• 57

Chương 2: Tiên Môn Khảo Hạch



Lăng Kiếm Vũ từ từ mở mắt, ánh sáng chói lóa khiến hắn phải nhắm mắt lại một lúc mới dám mở dần ra.
"Đây là đâu?" Hắn lên tiếng hỏi nhỏ, khuôn mặt non nớt đầy vẻ ngạc nhiên.


Hắn thấy mình đang ở trong một gian phòng nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, thiết kế có vẻ giống khuê phòng thiếu nữ thời ngày xưa. Mùi nước hoa thơm mát tỏa khắp phòng, trên cả chiếc giường hắn đang nằm cũng nồng nặc mùi hương con gái khiến Lăng Kiếm Vũ không khỏi xao xuyến trong lòng.

"Thật tốt ah! Vậy là ta chính thức có thể tự do rồi, không còn bị vây khốn nữa."


Hình như mình quên cái gì đó thì phải
Lăng Kiếm Vũ chống cằm suy nghĩ.

Cái gì nha? Ặc, hành cmn vân ngoa! Quyển sách! Lúc ngất còn ôm trong người mà giờ mất tiêu rồi!

Nói xong, mắt hắn tròn xoe bởi cánh cửa phòng mở ra, một hồng y thiếu nữ xinh đẹp đi vào.

Tỉnh rồi ah! Ngươi không may mắn gặp được ta có lẽ giờ đã thành khúc xương khô. Vậy mà một lời cảm ơn cũng không có.
Thiếu nữ liếc mắt, bĩu môi nói.

Nhận ra tình huống, Lăng Kiếm Vũ vội chắp tay cảm ơn.

Tạ ơn cô nương ra tay cứu mạng, sau này ta sẽ cố gắng hết sức để báo đáp!



Không cần báo đáp đâu, bình thường người tự tiện xông vào chắc chắn phải chết, vì tông môn không ai dám cứu. May cho nhà ngươi ta là con gái tông chủ nên mới cứu ngươi được 1 mạng.
Thiếu nữ nhìn Lăng Kiếm Vũ đánh giá nói.


Không biết phương danh của cô nương là gì? Tại hạ Lăng Kiếm Vũ.



Ta nha! Ta tên Hạ Uyển, ngươi gọi ta là Uyển tỉ tỉ là được.



Hạ Uyển tỉ năm nay bao nhiêu tuổi?
Lăng Kiếm Vũ tò mò hỏi.


Ngươi có biết hỏi tuổi 1 cô gái xinh đẹp là bất lịch sự không?
Thiếu nữ tên Hạ Uyển trừng mắt nói.

Không, tiểu đệ không biết.
Lăng Kiếm Vũ lúng túng
Quê đệ toàn hỏi thế đó tỉ, thật xin lỗi!



Ở nhà cứ quen hỏi góat do nêm với hau âu a diu, thế mà đến đây quên cmn mất!
Lăng Kiếm Vũ mắng thầm ông thầy dạy ngoại ngữ của mình. Bao nhiêu năm học anh văn mà hắn chỉ biết được có vài câu giao tiếp lẻ tẻ đấy.


Hạ Uyển tỉ này.


Sao?


Tỉ thấy đôi giày của đệ đâu không?


Dưới chân ngươi chứ đâu!
Hạ Uyển liếc mắt xuống đất nhìn đôi giày rách mà nói.


Nhưng đấy là giày rách.


Thì nó vốn dĩ rách mà.


Nhưng giày của đệ mới toanh!


Mới cái gì? 5 ngón thì lộ 4 mà ngươi còn bảo mới toanh?



Nhưng…


Nhưng cái gì?
Hạ Uyển trừng mắt hỏi.


Nhưng… không có gì.
Lăng Kiếm Vũ định nói tiếp nhưng thấy bộ dáng hùng hổ dọa người kia thì nuốt lại vào trong.


Còn quyển sách.


Sách nào???
Hạ Uyển lại trừng mắt.


À, không có. Tiểu đệ nói đùa. Hê hê.
Lăng Kiếm Vũ cười ngây ngô nghĩ
Quái lạ! chẳng lẽ mình đói quá nên đánh rơi lúc nào không hay?


Trong đây nè!


Đây là đâu???
Lăng Kiếm Vũ lại buột miệng thốt lên.

Tiểu tử, ngươi hỏi ai hả!
Hạ Uyển trợn mắt, nhìn chằm chằm.



Cmn bị hố rồi!
Mình quên mất trong đầu mình có cái hệ thống ah!

Lăng Kiếm Vũ nhận ra, vội vàng nói:
Đệ nói bâng quơ, nói bâng quơ, sư tỉ đừng để bụng. Hê hê!

Khuôn mặt tiểu tử này kết hợp với nụ cười ngây ngô thực sự quá hợp! Quá dễ lừa người!


Hừ! Ta đến nói cho ngươi biết, chiều nay đúng dịp tông môn chiêu thu đệ tử. Ta đặc biệt dặn ngươi đi khảo hạch. Hãy nhớ là suất này ta xin cho ngươi, đừng có đến muộn!



Vâng! Thưa sư tỉ.


Mà tông môn mình tên gì?



Vân Diệu tông!
Thiếu nữ nói ra mặt đầy vẻ tự hào. Nói rồi, nàng khoát tay bước ra khỏi cửa đi mất.


Vân Diệu tông. Nghe cũng không tồi.
Lăng Kiếm Vũ chống cằm suy tư.


Hệ thống!!! Giày ta, sách của ta đâu???
Hắn tức giận hét lên trong đầu.


Đây nè!
Vẫn âm thanh như của máy vang lên trong đầu Lăng Kiếm Vũ.
Tập trung tinh thần, hắn thấy trong đầu mình xuất hiện một khu vực hình vuông, ở trong là các ô nhỏ. Tổng cộng khoảng 16 ô. Trong đó có 2 ô đầu trên cùng xuất hiện đôi hành vân ngoa và cuốn bách khoa toàn thư.


Làm thế nào để lấy ra?



Ký chủ chỉ cần tập trung suy nghĩ muốn lấy ra là được.



Vèo!
Đôi hành vân ngoa và cuốn sách đã rơi trên tay hắn.

Thật thần kỳ ah!
Lăng Kiếm Vũ trợn mắt.

Dù nhiều lần đọc truyện về hệ thống hoặc không gian giới chỉ, nhưng đến khi dung rồi hắn mới biết cảm giác nó thế nào.

Đem hành vân ngoa đi vào, hắn chợt thấy thân hình như nhẹ hẳn đi. Cảm giác tốc độ nhanh hơn gấp 10 lần khác hoàn toàn so với lúc đeo đôi giầy rách!

Bước ra 1 bước!

Rầm!!!


Móa!!!
Chỉ thấy Lăng Kiếm Vũ cả người dán vào tường rồi trượt xuống, miệng còn há hốc.

Nhanh vãi! Còn chưa kịp né cái tường. Hic.


1 lúc sau…

Lăng Kiếm Vũ cầm quyển sách suy tư. Cuốn sách giống như một chiếc lap top nhỏ gập đôi, cần tra gì bấm vào là có.

Vân Diệu tông:
Đẳng cấp: Bất nhập lưu.
Tông chủ - Diệu Hạc chân nhân.
Phó tông chủ …
Trưởng lão…
Đệ tử …
Tất cả mọi thông tin chi tiết về môn phái đều có, thậm chí là Diệu Hạc chân nhân tên thật là gì, bao nhiêu tuổi cưới vợ, nợ nần ai, bao nhiêu tiền …

Goát dờ heo! Không hổ bách khoa toàn thư nha! Đến việc Diệu Hạc chân nhân này hay mặc khố màu gì cũng biết! Thật không thể tin nổi!!!



Ách! Hạ Uyển – Tuổi 13 – Cha: Diệu Chân – Mẹ: Hạ Thiên… sơ lược… tính cách – sở thích… đồ lót màu hồng >.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Nguy Hiểm Nhất Hệ Mặt Trời.