Chương 228: Thời khắc sinh tử đại đột phá (1)
-
Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
- Đại Phàm Nhân
- 1893 chữ
- 2021-01-08 01:34:29
Hồng Phúc Lâu mở nơi hoang dã, dù là thôn trấn gần nhất cũng cách hơn ba, bốn chục dặm, vậy nên xung quanh đều là rừng rậm nguyên sinh, hơn nửa lại đương lúc nửa đêm, khó gặp nhân loại hành tẩu, cho nên Từ Hiền có thể thoải mái lao nhanh mà không cần lo đụng phải người.
Mượn【Thiên Vân Bảo Y】gia trì tốc độ,【Trục Nhật Thần Bộ】chẳng khác nào đã tu tập tới trình độ Đăng Phong Tạo Cực, cước lực thế mà không thua kém gì cao thủ Tiên Thiên như Lang Nha Lão Tổ, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, không mất bao lâu đã kéo giãn được gần ba trượng khoảng cách với lão.
Nhưng đây cũng chẳng phải kế lâu dài, bởi
thần hành gia tốc
chỉ có thể duy trì tối đa một khắc đồng hồ mà thôi, mà Huyết Lang đại pháp của Lang Nha Lão Tổ lại có thể kéo dài hơn hai khắc, cho nên Từ Hiền nhất định phải nghĩ ra cách đối phó lão trước khi hiệu lực qua đi, bằng không chỉ có thể dùng tới【Tiên Thiên Đan】để gia tăng cảnh giới.
Đó tất nhiên là hạ sách, hơn nữa thủ đoạn của Từ Hiền cũng không phải chỉ có nhiêu đây,【Tam Quốc Diễn Linh Bách Đao Thức】mới được hắn phô diễn qua vài thức cơ bản mà thôi.
Vụt!
Gió lạnh lướt ngang mặt, Từ Hiền lúc này đã cho Lang Nha Lão Tổ hít khói được hơn chục trượng, xét thấy khoảng cách thế này đã đủ, mắt lộ tinh quang, hắn chợt lách mình nấp sau một cây đại thụ, thân hình tạm thời biến mất trong tầm mắt của kẻ thù, ngỏn trỏ và ngón giữa tay phải chắp lại thành kiếm quyết, tàn ảnh chợt hiện, hắn xuất chỉ như điện, điểm một mạch lên hai mươi tư huyệt vị ở các đường kinh Thủ Tam Dương và Thủ Tam Âm.
Ở hướng ngược lại, thấy Từ Hiền mượn đại thụ để ẩn mình, Lang Nha Lão Tổ bỗng cười lạnh một tiếng, tiến thêm chừng bảy, tám trượng cũng ngừng lại, ánh mắt có phần điên cuồng nhưng đồng thời cũng không khuyết thiếu cảnh giác, dùng hai trăm phần trăm tinh thần đề phòng Từ Hiền đánh lén.
Đứng cách cây đại thụ gần ba trượng, nâng thương chờ đợi một hồi vẫn không thấy Từ Hiền có động tĩnh gì, Lang Nha Lão Tổ cũng chẳng nói lời khiêu khích chi cho dư thừa, bắt đầu nghĩ cách ép hắn ra mặt.
Lấy thân phạm hiểm là chuyện chẳng thể nào xảy ra, không cần mưu kế gì sâu xa, lão móc từ túi vải bên hông ra một viên Tiểu Phích Lịch Đạn, truyền cương khí vào, căn khớp thời gian liền dùng lực ném mạnh tới chỗ gốc cây mà Từ Hiền ẩn nấp.
Oànhh!
Bụi đất tung bay, bị lựu đạn oanh tạc, cây cổ thụ đáng thương kia chẳng có chân mà chạy, thân, cành, gốc, rễ đều bị phích lịch đạn nổ nát tanh bành, bắt lửa cháy hừng hực, muốn cứu lại đã là chuyện không thể nào, thậm chí trong loại thời tiết khô hanh thế này còn có thể dẫn đến cháy rừng.
Đối với kẻ coi mạng người chẳng khác gì cỏ rác như Lang Nha Lão Tổ, muốn để lão có ý thức bảo vệ môi trường, bảo vệ thiên nhiên là không thể nào.
Vậy nên mặc cho ánh lửa tiếp diễn, đợi khói bụi lắng xuống, lão liền ngưng mắt tìm kiếm thân ảnh của tên Thiên Hồ Hiệp kia, nhưng lạ thay là chẳng phát hiện bóng dáng hắn đâu.
‘Lẽ nào là Độn Thổ Thuật?’ Lang Nha Lão Tổ thầm đoán, nội kình chạy xuống huyệt Dũng Tuyền, nhấc chân giẫm mạnh một cái xuống mặt đất, tạo thành kình phong thổi bay đất cát, sỏi đá trong bán kính một trượng, đến cả mấy ngọn cỏ kiên cường nhất cũng không bám víu lại được nơi đất mẹ.
‘Không phải Độn Thổ Thuật sao?’ Chân mày nhíu lại, Lang Nha Lão Tổ chẳng hề mất kiên nhẫn, chỉ là lấy ra một viên Bồi Nguyên Đan bỏ vào miệng nhai, lão sợ rằng tiếp sau đó mình lại phải mượn【Nhiên Huyết Thủy Hóa Thuật】để bảo mệnh lần nữa.
Vùuu… vùuu…
Xào xạc! Xào xạc!
Gió nhẹ thổi qua khiến các tán cây không ngừng cọ vào nhau, nơi rừng cây này chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc, ngoại trừ âm thanh của thiên nhiên ra thì chẳng còn bất cứ dị âm nào.
Cách chỗ Lang Nha Lão Tổ mười lăm trượng, trên một ngọn cây cao, thân hình yểu điệu cõng đại kiếm kia chẳng biết từ khi nào lại một lần nữa xuất hiện, đằng sau chiếc mặt nạ tinh xảo vẽ hình mai hoa lộc chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, ngập nước.
Hai con ngươi ấy dư thừa sự linh động, chỉ là lúc này đây cũng mang theo một phần mờ mịt, như muốn giúp chủ nhân của chúng nó nêu lên thắc mắc của mình: Tên Thiên Hồ Hiệp kia trốn đi chỗ nào rồi?
Trước đó chỉ có phần nàng tránh khỏi linh giác của hắn, nào có phần hắn bắt được hành tung của nàng? Không ngờ chẳng được bao lâu, vị trí của hai người đã đổi ngược cho nhau.
Kỳ thật cũng chưa hẳn là đảo ngược, bởi hắn không thể nào phát hiện được mình, cô nàng kia chính là tự tin như vậy.
Tự tin thì tự tin, nhưng năng lực ẩn thân này của Từ Hiền cũng khiến nàng sinh lòng hiếu kỳ với hắn. Trong đôi mắt tràn đầy linh khí ánh lên một tia tinh nghịch, nàng thầm nghĩ:
‘Chờ lát nữa bổn nữ hiệp phải tháo mặt nạ của ngươi ra xem diện mạo thế nào mới được. Hừm hừm, học theo ta mang mặt nạ hành hiệp, nếu mặt mũi của tiểu hồ ly ngươi có thể sánh bằng một phần mười dung nhan của ta, bổn nữ hiệp đành miễn cưỡng chấp nhận bị ngươi bắt chước vậy.’
Nói là bắt chước thì tất nhiên không phải, nhưng về mặt thời gian thì Từ Hiền đúng là kẻ đi sau. Trùng hợp làm sao, ngày mà hắn quyết định đeo mặt nạ hóa thân Thiên Hồ là mười ba tháng chạp năm ngoái, còn Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại là ngày mười hai, hơn kém nhau chỉ chừng một ngày mà thôi.
Lang Nha Lão Tổ không biết về sự trùng hợp này, hơn nữa có biết cũng không thèm quan tâm, chuyện duy nhất mà lão muốn biết lúc này là Từ Hiền đang ở đâu.
Từ Hiền đang ở đâu?
Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, câu trả lời rất nhanh đã tới.
Chỉ thấy khoảng không sau lưng Lang Nha Lão Tổ chợt hiện lên gợn sóng, thân hình của Từ Hiền bỗng nhiên hiện ra một cách hết sức đột ngột, vô thanh vô tức chém một đao tới sau gáy địch nhân.
Không có Bằng điểu giương cánh, không có chú ngữ bí thuật, chỉ có cái gọi là
tàng thân ẩn hình
, hiển nhiên là【Thiên Vân Bảo Y】lại tiếp tục lập công.
Không một tiếng động, không chút kình phong, dựa vào một thức Yển Kỳ Tức Cổ, Từ Hiền xuất đao mà chẳng hề bị Lang Nha Lão Tổ phát hiện, thời gian như tua chậm lại một trăm lần, lưỡi đao của hắn cứ thế dần dần chém đến người lão, càng lúc càng gần.
Hai thước, một thước rưỡi, một thước,…
Chín tấc, bảy tấc, năm tấc, ba tấc,…
Một tấc!
Khi lưỡi đao đã vạch phá y phục, phá tan cương khí hộ thể và chỉ còn cách da thịt của Lang Nha Lão tổ ba phân, dựa vào phản xạ siêu cường của một con sói săn mồi, đến cả【Nhiên Huyết Thủy Hóa Thuật】lão thậm chí cũng không cần vận dụng, chỉ đơn giản là đổ ập người xuống đất để tránh đi nhát đao đòi mạng.
Lộn một vòng về trước, Lang Nha Lão Tổ thuận thế búng người lên, thân hình xoay liền ba vòng giữa không trung, chớp mắt đã quay ngược trở lại trả đũa Từ Hiền, đâm liền năm thương tới trước người hắn.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Soạt!
Từ Hiền múa đao đỡ liền bốn thương, nhưng trước đòn phản công đầy tốc độ của Lang Nha Lão Tổ, thương sau nhanh hơn thương trước, hắn đỡ được bốn đã là cực hạn, tới thương thứ năm đã không kịp giơ đao gạt bỏ, chỉ có thể dựa vào phản ứng xuất thần nghiêng người né đi.
Tuy là thoát được một kiếp, nhưng lưỡi thương của Lang Nha Lão Tổ vẫn kịp sượt qua da thịt nơi cổ Từ Hiền, sợ là hắn chỉ cần chậm trễ một cái chớp mắt thôi thì động mạch đã bị cứa vỡ rồi.
Về phần Lang Nha Lão Tổ, cổ áo của lão cũng bị đao khí của Từ Hiền làm rách, nơi vai gáy cũng xuất hiện một vết thương hẹp dài hơn tấc đang rỉ máu, có điều khá nông nên chẳng tính là tổn thương gì đáng kể.
Nhìn thì có vẻ chiến tích của hai bên sàn sàn như nhau, nhưng theo quan sát của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, người chiếm thượng phong là Lang Nha Lão Tổ.
Ai cũng có thể thấy được, để có thể gây chút thương tích không đáng kể này cho đối thủ, Từ Hiền đã phải chuẩn bị rất nhiều, từ việc mượn bảo y gia tốc để núp đi, dùng【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】cường hóa kinh mạch, sau đó còn ẩn thân chờ đợi thời cơ thích hợp mới chịu ra tay.
Đổi lại thì Lang Nha Lão Tổ chỉ đơn giản là né đòn sau đó thuận tiện phản công mà thôi, hơn kém trong màn giao thủ ngắn ngủi vừa rồi không phải là nhỏ, cả Từ Hiền lẫn lão đều hiểu chuyện này.
Hâyyy!
Thừa thế xông lên, nhận ra tốc độ khinh công của hắn đã không còn nhanh như vừa rồi, Lang Nha Lão Tổ cho rằng thắng lợi đã nằm chắc trong tay mình.
Sát khí cuồn cuộn như hóa thành thực chất, ánh mắt tràn ngập sự khát máu và nét mặt đong đầy bạo ngược, thương tốc của Lang Nha Lão Tổ đã đạt tới đỉnh phong cao nhất: Một hơi chín thương.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Nguy cơ sống còn kích phát tiềm năng, Từ Hiền cũng bùng nổ ra thứ tốc độ vượt xa giới hạn bản thân trước đó, Phi Hiệp đao một lần nữa tách rời, tay trái đoản đao, tay phải đoản côn, hắn sử ra một thức Đào Viên Tam Kết Nghĩa – Thư Hùng Song Cổ cản liền tám thương, trông thì có vẻ cân tài cân sức, nhưng đến thương thứ chín…
Keng!
Vẫn là cản được, bởi vì lúc này đây, hắn đã dùng tới đao thức phòng ngự tối cường: Bá Trọng Chi Gian.
Nhưng tiếp sau Từ Hiền phải làm gì để đối ứng đây, khi mà Bá Trọng Chi Gian chỉ có thể thi triển một lần?
Kết cục thế nào, xin chờ hạ hồi phân giải.
~o0o~
Main thông minh, bá đạo, sát phạt, hậu cung, map rộng, truyện sắp kết thúc
Bất Diệt Long Đế