bèn nhấc bút lên viết một câu như vậy.
Câu trả lời của Liễu Chiêu vô cùng lưu manh, đứa trẻ kia quả thật là con của cậu, nhưng đó là cháu của Khương Bồng Cơ mà, cho dù có thể nào, cậu cũng sẽ không vì đứa trẻ mà giảm mức sinh hoạt của mình xuống.
Dựa theo lời nói của Cổ Mẫn, trong mấy đời đế vương của triều Khương, chỉ có Thần Đế là có điểm bị người ta chê trách, còn những để vương khác thì không tìm thấy điểm tối nào.
Mà hiện tượng thú vị nhất là có rất nhiều tiểu thuyết trên mạng về việc xuyên không về cổ đại, những triều đại khác ngoài triều Khương đều là để dốc lòng phấn đấu, chỉ có duy nhất bối cảnh của triều Khương là chuyên về chuyện yêu đương hẹn hò.
Theo như lời vài vị đại thần ngôn tình, bách hợp, đam mỹ, bọn họ không dám xác định nữ chính hoặc nam chính dưới ngòi bút của mình có thể
chơi
nổi mấy vị nữ để hay không, nếu như chơi không nổi, vậy thì tản đồ.
Khương Bồng Cơ thay tên đổi họ,
Lan Đình Công

Liễu Công
vốn thường hay gọi giờ không tiện dùng lắm, Khương Bồng Cơ lại chưa từng nói rõ tên cô là gì, người ngoài chỉ có thể lựa chọn trong
Minh Công
hoặc là
Khương Công
.
Minh Công thì rất bình thường, nhưng Khương Công thì hơi là lạ.
Trong
Phong thần diễn nghĩa
đang nổi danh khắp đại giang Nam Bắc dưới ngòi bút của một tiểu thuyết gia nào đó có một vị Khương Thái Công.
Mấy ngày hôm nay, Khương Bồng Cơ thật sự rất bận, Liễu Chiêu vẫn chưa có cơ hội gặp được đối phương.
Cậu cũng biết điều, sẽ không tới cửa quấy rầy ngay vào lúc này.
Chờ đợi, chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được cơ hội thích hợp rồi.
Liễu Xa lạnh nhạt giội cho con trai mình một gáo nước lạnh:
Có một vài việc không phải con muốn không tranh là có thể mặc kệ được.
Liễu Chiêu nhịn không được vểnh tai lên, thấy Liễu Xa không có ý định nói nốt đoạn sau, cậu bền không nhịn được khiêm tốn thỉnh giáo.

Nhi tử ngu dốt, không hiểu ý phụ thân, xin phụ thân hãy giải thích cho nhi tử.

A tỷ của con không có con nối dòng, sẽ có một ngày con có nguy cơ bị người khác đặt lên nướng trên lửa đấy.
Khi tuổi của Khương Bồng Cơ càng ngày càng lớn, áp lực về con nối dòng sẽ càng lúc càng tăng.
Đối với người ngoài mà nói, nếu như không có con nối dòng thì để cho con của anh em ruột làm con thừa tự là ổn thỏa nhất.
Từ khi Khương Bồng Cơ thể hiện rõ ràng sự ghét bỏ của cô với xưng hô
Khương Công này, mọi người liền sửa thành Khương Quân, dù sao thì ý nghĩa cũng như nhau.
Quy mô của thư viện Kim Lân không nhỏ, hơn nữa còn có những đại biểu từ các phân viện tới đây xem lễ, khắp thao trường có chừng hơn hai nghìn người.
Cùng là thao trường, vẫn nhóm người đó, chỉ là tâm trạng của những người đang xem lễ có thay đổi.
Liễu Xa nói:
Con cứ cầu xin a tỷ con bằng mọi giá, nói không chừng lại có đấy.
Liễu Chiêu:
...

Cha!
Cha ruột! Người nói câu này là nghiêm túc đó hả? Liễu Chiêu tìm đường chết hỏi một câu:
Nếu như a tỷ có bệnh gì đó trong người nên không sinh được thì sao?
Liễu Xa trợn mắt coi thường:
Yên tâm, nó sinh được, vấn đề là ở chỗ khi nào nó mới chịu sinh thôi.
Nếu như không thể sinh, mấy đời nữ đế trong miệng A Mẫn sao có thể kéo dài được chứ? Khương Diễm là nữ để đời thứ hai của triều Khương, tuân theo di nguyện của mẹ mình, khai sáng thịnh thế phồn vinh đồng thời cũng đặt được một nền móng khá vững chắc cho sự kéo dài của triều Khương sau này.
Đây coi như là cô có qua có lại với cậu, báo đáp thiện ý mà Cổ Mẫn dành cho cô.
Cho dù cô chưa từng gặp mặt Cổ Mẫn bao giờ, nhưng cô quả thật đã hưởng thụ lợi ích mà Cổ Mẫn mang tới.
Khương Bồng Cơ vô cùng rành mạch chuyện ân oán, người khác ác với cô thì cô sẽ báo thù, người khác tốt với cô thì cô sẽ ghi nhớ trong lòng.
Khương Bồng Cơ xua tay trấn an:
Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đệ tử quan tâm ta thôi, ta đã khỏe rồi, ngươi cứ yên tâm.
Nửa cầu sau là cô nói với bảng nhãn.
Cậu bảng nhã kia ngại ngùng, lộ ra sắc mặt vui mừng, rồi chắp tay lui xuống.
Mấy người Phong Chân thấy vậy thì sắc mặt có vẻ kỳ lạ, họ không nhịn được liếc về phía Vệ Từ.
Nhưng mà tên nhóc láo lếu Liễu Chiêu này căn bản không biết xấu hổ, cậu ôm đùi Khương Bồng Cơ khóc lóc kể lể là cuộc sống của cậu càng lúc càng tệ hơn, cứ há miệng là xin Khương Bồng Cơ cho cậu chút tiền tiêu vặt.
Những lời không có chút liêm sỉ nào thế này, đừng nói là thốt lên lời, tự mình nhầm thử thôi cũng đã thấy xấu hổ đến phát hoảng rồi.
Khương Bồng Cơ cũng làm bừa theo tên nhóc này, vậy mà cô cho cậu thật.
Vệ Từ vẫn đang cười, không nhìn ra được chỗ nào không bình thường Nói đùa, kiếp trước anh còn thấy nhiều fanboy fangirl hơn thế này, ai cũng bị coi là tình địch thì triều đình của triều Khương sẽ chẳng có ai nữa rồi! Phong Chân lén trêu chọc khuôn mặt tươi cười này của Vệ Từ, anh ta gọi là: nụ cười của chính thất! Nói xong thì đến lượt thám hoa lên sân khấu.
Đám người Phong Khuê, Trương Bình, Thiệu Quang đều chúc mừng Phong Chân, bởi vì thám hoa chính là trưởng tử Phong Nghi của Phong Chân.
Phong Chân mừng đến mức thấy rằng không thấy mắt, ngược lại có mấy người ghen tị, nhịn không được chế giễu.
Không phải trạng nguyên cũng không phải bảng nhãn, chỉ là thám hoa hạng ba mà thôi, sao mà vểnh đuôi cao thế? Xuất thân sĩ tộc mà còn bị hai nam nữ bình dân trèo lên đầu, vui cái rắm! Nghĩ lại mới thấy, con cái của mấy nhà cũng tốt nghiệp trong lần này, mà bọn họ còn chẳng vào nổi mười hàng đầu tiên, trong lòng lại càng thấy không công bằng.

Có phong phạm của cha, nhưng không thể kiêu ngạo, sau này vẫn cần phải chăm chỉ cố gắng, không được hạ thấp uy danh tổ tiên.
Khương Bồng Cơ rất quen với Phong Nghi, nên cố không nói mấy câu khách sáo nữa, mà càng giống trưởng bối đang dặn dò vãn bối hơn.
Phong Nghi hành lễ rồi lui xuống, Khương Bồng Cơ cũng quay về chủ vị.
Cuối cùng, Khương Bồng Cơ chỉ có thể cho đứa nhỏ tiền sữa bột, tiền tã.
Kẻ làm cha thiểu đáng tin như Liễu Chiểu đúng là rất hiếm thấy.
Tuyệt vọng thì tuyệt vọng, nhưng Liễu Chiêu có thể hiểu rõ được như vậy, Liễu Xa cũng thấy vui mừng.
Cổ Trăn không phải lòng tham không đáy nên bị trừng phạt sao? Liễu Chiêu có thể không lo chuyện ăn uống cả đời như vậy cũng tốt, có phương Bồng Cơ nuôi cậu, bớt để cho người cha Liễu Xa này phải lo.
Đối với Khương Bồng Cơ mà nói, tất cả những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không bao giờ bị coi là vấn đề.
Để bảo đảm vinh hoa phú quý cả đời cho Liễu Chiêu cũng không khó, chỉ cần Liễu Chiêu không thay lòng đổi dạ, cô cũng bằng lòng nuôi cậu cả đời.
Xét tới cùng, chỗ dựa của Phong thị căn bản khác với những sĩ tộc kia.
Cho nên bây giờ anh vẫn có thể vui vẻ chuyện trò, ngắm trời ngắm đất.
Để hùa theo không khí của hôm nay, Khương Bồng Cơ cũng mặc trang phục tốt nghiệp của nữ, chỉ là xiêm y có hoa văn, trang sức phức tạp hơn, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo dài nhẹ nhàng.
Cháu trai cháu gái có một phần huyết mạch là giống với phương Bồng Cơ, nhắm mắt cũng có thể coi như đó là con ruột của mình.
Vậy thì, Liễu Chiêu sẽ trở nên nguy hiểm.

Nhi tử có da mặt dày hơn nữa thì cũng không thể khuyên a tỷ đi lâm hạnh nam nhân nhiều lên có đúng không?
Liễu Chiêu nhịn không được nhăn mặt, vẻ mặt cậu rối rắm nói:
Nếu như a tỷ là nam tử, hoặc là chuyện sinh con nuôi con là cho nam tử gánh vác, thì nhi tử còn có thể tìm kiếm nam tử đủ hình đủ dạng đưa vào trong phòng cho a tỷ được, a tỷ muốn lâm hạnh ai thì lâm hạnh người đó, nhưng chuyện ấy đâu thể nào xảy ra? Cuối cùng có sinh hay không sinh, chẳng phải đều dựa vào bản thân a tỷ à?
Vấn đề này làm khó cậu quá rồi.
Trường Sinh nói:
Khương Quân tốt quá, hôm nay là ngày quan trọng của Dung Lễ, ban đầu ta còn buồn vì không được xem cơ.
Cuộc thi tốt nghiệp lần trước, cô bé không được đi xem, còn tưởng rằng lễ tốt nghiệp cô bé cũng không thể có mặt, kết quả Khương Bồng Cơ lại nói rằng các học sinh của thư viện Kim Lân đều có thể tham dự.
Những phân viện ở các châu quận khác thì cách xa, nhưng từng phân viện có thể phái vài chục đại biểu đến đây xem lễ tốt nghiệp, chỉ nghĩ thôi cũng đã biết là buổi lễ được tổ chức rất trang trọng rồi.
Phong Nghi khi nghe thấy hai chữ
Khương quân
, suýt chút nữa cậu đã không phản ứng lại được.

Hình như người có chuyện muốn nói với ta?
Khương Bồng Cơ thấy bảng nhãn muốn nói lại thôi, bèn chủ động hỏi.
Bảng nhãn bèn thừa dịp hỏi cô:
Nghe nói trước đây Khương Quân gặp chuyện, bây giờ ngài đã khỏe lại chưa?
Cậu ta vừa mới nói xong, đại nho đứng bên cạnh đã lạnh mặt, ông ta khẽ quát:
Tò mò quý thể, trò đã biết tội chưa?
Lời này nghe như đang trách cứ bảng nhân, nhưng thật ra lại có ý che chở.
So với việc chờ Khương Bồng Cơ nổi giận, chi bằng đại nho cứ mắng trước, Khương Bồng Cơ sẽ không truy xét nữa.
Liễu Xa:
...

Đối với đứa con trai đi lệch cả đường này, ông càng lúc càng tuyệt vọng.
Theo lý thì khi Liễu Chiêu lập gia đình, Khương Bồng Cơ hẳn phải dùng cho cậu tiền tiêu vặt, để cho em dâu quản lý sổ sách.
Trạng nguyên nói:
Đệ tử chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng của Khương Quân.
Bảng nhãn lại là một thanh niên tướng mạo thanh tú, bình luận trong kênh livestream đều là
anh trai ơi có hẹn hò không
.
Đối phương cũng chưa từng được thấy khung cảnh hoành tráng như vậy bao giờ, càng đừng nói tới chuyện được tiếp xúc gần gũi với Khương Bồng Cơ, cậu ta căng thẳng đến mức cả người cứng đờ.
Khương Bồng Cơ cũng nói những câu khích lệ, rồi trao học bài vào tay của bảng nhãn.
Phong Khuê nhìn khu các học sinh đang mặc đồng phục xanh trắng bên dưới, dường như anh ta có thể thấy được thịnh cảnh sau này.

Khương Quân thật sự mạnh tay.
Nhìn thấy nhiều học sinh như vậy, liệu sĩ tộc có cảm thấy sốt ruột không? Nhân tài trong một thế gia có nhiều thế nào, quy mô cũng không thể đạt tới trình độ này, càng đừng nói tới học sinh có thiên phú.
Những học sinh dưới đây đều là do Khương Bồng Cơ đào tạo ra, chưa nói tới chất lượng như thế nào, chỉ riêng số lượng thôi chắc chắn đã khiến cho phần lớn sĩ tộc không thể ngồi yên rồi.
Có bản lĩnh khiến cho triều Khương trở thành khu vực tập trung hủ nữ bách hợp tràn lan nhất, làm gì có chuyện hoàng đế khai quốc triều Khương lại không sinh được? Cô không sinh thì mấy nữ để đời sau là nứt từ trong tảng đá ra hay sao? Liễu Chiêu tuyệt vọng nói:
Làm sao mà nhi tử biết được lúc nào a tỷ mới đồng ý sinh? Nếu như có thể, con còn hận không thể sinh thay a tỷ đây.
Liễu Xa liếc mắt nhìn con trai của mình một cái.
Tiền đồ đâu, còn muốn vi phạm luân lý à?
Nói tóm lại là Khương Bồng Cơ bị giục sinh, người đau khổ nôn nóng lại là Liễu Chiêu, ai bảo chuyện này có liên quan tới cái mạng nhỏ của cậu cơ chứ.
Ngày hôm đó, cảnh sắc tươi đẹp.

Hôm nay Dung Lễ ca ca đẹp quá đi, cực kỳ nhanh nhẹn và anh khí.
Trường Sinh vẫn mặc đồng phục xanh trắng của thư viện Kim Lân, còn Phong Nghi đã thay sang trang phục tốt nghiệp mà chỉ những người tốt nghiệp mới có tư cách mặc.
Các học sinh nam đều thống nhất mặc áo cổ tròn, trên hông buộc một chiếc thắt lưng có thể quấn quanh dáng người thon dài của thanh niên, lộ vẻ anh tuấn vô cùng.
Trạng nguyên lần này không phải là người được khen ngợi nhiều nhất Phong Nghi, thậm chí còn không phải là học sinh nam như mọi người nghĩ, mà là học sinh lớp nữ.
Cho dù vào ngày yết bảng đã biết rồi, nhưng khi nhìn thấy người thật, có những quần chúng đến xem lễ tốt nghiệp vẫn hơi giật mình, tiếng ồn ào bàn tán truyền đến từ trong đám người.

Ngươi đã làm rất xuất sắc rồi, sau này cuộc thi thủ sĩ, còn cần phải không ngừng cố gắng.
Khương Bồng Cơ đưa học bài tốt nghiệp đại biểu cho trạng nguyên vào tay của vị trạng nguyên kia.
Chỉ tính lương nhận được trong một năm, mấy trong thần dưới trướng của Khương Bồng Cơ đều có thể so ngang với Liễu Chiêu, nhưng so về thu nhập bình quân với những gì bỏ ra thì không ai có thể so được.
Những trong thần này đều phải qua lại lễ nghĩa hồi lâu, nuôi gia đình sống qua ngày, nuôi đầy tớ thị nữ, tiền lương có cao hơn nữa thì cũng không còn dư bao nhiêu.
Liễu Chiêu từ chuyện ăn mặc ngủ nghỉ đều được 4 tỷ của cậu bao hết rồi, hưởng thụ đãi ngộ nhà nước, tiền mà cô cho cậu đều là tiền tiêu vặt mà cô có thể chi được.
Những học sinh tốt nghiệp thành công lần này tổng cộng có một trăm tám mươi mốt người, những người còn lại là phát huy không tốt hoặc là do tích lũy không đủ nên không thể tốt nghiệp.
Ba học sinh có thành tích xuất sắc nhất được Khương Bồng Cơ tự mình trao tặng học bài tốt nghiệp được đặt làm riêng.
Dựa theo quy định, học bài của ba vị trí đầu tiên là đúc từ bạc, từ thứ tư đến thứ năm mươi được đúc bằng đồng, những thứ tự sau đó là được làm từ gỗ.
Bình thường Phong Nghi đều mặc nho sam, tướng mạo lại thiên về gầy gò, nhìn thì vô cùng nho nhã nhưng lại không đủ anh khí.
Ngày hôm nay cậu thay đổi phong cách, khiến cho Trường Sinh nhìn mà ánh mắt sáng ngời, chạy xung quanh cậu vài vòng.

Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đến võ trường, nếu muốn thì thất lễ lắm.
Phong Nghi kéo bàn tay của Trường Sinh ra, để cô bé đừng nghịch đồ trang sức treo bên hông mình nữa, cậu ngại lắm.
Nhìn vào phong cách thì bộ trang phục này cũng cùng kiểu với các học sinh.
Uyên Kính tiên sinh dẫn đầu, vài vị đại lão của thư viện nối tiếp nhau phát biểu.
Bọn họ đã làm trong ngành giáo dục nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có một ngày thoải mái như hiện giờ, trong đó, người thấy rõ nhất chính là Uyên Kính tiên sinh.
Những học sinh tiếp theo đều do đoàn người Uyên Kính tiên sinh trao tặng học bài tốt nghiệp.

Từ hạng thứ tư đến hạng thứ mười là từng người lên một, từ thứ mười một đến hạng thứ năm mươi là hai người thành một nhóm, còn sau đó là năm người một nhóm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.