• 5,177

Chương 1851: Ngoại truyện: hàn úc (kiếp này)



Huynh nói ai là Hàn nhị nương tử đẩy? Huynh còn gọi một câu nữa ta sẽ mách Kỳ Quan bá phụ đấy!
Nghe thấy tên gọi vô lễ như vậy, Hàn Trì tức giận8 gào thét lại với người kia.

Ngay giây sau thì cậu lại khóc òa lên, phá hỏng mất chút khí thể cỏn con đấy.


Được rồi, được rồi, t3a sai rồi, ta sẽ không bao giờ gọi đệ là Hàn nhịnương tử nữa.
Hàn Trì trợn mắt nhìn cậu ta, nhưng bị người bạn của mình nói chen vào như vậy, cậ9u đã quên mất vừa rồi cậu khóc vì lý do gì rồi.
Bà mối nói:
Bức tranh của đại nhân cũng được gửi sang bên đó rồi, người ta rất vừa ý.
Cái này vốn dĩ không chỉ do một bên chọn, Mị Họa nhà người ta chọn Hàn Úc trước, sau đó bà mối mới đến hỏi ý Hàn Úc.
Hàn Úc:
...
Anh ta nhớ rõ Mị Họa đã có gia đình rồi.
Bà mối nói:
Đã hòa ly hơn một năm rồi.
Vừa nghe nói như vậy, Hàn Úc lờ mờ nhớ lại chuyện Mị Họa đòi hòa ly, ẩmĩvới gia tộc, tin tức còn truyền đến tận kinh thành, ồn ào một khoảng thời gian.
Đó là một thằng nhóc mập mạp tính tình hung dữ, ngoại hình béo tròn.
Hàn Trì không thích cậu ta, không muốn đồng ý, nhưng vào thị toàn nói mấy lời ám chỉ Hàn Trì thấp kém hơn người ta một bậc, hẳn là phải chăm sóc cho thằng nhóc mập kia, như vậy, địa vị ở nhà của Đào thị mới có thể củng cố.
Tính cách Hàn Trì mềm yếu, còn thằng nhóc mập kia thì kiêu căng, cậu bị nó bắt nạt đến mức bật khóc.
Ông trời tác hợp cái rắm ý! Nghe bà mối nói như vậy, Mị Họa biết chuyện này không phải mới ngày một ngày hai.
Vậy thì ngày hôm qua, sau khi kết thúc buổi triều, tự dưng chào hỏi nhau là có ý gì? Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Úc định tự mình đi hỏi thử.
Mị Họa dường như đã đoán được từ trước.
Có điều Hàn Úc là một người vẫn nhã, đương nhiên sẽ đối xử ưu ái với cậu con trai út của mình một chút.
Người vẫn nhã phạt trẻ con sẽ không vừa bắt đầu đã động tay chân.
Anh ta phải hiểu rõ tình hình trước đã, sau đó mới quyết định trừng phạt thế nào.
Hắn cải cách luật pháp, ảnh hưởng đến lợi ích của bao nhiêu người chứ? Người để mắt đến hắn nhiều lắm.
Người phụ nữ nói:
Vậy bệ hạ ra mặt là vì..
.
Mị Họa nói:
Đương nhiên là để bảo vệ cục cưng của ngài ấy rồi.
Y như dự đoán năm xưa, Mị Họa chắc chắn sẽ có địa vị cao.
Nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, đại thần có địa vị cao nhất, đỉnh cao dưới một người trên vạn người mới là đích đến mà cô thật sự mong muốn.
Hàn Úc nói:
Cha sẽ đi tìm tiếp xem, nếu như có thể...
cha sẽ cố hết sức chọn một người thích hợp..
Anh ta vốn không có chút hy vọng nào với chuyện này.
Kiếp này, Hàn Úc vẫn là linh vật
diss
tất cả mọi người từ trên xuống dưới triều đình, có điều, chỗ dựa vững chắc của anh ta không chỉ có mỗi Khương Bồng Cơ mà còn có Kỳ Quan Nhương.
Thỉnh thoảng vẫn sẽ có một số mâu thuẫn, xung đột, nhưng Hàn Thì không phải chịu thiệt thòi gì nhiều, cuộc sống học tập ở thư viện Kim Lân của cậu tính ra rất thoải mái.
Nhưng mà sự thoải mái này nhanh chóng bị phá vỡ.
Hàn Trì gặp được người mẹ ruột vào thị đã nhiều năm không gặp của mình.
Sau khi vào thị hòa ly với Hàn Úc được vài năm thì tái giá, hiện giờ đang làm kể thất cho một người khác, lo chuyện nhà cửa, chăm sóc đích tử, đích nữ của vợ trước và chồng, cùng với đám thứ tư, thứ nữ của thiếp thất và chồng.
Vài năm gần đây bà ta già cả, tiều tụy đi nhiều.
Để củng cố địa vị của mình ở hậu viện, bà ta đành liều mạng sinh thêm một đứa nữa khi tuổi đã ngoài bốn mươi, nhưng người chồng hiện tại rõ ràng thiên vị đích tử, đích nữ mà người vợ trước sinh ra hơn.
Anh ta cũng có chút yêu cầu về đối tượng, đừng là cô gái quá trẻ, chưa gả.
Anh ta đã hơn bốn mươi rồi, một ông lão sắp già đi gây họa cho người khác làm gì? Tốt nhất là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa lại còn đang ở góa tại nhà, tốt hơn nữa là đã từng có vài đứa con với chồng trước.
Có con cái mới có liên kết, người đó mới đối xử với Hàn Trì như con ruột, Hàn Úc cũng sẽ chăm sóc con cái của người đó.
Vốn là chuyện giúp đỡ nhau cùng có lợi, sao đại nhân lại không đồng ý? Nghe nói phu nhân trước của quý phủ vẫn không chịu yên, nếu như có chủ mẫu chính thức, chẳng phải cô ta cũng nên suy nghĩ lại ư?
Hàn Úc:
...

Một lúc lâu sau.
Hàn Úc nói:
Thật không dám giấu giếm, ta có nghe ý của Lại bộ...
Chuyện người được thăng chức là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Mị Hoa nói:
Vậy vẫn chưa đủ.

Chưa đủ?
Hàn Úc nói:
Ta chẳng thể giúp người chuyện gì khác.

Anh ta không cảm thấy Mị Họa là kiểu người cần đi
cửa sau
.
Cô mất bao lâu từ lúc mới xuất sĩ cho đến khi ngồi vững trên vị trí tuần phủ Ninh Châu? Cô chỉ vài năm ngắn ngủi đã đi xong quãng đường mà người ta có đi cả đời cũng chưa chắc đi được.

Đệ đợi đấy, có thể nào ta cũng phải đánh thẳng nhãi kia đến khi cha mẹ nó không nhận ra mới thôi!
Tính tình của Kỳ Quan Sung chẳng giống cha của cậu ta một chút nào, cậu ta thuộc kiểu pháo trúc, hơi tí là nổi khùng.
Nổi khùng thì nổi khùng, nhưng cậu nhóc này cũng khôn lắm, không đi sang đó tính sổ một mình.
Cậu ta chạy đến các lớp khác nhau ở các khối khác nhau, lôi kéo mỗi chỗ một ít, kêu gọi hơn hai mươi người, cùng nhau đánh thằng nhóc mập kia một trận.
Chuyện này trở nên cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ ảnh hưởng đến giáo viên trong trường mà ngay cả cha mẹ mấy đứa trẻ cũng biết.

Nhiều người đánh một người như vậy...
có phải không được tốt lắm không?


Đương nhiên, ta không cần người giúp đỡ chuyện gì, điều ta coi trọng là sự tin tưởng và đánh giá cao mà bệ hạ dành cho Hàn Văn Bân ngươi.
Mị Họa dứt lời, rồi lại nói thêm:
Chỉ cần làm vợ chồng trên danh nghĩa thôi là được, nhưng đến cuối cùng là hữu danh vô thực hay hữu danh hữu thực, thì phải dựa vào duyên phận.
Hàn Úc rời đi với vẻ mặt khó coi.
Lúc này, một người phụ nữ có dáng người thướt tha đi từ sau bình phong ra.
Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh Mị Họa, đấm lưng bóp vai cho cô.
Mấy năm gần đây, Hàn Úc đã thấy rất nhiều phụ nữ và tranh đoạt tài sản mà làm ra nhiều hành động điên rồ.
Bởi vậy, dù anh ta đồng ý với Hàn Trì nhưng cũng chỉ là hứa hẹn bằng miệng thôi.
Hàn Trì không để trong lòng, Hàn Úc cũng không để ý, đánh tiếng với bà mối rồi quẳng chuyện này ra sau đầu.
Trên đời này có người lớn nào đáng để cậu dựa vào hơn mẹ đẻ của mình chứ? Dù sao Hàn Trì cũng là cốt nhục mà bà ta mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra được.
Đào thị đối xử tốt với Hàn Trì, ban đầu Hàn Trì không quen lắm, nhưng cũng không từ chối ý tốt của bà ta.
Nhưng mà không bao lâu sau, vào thị đã lộ ra bản tính.
Nếu như có, vậy thì sao lại bị gọi là
Hàn nhị nương tử
chứ? Hàn Trì tủi thân chạy khỏi đó, chạy ra sau núi giả mà khóc, sau đó Kỳ Quan đại lang lo lắng nên đi tìm cậu.
Kỳ Quan Sung nghe xong thì lửa giận ngùn ngụt.

Thằng súc sinh kia nói như vậy, làm như vậy thật à?
Hàn Trì lại khóc, đôi mắt đỏ hồng như con thỏ.
Đó là Mị Họa, một người phụ nữ có mánh khóe vừa cứng rắn vừa sắc bén, nửa năm trước vừa mới lên kinh thành để báo cáo công việc.@ Tuần phủ Ninh Châu.
Lúc này, cô lên đây báo cáo công việc, cũng có nghĩa là có khả năng được thăng chức.
Bức tranh của người phụ nữ này lại do bà mối đưa đến chỗ mình, chơi trò gì vậy? Ngày hôm qua, bọn họ còn chào hỏi nhau nữa.
Có kết hôn hay không đều không quan trọng, quan trọng là sau này sống như thế nào.
Cái giá mà Mị Họa phải trả ngang bằng với những gì cô nhận lại, cô không thể tính là bị thiệt.
Nếu thu được nhiều hơn những gì bỏ ra, vậy thì được lời rồi.
Người phụ nữ không thấy chuyện này khả quan.
Một tháng sau, thánh chỉ được ban xuống.
Cô ta đơ người.
Vợ trước vào thị của Hàn Úc và chồng trước của Mị Họa cũng đơ người.

Vì sao?

Khóe môi Mị Họa hơi nhếch lên cười, đôi mắt nhìn Hàn Úc càng lộ rõ dã tâm không thèm che giấu:
Đại nhân không hiểu rõ tình hình hiện tại của mình à? Được trọng dụng vô cùng, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Ta có thể giúp đỡ ngươi, bảo vệ người, đồng thời cũng mượn quyền thế của ngươi.
Hàn Trì như một con thỏ trốn sau lưng Kỳ Quan Sung, nhỏ giọng sợ hãi hỏi người không phải huynh trưởng nhưng lại hơn cả huynh trưởng này.

Sợ cái gì? Pháp bất trách chúng, hiểu không hả?
Thực thi pháp luật không trách nhiều người.
Sau đó, Kỳ Quan Sung nói câu
Pháp bất trách chúng
bị ông già nhà mình cầm cành cây quất cho mấy phát vào mông.
Hàn Úc nghe cậu con trai út của mình kể lại với vẻ đáng thương xong thì im lặng.
Anh ta và Đào thị đã ly hôn bao nhiêu năm nay rồi, nhưng vào thị vẫn giống như âm hồn không tan, gây ảnh hưởng đến gia đình này.

Cha...
Hàn Úc hỏi cậu:
Con muốn có mẹ không?
Han Tri:
???
Một lúc sau, Hàn Trì nhỏ giọng nói:
Con muốn, nhưng...
Có mẹ kể thì sẽ có cha dượng, trong sách vẫn hay nói như vậy.
Bà ta hy vọng Hàn Trì có thể quan tâm đến đích tử của người chồng hiện tại.
Đương nhiên, đích tử này không phải do Đào thị sinh ra, mà là cục cưng do người vợ trước của chồng bị khó sinh, băng huyết mới sinh ra được.
So về tuổi, cậu ta lớn hơn Hàn Trì nửa tuổi, là học sinh lớp bên cạnh Hàn Trì.
ngài cũng đâu tội gì phải gả cho người ta.
Mị Họa nói:
Cho dù lập gia đình rồi, cũng có thể ai sống cuộc đời người ấy mà, hắn là một lá chắn cực kỳ tốt, ta cũng vậy.
Cô và Hàn Úc đều không phải người trẻ tuổi mới mười mấy, hai mươi mấy, bọn họ biết rõ bản thân muốn điều gì.

Ngươi cảm thấy ta sẽ bị thiệt sao? Trong mắt người bình thường, hôn nhân đại sự là chuyện liên quan đến cả đời, nhưng nếu ta tái hôn thì đã là cuộc hôn nhân thứ ba rồi.
Chuyện kết hôn này, lần một lạ lần hai quen, đến lần ba thì càng quen thuộc rồi.

Hoang đường!
Mị Hoa nói:
Đương nhiên ta sẽ không khiến đại nhân phải khó xử.
Tất cả đồ dùng, chi phí ăn mặc đi lại của bọn họ đều do ta lo.
Sau khi kết hôn, họ sẽ không xuất hiện trước mặt đại nhân, chỉnói với người ngoài rằng đây là của hồi môn của ta thôi.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dưới gối có hai đích tử, một thứ từ một thứ nữ, ngoại trừ Hàn Tri ra, ba người còn lại đều đã trưởng thành, lại còn ra ngoài kinh thành làm quan.
Sau khi kế thất vào cửa, căn bản chỉ làm quản gia lo việc nhà, dù sinh con cũng không cạnh tranh nổi với những đứa trước được.
Người môn đăng hộ đổi thì chướng mắt Hàn Úc, tuổi thì lớn mà đã có cả con trai lẫn con gái, môn hộ thấp thì Hàn Úc lại không yên tâm.
Nói đến Hàn Trì, cậu cũng tính là đầu sỏ trong lớp, nhưng không phải do tính cách cậu mạn6h mẽ, ngược lại, tính tình của cậu còn rất yếu đuối, vẻ ngoài lại còn thuộc kiểu đáng yêu dễ bắt nạt, điều này khiến cho huynh trưởng Hàn Nhuận v5à thứ huynh thứ tỷ lo lắng, lúc đưa Hàn Trì đến trường đã uy hiếp toàn bộ học sinh trong lớp.
Ba học sinh đã tốt nghiệp thư viện Kim Lân đều trở thành chỗ dựa cho Hàn Trì, bạn cùng lớp nào dám trêu cậu? Đừng nói đến chuyện công khai bắt nạt Hàn Trì, cho dù muốn ngấm ngầm chèn ép cậu cũng phải tính toán kĩ càng.
Hàn Nhuận còn lo như vậy chưa đủ, tìm quan hệ, bảo đám
nhị đại
mà mình quen chăm sóc Hàn Trì, đồng thời nói với cậu:
Cho dù trong lớp có ai mắng đệ, bắt nạt đệ, đệ về nhà nói với ta, ta nhất định sẽ đánh kẻ đó đến mức cha mẹ không nhận ra được, rồi bảo cho chúng ta đi chèn ép cha mẹ đối phương!
Bên trên có người cha không thể chọc vào, ở giữa có ba anh chị không dễ chọc, bên dưới còn có bạn bè (nhị đại
bảo vệ cậu, dường như không có ai dám làm gì Hàn Trì cả.
Quan hệ trao đổi lợi ích có thể giúp anh ta yên tâm hơn một chút.
Hàn Úc biết bản thân mình bận rộn đến mức nào, nếu anh ta thật sự cưới một cô gái vừa trẻ tuổi vừa có mơ ước về chuyện tình cảm về thì quả đúng là nghiệp chướng.
Vậy thì không bằng lựa chọn một người bạn sống qua ngày.
Lúc Hàn Úc bò ra khỏi đống tài liệu, dành thời gian để tôi tớ chỉnh tóc, rửa mặt cho mình thì bà mối lại tới nhà.
Lúc bà mối tới, tôi tớ đang cạo râu cho Hàn Úc.

Bà mối tới đây làm gì? Mấy đứa Nhuận Nhi đang ở bên ngoài, hôn sự không cần gấp, Trì Nhi lại còn nhỏ.
Tôi tớ nói với vẻ mặt kỳ quái:
Lão gia, bà mổi đến tìm lão gia.
Hàn Úc:
???
Cái đầu gánh vác công việc hơn nửa năm cuối cùng cũng moi ra ký ức tương ứng từ sâu trong trí nhớ của mình.
Cậu nói sự tủi thân của mình với Đào thị, Đào thị lại còn bảo cậu phải nhẫn nhịn, điều này khiến Hàn Trì cảm thấy khó chịu.
Bởi vì Hàn Trì hay khóc, bạn bè bằng tuổi xung quanh hay gọi cậu là
Hàn nhị nương tử
, Hàn Trì không thích nhưng cũng không phản đối, ngược lại còn tặng cho đối phương một biệt danh.
Không biết thằng nhóc mập kia nghe thấy câu này từ ai, lại còn cười vui vẻ muốn cởi quần của Hàn Tri ra, xem xem cậu có cái kia không.
Đào thị không còn cách nào, chỉ có thể chuyển sự chú ý về phía hai người con trai của chồng trước.
Hàn Nhuận ra ngoài rèn luyện, tuổi càng lớn thì càng có suy nghĩ của riêng mình, căn bản không gần gũi với người mẹ đẻ này.
Hàn Trì thì không như vậy, tính tình cậuyếu đuối, lại đúng lúc cần người lớn quan tâm.
Có vẻ như nhà chồng vẫn đang khóc lóc trước cửa nhà người ta, đòi phục hôn.
Nhưng biết sao được, người ta thuộc kiểu
trái tim sắt đá
.
Bà mối tiếp tục cố gắng:
Ông trời tác hợp cho hai vị đại nhân đấy.
Hàn Úc phất phất tay, ra hiệu bảo bà mối lui xuống.
Đúng vậy, không nhẩm đầu.
Của hồi môn là một nhóm tiểu thiếp của chồng trước.
Sau khi hòa ly với chồng trước, Mị Họa đã dẫn theo tất cả tiểu thiếp của chồng trước vốn bằng lòng đi theo cô, thậm chí còn dẫn đến nhà chồng mới.

Pháp bất trách chúng? Con có tiền đồ quá nhỉ!
Kỳ Quan Nhượng cầm cành cây nói:
Hôm nay ta sẽ dạy con biết rốt cuộc pháp có trách chúng hay không?
Hai mươi mấy đứa trẻ tham gia trận ẩu đả này cơ bản đều là con cái của quan viên tầng lớp trung, cao trong triều, có nam có nữ.
Không biết Kỳ Quan Sung đã làm thế nào mà quen biết được nhiều đứa trẻ thể này.
Vừa mới nói huynh đệ của mình bị bắt nạt là đám trẻ này đã chạy tới giúp đỡ ngay rồi.
Chỉ một Ninh Châu nhỏ bé không thể thỏa mãn được dã tâm của cô.
Người phụ nữ nhìn Mị Họa rồi thở dài.

Nhưng nếu như vậy...
Lúc Kỳ Quan Nhượng nghe thấy đầu sỏ vụ này là con trai mình thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên, con trai là mầm tai họa mà, sinh ra đã gây chuyện làm anh ta tức giận rồi! Điều khiến người khác phải ngạc nhiên là hai mươi mấy đứa trẻ bị cha mẹ tức giận dạy dỗ một trận, bọn chúng chẳng những không oán giận Kỳ Quan Sung mà ngược lại còn bày ra tư thế
Huynh đệ, ta và huynh có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia
, đứa nào đứa nấy không chịu nói lời nào, chỉ ngậm họng chịu phạt, khập khiễng bị cha mẹ lôi về nhà phạt tiếp.
Hàn Trì cũng không ngoại lệ, dù sao cậu mới là ngọn nguồn của sự việc ẩu đả lần này.

Đợi được ngài đến đây rồi.
Hàn Úc suýt nữa sặc nước bọt.
Mị Họa đưa một tờ giấy ra trước mặt Hàn Úc:
Trước khi mở miệng, đại nhân không ngại xem cái này trước.
Hàn Ủc cúi đầu nhìn xem, vẻ mặt suýt thì nứt ra.

Nếu đại nhân không ngại thì cân nhắc xem, nhưng yêu cầu này không khó đâu.
Vẻ mặt của Hàn Úc vô cùng kỳ dị.
Tổi tớ nói:
Hiểm lắm lão gia mới có ngày nghỉ như hôm nay, hay là bảo bà ấy về?
Hàn Ủc cũng muốn đuổi về lắm, nhưng bà mối tìm nửa năm trời mới đến một lần, cứ đuổi đi như vậy thì không ổn lắm.

Cứ gặp xem thế nào đã.
Bà mối hành lễ với Hàn Úc xong, được cho phép thì đứng dậy đưa bức tranh và bài viết về người được chọn cho anh ta xem.

Người nhà nào đây?
Hàn Ủc hơi tò mò.
Mị Hoa nói:
Bọn họ đã hầu hạ ta nhiều năm, qua nhiều năm như vậy rồi, không có tình cảm gì thì cũng có tình tỷ muội.
Ở lại bên đó cũng vô ích, cho nên ta đã mua khế ước bản thân của bọn họ.
Sau này, ta còn sống ngày nào thì bọn họ không cần lo lắng ngày đấy.
Hàn Ủc:
...
Người ta kết hôn thì của hồi môn bằng vàng bạc châu báu, Mị Hoa kết hôn lập gia đình, của hồi môn lại là một đám tiểu thiếp của chồng trước.
Bà mối nịnh bợ nói thông tin của nhà gái ra, đúng lúc Hàn Úc đang mở cuộn tranh, suýt chút nữa sợ tới mức xé bức tranh ra.

Đúng là làm ẩu mà!
Hàn Úc cứ như gặp phải thú dữ hay hồng thủy vậy, ném cuộn tranh lên trên bàn, ngay cả tờ giấy ghi thông tin cơ bản về nhà gái cũng không dám xem nữa.
Anh ta rất hiểu rõ người phụ nữ trên bức tranh kia.
Về Từ và những trong thần khác, phần lớn thần tử xuất thân thư viện Kim Lân cũng có quan hệ mật thiết với anh ta...
Chưa kể đến Uyên Kính tiên sinh làm thầy giáo dạy học ở thư viện Kim Lân nhiều năm như vậy, từng thế hệ học sinh lần lượt ra làm quan, Hàn Úc là học trò thứ ba của Uyên Kính tiên sinh, điều này cũng có nghĩa Hàn Úc là sư huynh đồng môn của thế hệ vừa mới ra trường kia, Hàn Úc đắc tội nhiều người, nhưng thể lực của anh ta lại đủ cứng.
Cho dù là vậy, trong thị trường tình yêu và hôn nhân, anh ta vẫn không cạnh tranh nổi.

Vị đại nhân kia...
trông có vẻ sẽ không đồng ý.
Mị Họa nói:
Vì sao hắn lại không đồng ý?
Người phụ nữ này là một trong những tiểu thiếp của chồng trước, bằng lòng để Mị Họa chuộc thân rồi đi theo cô.

Thiếp nhìn thấy vậy...
Mị Hoa nói:
Cứ chờ đi, mấy ngày sau, bệ hạ cũng sẽ ra mặt nói chuyện hộ ta thôi.
Người phụ nữ ngạc nhiên:
Vì sao lại thế?
Mị Hoa nói:
Hắn gây thù chuốc oán nhiều lắm, tuy rằng thế lực bền vững, nhưng hướng gió trong triều đình có thể biến đổi bất cứ lúc nào, nói không chừng có người mấy ngày trước còn cười cười nói nói với hắn, không bao lâu sau đã trở thành kẻ địch của hắn rồi.

Còn nhớ chuyện này cơ à?
.
Tôi tớ không nhịn được cười khổ.
Hàn Úc bỏ nhiều tiền ra như thế, chắc anh ta là mổi mà bà mối khó lo liệu nhất từ trước đến giờ, người nào không thích hợp thì không dám đẩy ra trước mặt anh ta.
Tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng đến thanh danh của quý phủ.
Nếu như hôn sự của hai người này thành công, thích thì sống chung với nhau, không thích thì ai sống nhà nấy.
Mị Họa bận, Hàn Úc cũng bận, đừng ai trách ai.
Hàn Úc chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Toàn bộ quan văn võ trong triều cũng cùng trạng thái như vậy.

Uyên Kính tiên sinh tuổi đã cao rồi còn phải đặc biệt chạy qua thăm học trò một chuyến Hàn Úc không hề buồn phiền như trong tưởng tượng, cũng không có sự vui sướng của một người sắp làm tân lang, ngược lại, anh ta rất bình tĩnh.


Mọi chuyện không giống như những gì thầy đang lo lắng đâu, thật ra học trò và cô ấy cũng khá hợp nhau.
Câu này không phải là giả, bọn họ thật sự rất hợp nhau, sau khi nói chuyện, họ phát hiện ra nhiều sở thích của hai bên đều giống nhau.

Dù không phải là tình cảm yêu thích giữa nam nữ, nhưng sống chung như bạn bè thì không thành vấn đề.

Thay bằng việc gọi là vợ chồng, nói hai người là bạn bè cùng chung chí hướng thì đúng hơn.

Hai người cũng thật sự làm bạn gần ba mươi năm.

Nói đến khúc mắc, khúc mắc duy nhất của Hàn Úc chỉ có đám
tiểu thiếp
mà Mị Họa nuôi ở hậu viện kia thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.