Chương 1846: Ngoại truyện: phong giác (hiện tại)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 2402 chữ
- 2022-02-11 03:30:14
Đây là rượu mà huynh tự ủn, mùi vị thật độc đáo.
Cô gái mặc váy màu xanh mỏng tùy tiện ngồi cạnh một giả thạch bên hồ nước, một chân8 đạp đạp lên đá vụn làm chúng rơi xuống mặt nước.
Toàn thân cô toàn mùi rượu, hai gò má ửng hồng, tay phải cầm sợi dây thừng3 màu đỏ, đầu bên kia sợi dây thừng là bầu rượu trống rỗng.
Bọn Hoài Du mà nghe thấy những điều này, e sẽ tức đến phát điên mất.
Trong mắt hai người, giờ Phong Giác đang mê muội đánh mất cả ý chí, uổng phí cả người tài hoa.
Phong Giác nói:
Tức cái gì? Đều là những người bốn, năm chục tuổi rồi, lỡ như tức quá xảy ra chuyện gì nguy hiểm tính mạng thì sao?
Khương Bồng Cơ nói:
Biết bọn họ đã lớn tuổi mà huynh còn không tém lại được à?
Phong Giác chống cằm thở dài.
Phong thị đã có nhị huynh đặt chân trong triều đình, còn đại ca cầm lái Phong thị.
Ta chỉ cần tận hưởng lạc thú hiện tại, không cô phụ thời gian kiếp này, việc gì phải làm khổ chính mình chứ?
Mới đầu, Phong Giác cứ tưởng sau khi triều Khương lập quốc, anh ta sẽ ra xuất sĩ.
® Phong Giác không kìm được lầm bầm trong miệng, Khương Bồng Cơ nghe xong mà ngửa đầu cười.
Đôi mắt đẹp của cô chứa đầy sự giảo hoạt, cô cười:
Huynh nói như thể ta là nữ tử thì hậu viện các đại thần không rối loạn vậy.
2 Phong Giác:
...
.
Cô đã nhận ra, cũng lựa chọn thông cảm, trong lòng Phong Giác rất cảm kích.
Khi vợ ủng hộ Phong Giác theo đuổi bản thân và thỏa mãn tâm hồn, Phong Giác liền buông thả bản thân, làm việc tùy tâm tùy tính.
Phong Cẩn:
...
Phong Khuê:
...
Đẩy con cái ra đầu sóng ngọn gió, Phong Giác cũng thuộc dạng đặc biệt.
Không thể nào ngờ được, con người đặc biệt này lại trở thành bạn rượu có quan hệ cực tốt với Khương Bồng Cơ, không chỉ uống rượu nói chuyện phiếm tâm tình về tương lai mà còn giúp Khương Bồng Cơ phân tích thời cuộc.
Là hoàng đế, bạn rượu của Khương Bồng Cơ còn nhiều hơn cả tâm phúc.
Tửu lượng của Khương Bồng Cơ rất cao, sau vài lần vào kiểm tra hầm rượu, Phong Giáo dĩ nhiên giật mình phát hiện nên đã tới canh bắt trộm, hai người gặp nhau như vậy nên đã cùng uống chung.
Anh ta giống như một người đứng trên ngã tư cuộc đời và cân nhắc về tuổi già của mình.
Lao tâm lao lực, bận rộn cực khổ vì gia tộc như đại ca, hay như nhị ca tiến công vào triều đình, trở thành một người đứng trên vạn người khác?
Phong Giác cũng được coi là danh sĩ kỳ quái nổi tiếng gần xa, tác phong phóng đãng không bị trói buộc, thích tự do và tự tác.
Không ai thấy anh ta đọc sách, ngâm thơ mà chỉ thấy anh ta suốt ngày hứng thú ăn chơi phóng túng.
Khương Bồng Cơ nói:
Không vào cũng tốt, có nhiều thứ dính vào quyền thể lợi ích rất dễ biến chất.
Chẳng hạn như rượu của huynh, mùi vị này rất vừa.
Anh ta là tam lang Phong thị, trời sinh xuất thân danh môn, hưởng đủ sự sủng ái, không có dã tâm quá lớn đối với công danh lợi lộc, chỉ có trái tim muốn đuổi theo mơ ước của bản thân.
Phong Giác để tay lên ngực tự hỏi mình, muốn đứng dưới một người trên vạn người hay muốn quyền thể nghiêng triệu nghiêng chính: Có lẽ từ nhỏ anh ta sinh ra ở Phong thịnên công danh lợi lộc đối với anh ta giống như hít thở, tự nhiên như không khí.
So với chuyện chính sự triều đình, anh ta muốn được trải nghiệm những chuyện kỳ thú mà mình chưa từng được trải nghiệm hơn.
Mỗi lần nghe anh ta nói những điều này, Khương Bồng Cơ không kìm được trợn mắt.
Uống rượu rồi mà cũng không thể chặn được miệng của cô, leo tườn9g lẻn vào hầm rượu, uống chùa chưa nói mà còn chê người ta nhàn rỗi, đúng là khó hầu hạ.
Phong Giác cũng ngồi cách đó không xa, nửa6 ngồi dựa vào đá, trong lòng ôm một vò rượu, nói với vẻ mặt ghét bỏ:
Nhớ trả tiền rượu đấy.
Cô gái váy xanh nở nụ cười chứa men sa5y, cô đưa tay đỡ trán, năm ngón tay vuốt những sợi tóc dài rủ trước trán ra sau, lười biếng nói:
Tuy nói là mấy vò rượu theo lý thì giá không cao, có điều ta nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến nỗi chẳng trả được tiền rượu.
Phong Giác:
...
Uống rượu chùa mà mạnh miệng như vậy, lần đầu anh ta gặp đấy.
Nếu không phải vì cô gái váy xanh này có thân phận đặc biệt, Phong Giác thật sự muốn gọi gia đình tới đánh có một trận rồi trói lên quan phủ.
Dù sao quan phủ cũng là người của cô, hai vị huynh trưởng dù ít dù nhiều cũng kiểm ăn dưới tay cô, Phong Giác chỉ có thể nhịn.
Nói mới nhớ, huynh nghĩ sao mà lại chạy đi học ủ rượu vậy?
Cô gái váy xanh chính là để vương nhân gian Khương Bồng Cơ của thiên hạ này, tuy con người đầy hơi nước nhưng vẫn rất trong trẻo.
Cuộc đời con người có cơ hội sống vì bản thân một lần, sống theo cách mình muốn không hề dễ dàng.
Khương Bồng Cơ uống rượu cười nói:
Đi nửa đời người rồi quay lại vẫn còn niên thiếu à?
.
Cấu này của bệ hạ nghe thật thú vị, chính là như vậy đấy.
Phong Giác ợ rượu, say khướt nói:
Cuộc đời này của ta có thể tùy hứng làm bậy, thật ra phải cảm tạ hai vị huynh trưởng đã giúp ta gánh vác trách nhiệm.
Trên đời này còn nhiều người nguyện ý phân ưu cực khổ với bệ hạ...
Trở thành một người bình thường trong đám đông thì có gì thú vị chứ?
Phong Giác nói:
Thứ cả đời này ta theo đuổi khác với bình thường, khác với những người thế tục, làm những việc mà người đời không thể làm được.
Bọn họ không thể nào tùy hứng, vậy thì ta sẽ thay bọn họ sống cuộc sống thoải mái kia.
Khương Bồng Cơ cười nhạo.
Câu này của huynh đúng là càng ngày càng vô sỉ, nói vậy thì họ còn phải cảm tạ huynh sao?
Phong Giác chớp mắt nói:
Cho dù huynh trưởng muốn đến tận nhà cảm tạ, ta cũng nào dám nhận.
Khương Bồng Cơ:
...
Hay lắm, đúng là một tên da mặt dày, nhưng như vậy lại càng hợp khẩu vị của cô.
Đối với cô mà nói, những cảnh sắc này hẳn là đã nhìn quen rồi, nhưng sau khi cô đến thế giới này, bị vậy trong một vùng nho nhỏ, quang cảnh mà Phong Giác kể xa xăm như kiếp trước vậy, Khương Bồng Cơ cười nói:
Huynh nói vậy làm ta ngứa ngáy trong lòng đấy, nếu như hôm nào ta bị huynh xúi giục, không quan tâm đến triều đình, kích động bỏ nhà ra đi...
Phong Giác cười nói:
Nếu vậy, ta sẽ là tội nhân thiên cổ, thực sự lưu danh sử sách rồi.
Khương Bồng Cơ thu lại ý cười, ngón tay quấn sợi dây đỏ.
Đó là một đề nghị hay, có điều chờ thêm chút nữa, đợi Liễn Nhi mười tám tuổi hoặc nhược quán, ta sẽ nhường ngồi rồi đi chu du thiên hạ, đến lúc đó, huynh nhớ dẫn đường đấy.
Nghe có vẻ là một câu nói đùa nhưng trong đáy mắt cô đây nghiêm túc:
Phải đi xung quanh nhiều một chút, đừng để sau này không có chỗ nào giới thiệu.
Phong Giác cũng chân thành nói:
Bệ hạ đang độ tuổi xuân, chuyện nhường ngôi thật sự còn quá sớm.
Khương Bồng Cơ lắc đầu.
Ở nhiều một chút đi, uống ngon lắm.
Cố gắng chút nữa, có khi lại được sách sử ghi lại, người đời sau sẽ dùng tục danh của huynh để đặt tên cho rượu này.
Phong Giác cười nhạo nói:
Rượu gì?
Phượng Tam Tửu?
Cái tên thô không chịu được.
Phong Giác hoang mang, lần đầu tiên trưng cầu ý kiến người ngoài về chuyện này.
Đương nhiên, vấn để mất mặt thế này không thể để người ngoài biết, chỉ có thể thổ lộ với vợ.
Có điều khi Phong Giác thầy Khương Bồng Cơ đăng cơ, anh ta liền có cảm giác như thứ gì đó đang chặn trong tim cuối cùng đã thông suốt.
Giống như khúc mắc bao nhiêu năm trong lòng cuối cùng đã được chữa lành.
Một năm trước, Phong Giác vì một vò rượu ngon do tiểu quốc vực ngoại kính hiển mà dọn dẹp tay nải, mang theo tiền và người hầu rời khỏi nhà.
Lúc Phong Cẩn nhắc tới chuyện này, trên mặt lộ vẻ một lời khó nói hết, đứa em trai đã hơn bốn mươi mà còn trốn nhà bỏ đi, thật sự không biết phải nói thế nào nữa.
Hoàng Manh là con gái của Hoàng Tung.
Phong Giác không thờ ơ trong chuyện giáo dục con cái của mình, nhưng chút thiên vị nho nhỏ này, không lý nào vợ lại không nhận ra.
Từ trước đến nay, Khương Bồng Cơ không bao giờ đi cửa chính, dù là uống trộm nhiều như vậy, uống đến mức toàn thân mùi rượu, cô vẫn kiên trì leo tường.
Đã bao nhiêu tuổi rồi, nàng cứ nghĩ mình còn trẻ đấy à?
.
Anh ta không làm việc chốn quan trường thì đã sao, anh ta vẫn có thể trở thành đại lão trong số những đại lão của giới danh sĩ, là nhân vật cấp thần tượng, bước ra ngoài bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Đại huynh, Nhị huynh mới đầu còn tức giận, dần dà cũng để mặc anh ta.
Cố không thích qua lại với những người quá cổ hủ nghiêm túc, những con người khác với lẽ thường thế này mới khiến cô thấy thích, có thể chơi cùng.
Phong Giác lại kể đến quang cảnh vực ngoại, hoặc là ốc đảo sa mạc, hoặc là rừng rậm bách thú, Khương Bồng Cơ cực kỳ chăm chú lắng nghe.
Phong Giác không phải người trong triều đình nhưng anh ta có sự nhạy cảm đối với cục diện chính trị mà ngay cả Phong Cẩn cũng không bằng.
Chẳng qua người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê thôi, Nhị huynh dù sao cũng là người trong cuộc.
Về điều này, Phong Giác khiêm tốn bày tỏ mình không bằng Nhị huynh.
Mấy ngày trước, Phong Cẩn tặng cho cô một vò rượu do Phong Giác ủ, mặc dù không nồng nhưng mùi vị lại say lòng người.
Khương Bồng Cơ uống một và không đã thèm nên treo tường nhà Phong Giác, trộm hầm rượu của anh ta.
Phong Giác muốn dập tắt lửa giận của hai người anh nên đã ném con cái cho họ.
Anh ta nói thẳng, các ca ca muốn bồi dưỡng đứa nào để nhét vào gia tộc hay triều đình, anh ta đều không có ý kiến.
Cô hơi hiếu kỳ hỏi, không hiểu được tại sao Phong Giác trước nay không chịu nhập sĩ mà càng ngày càng ham chơi.
Phong Cẩn không chỉ một lần phàn nàn với Khương Bồng Cơ về đứa em không thể làm người ta bớt lo này.
Dù Phong Giác có to gan cỡ nào, hành sự khác biệt cỡ nào cũng không thể ngờ vua của một nước lại đi trộm hầm rượu của người ta.
Ừm, cũng may cô nàng này là nữ không phải nam, nếu không, không biết hậu viện của các đại thần đã bị trộm bao nhiêu người rồi.
Lão già huynh lại chạy ra ngoài cả năm trời, cô ấy ở hậu viện nhàn rỗi đến mức sắp thành cỏ dại nên quyết định ra ngoài tìm một vị trí nhàn nhã.
Là trượng phu của cô ấy, huynh không cảm thấy hơi áp lực ư?
Phong Giác nghe xong sững sờ, chỉ thoáng nghĩ liền hiểu ra ý đồ của Khương Bồng Cơ hôm nay e là không chỉ trộm rượu.
Anh ta rất may mắn vì cưới được vợ hiền, vợ không yêu cầu anh ta tranh quyền đoạt lợi với đại ca, cũng không ép anh ta phải học theo nhị ca bấp bênh chốn quan trường.
Vợ anh ta chỉ nói:
Chỉ hướng của lang quân cứ ký thác lên Manh Nhi, giờ sống vì bản thân một lần thì đã sao chứ?
Manh Nhi
mà vợ anh ta nói là học sinh do một tay Phong Giác dạy dỗ, anh ta dốc hết tâm huyết cho cô bé, thậm chí ngay cả con ruột cũng không bằng.
Không còn sớm nữa, nửa đời trước, hoặc có thể nói hơn nửa đời để dành cho người khác, vài năm ít ỏi còn lại dĩ nhiên phải để cho người trong lòng.
Phong Giác không nói.
Thật sự không vào triều đình?
Phong Giác lắc đầu.
Cho dù Khương Bồng Cơ treo tường từ phía nào, dường như ngoài tường luôn có Vệ Từ đứng đó.
Đôi khi bản thân cô cũng rất nghi ngờ, có phải tên này là chân tường thành tinh hay không.
Nói thẳng ra là mình muốn đội mũ xanh cho các đại thần thế này, ai cho cô dũng khí ấy thế? Phong Giác liền cay nghiệt nói:
Chả trách quay về thấy mây trên bầu trời để đỗ xanh đậm hơn một chút.
Khương Bồng Cơ vươn một tay đỡ trán, cười nói:
Cũng giống như trong quý phủ, quý phu nhân rất thú vị.
Phong Giác trốn nhà đi một năm mới trở về:
???
Tuy Phong Giác hiểu rõ mấy câu này của Khương Bồng Cơ chỉ là những câu múa mép nhưng vẫn không kìm được nổi nóng, hậm hực uống một hớp rượu.
Quý phu nhân là một nữ tử có chí hướng, cứ nhốt sau hậu viện thì hơi đáng tiếc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.