Chương 17: Động Ceyzenat
-
Hiệp Sĩ Sainte Hermine
- Alexandre Dumas
- 1919 chữ
- 2020-05-09 04:29:55
Số từ: 1907
Dịch giả: Xuân Dương
NXB Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu tầm
Vừa đến Paris, Diana đã xin gặp Tổng giám đốc Bonaparte, khi đó Roland mới xong nhiệm vụ gặp Cadoudal trở về được vài ngày. Mọi người đều biết Roland ít khi chú ý đến phụ nữ.
Anh nhìn thấy Porcia nhưng lướt qua không hề để tâm. Cũng có thể anh không còn nghĩ Diana là một phụ nữ mà là một quân Bảo hoàng. Barras chẳng còn quyền lực gì, cô ta đến nhờ xin gặp Bonaparte với lý do là mình biết cách bắt đồng đảng Jéhu nhưng với điều kiện phải đích thân trao đổi với ngài Tổng giám đốc.
Bonaparte vốn không ưa phụ nữ tham gia vào chính trị, sợ phải rắc rối, ông gửi giấy cho Fouché đích thân đi tiếp Diana de Fargas.
- Nàng có biết Fouché không, thưa tiểu thư - Hector đột ngột dừng lại hỏi.
- Không thưa ngài - Claire đáp.
- Đó là kẻ xấu ma chê quỷ hờn. Hai con mắt gã như bằng sành, mái tóc vàng quạch và cứng đơ, nước da mai mái, cái mũi tẹt môi bóng để lộ hàm răng nanh nọc, cái cằm nhọn hoắt cộng với bộ râu hung hung càng làm khuôn mặt như bị nhọ. Fouché là thế đấy! Mà thường thường cái đẹp lại ghê sợ cái xấu.
Vừa nhìn thấy Fouché bước vào với dáng vẻ nửa ti tiện nửa ngạo đời, Diana ra đón. Nhưng khi thấy con người đáng sợ ấy, theo bản năng, cô ta đã phải lùi lại mà quên không chỉ ghế cho Fouché ngồi.
Ông này tự ngồi xuống. Diana gắng không để lộ cái nhìn ghê sợ biểu hiện ra ngoài.
- Thế nào - Fouché nói - Cô em, chúng ta có gì để khai với cảnh sát nào? Nghe nói cô em muốn mua bán gì đúng không?
Diananhìn quanh đầy ngạc nhiên khiến Fouché phải hỏi:
- Cô tìm gì đấy?
- Tôi tìm xem ông vừa nói chuyện với ai, thưa ông?
- Thì với cô chứ ai - Fouché ngạo mạo nói.
- Vậy thì ông nhầm. Tôi không phải là cô em, tôi là đại tiểu thư con gái của bá tước Fargas đã bị ám hại ở Avignon, em gái của tử tước Fargas bị sát hại ở Bourg. Tôi đến không phải để khai báo với cảnh sát cũng như không mua bán gì. Tôi dành cái đó cho kẻ nào bất hạnh đứng đầu cả quan ấy và đám nhân viên của ông ta. Tôi đến để đòi công lý và nếu tôi không nhầm - Diana vừa nói vừa đứng dậy - Thì ông chẳng làm gì được cho cuộc truy tìm thần thánh ấy. Tôi buộc lòng phải nói với ông rằng ông đến nhà tôi là gõ nhầm cửa rồi.
Khi thấy Fouché, hoặc vì kinh ngạc hoặc vì cao ngạo, vẫn không nhúc nhích khỏi ghế, Diana rời phòng khách và đóng cửa lại.
Hai giờ sau, Roland de Montrevel đến tìm cô theo lệnh của Tổng giám đốc. Roland dẫn cô ta đến phòng chờ bằng tất cả những gì cần phải đối xử với phụ nữ theo phép lịch sự mà mẹ đã dạy anh, sau đó đi báo cho Bonaparte. Chỉ vài phút sau ông đã xuất hiện trong phòng.
- Hình như ông Fouché đã cư xử không phải với cô, hãy thứ lỗi cho ông ấy. Cô có thể mong đợi được gì từ một người như tôi.
- Lẽ ra tôi không nên đòi hỏi, thưa ngài Tổng giám đốc, nhưng tôi đành phải mượn ngài một sứ giả khá hơn.
- Cô nói đúng - Bonaparte đáp - cô đã được hai bài học hay liền lúc đấy. Những tôi đây rồi đúng không? Hình như cô có chuyện quan trọng muốn nói, vậy cô hãy nói đi.
- Ngài không biết ngồi khi nghe tôi nói, trong khi tôi lại cần ngài nghe mình, tại sao chúng ta không vừa đi dạo vừa nói chuyện.
- Vậy chúng ta đi, thông thường khi tiếp phụ nữ tôi không đi như thế này đâu vì họ không thích.
- Được rồi. Nhưng với hai năm làm sĩ quan kề cận tướng Cadoudal thì tôi đi nhiều đấy.
- Cô đã có hai năm là sĩ quan của Cadoudal?
- Vâng.
- Vậy tại sao Roland không biết cô, chưa từng gặp cũng không hề biết tên?
- Vì một lý do mà ở Bretagne, người ta chỉ biết tên tôi là Porcia. Trong lúc Roland ở gần Cadoudal, tôi vẫn phải giả là Porcia.
- À có phải chính cô là người đâm con dao vào tay khi xin nhập đội quân Bảo hoàng không?
- Vết sẹo ấy đây! - Diana nói và vén tay áo lên.
- Một vết thương lạ lùng.
- Nhưng con dao gây ra vết thương ấy còn kỳ lạ hơn nó đấy.
Diana nói xong, rút con dao găm đưa cho vị Tổng giám đốc.
Bonaparte xem xét cẩn thận vũ khí, như thể nó mang trong mình một điều rất tồi tệ.
- Con dao này từ đâu đến? - Bonaparte hỏi.
- Từ chính giữa ngực anh trai tôi!
- Xin cô hãy kể vắn tắt, thời gian với tôi làrất quý báu.
- Không quý hơn thời gian của người phụ nữ mà hai năm qua luôn mong mỏi được báo thù đâu.
- Cô là người đảo Corse?
- Không, nhưng tôi đang nhờ một người từ đảo này, ông ấy sẽ hiểu tôi.
- Cô muốn gì?
- Muốn mạng sống của những kẻ đã lấy đi mạng sống của anh tôi.
- Họ là ai?
- Tôi đã nói với ngài trong thư rồi đó, những đồng đảng Jéhu.
- Trong thư cô nói có cách để bắt họ.
- Tôi có các mật hiệu và hai lá thư, một của Cadoudal, một của Coster Saint-Victor cho thủ lĩnh Morgan.
- Cô chắc chắn sẽ bắt được họ chứ?
- Tôi chắc, miễn là ông cho một người tài giỏi thông minh như ngài Roland de Montrevel chẳng hạn và một sĩ quan tương đối.
- Điều kiện của cô là gì?
- Trước tiên, bọn họ sẽ không được đặc xá.
- Tôi không đặc xá cho bọn kẻ cắp và giết người.
- Tiếp đến, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ mà người ta phái tôi đến gặp họ.
- Nhiệm vụ gì?
- Tôi phải có số tiền mà Cadoudal cần.
- Cô muốn tự do sở hữu số tiền đó sao?
- Thưa công dân Tổng giám đốc, đây là một câu nói sẽ mãi phá đi ấn tượng tốt của tôi về cuộc gặp gỡ này.
- Nhưng cô cần số tiền quỷ quái đó làm gì?
- Tôi muốn chúng được gửi đến đúng địa chỉ.
- Tức là cô muốn tôi cho phép chuyển tiền đến cho kẻ đang chiến đấu chống lại tôi sao? Không bao giờ!
- Nếu vậy, thưa tướng quân, xin phép ngài tôi về, giữa chúng ta không có gì phải bàn nữa.
- Thật bướng bỉnh! Thật ấu trĩ! - Bonaparte kêu lên.
- Ngài phải khen là thật hào hiệp, tướng quân ạ.
- Thế nghĩa là gì?
- Nghĩa là không phải sự bướng bỉnh dẫn đến lời đề nghị ông mà chính lòng hào hiệp thúc đẩy nó đấy.
- Tuy vậy tôi không thể nối giáo cho giặc được.
- Thế ngài có tin Roland de Montrevel không?
- Có.
- Ngài cũng biết anh ta sẽ không làm gì tổn hại đến thanh danh của ngài cũng như thương hại đến lợi ích quốc gia chứ?
- Tôi chắc chắn như vậy.
- Được rồi, vậy thì ngài nên giao cho anh ta việc này. Tôi sẽ phối hợp với anh ta và làm thành công sau đó lấy phần của mình.
- Đồng ý - Bonaparte nói.
Giống như mọi lần quyết định nhanh chóng Bonaparte đi ra cửa.
- Roland, lại đây!
Khi Roland vào phòng, ông nói:
- Cậu cô toàn quyền phối hợp với cô đây, bằng mọi giá phải đem các quý ông kia về bằng đường cái quan, những kẻ đi cướp mà lại tự cho mình là các đức ông vĩ đại.
Sau đó, Bonaparte khẽ chào Diana de Fargas:
- Nếu cô thắng lợi, xin đừng quên đến gặp tôi.
- Còn nếu tôi thất bại?
- Tôi không quen những người thất bại.
Nói xong, Bonaparte đi ra để lại Roland và Diana trong phòng. Mặc dù không thích thú gì khi một phụ nữ phải rơi vào hoàn cảnh ấy, nhưng Diana đã quên ngay sự thẹn thùng về cách biệt giới tính khi Roland ngay từ đầu đã đối xử với cô ta như một người đồng chí tốt, sự thân thiện của Roland, khiến cô ta càng ghét Fouché bao nhiêu thì càng mến Roland bấy nhiêu. Trong một tiếng, họ đã thoả thuận xong mọi việc. Ngay đêm hôm đó họ sẽ đi bằng hai con đường khác nhau những cùng đến Bourg-en-Bresse, tổng hành dinh của đội quân Jéhu.
Thật dễ hiểu khi với đầy đủ thông tin, các mật hiệu và hai lá thư Diana de Fargas đến thẳng Seillon nơi bốn thủ lĩnh tụ họp không khó khăn gì không một ai nghi ngờ người phụ nữ này lại là tiểu thư Fargas, em gái của người bị họ xử tử do phản bội.
Vì khoản tiền Cadoudal cần là một trăm nghìn phăng không tập trung đủ tại tu viện Seillon nên họ hẹn Diana nửa đêm hôm sau đến động Ceyzeriat để lấy nốt bốn mươi nghìn phăng còn lại.
Ngay khi được tin của Diana, Roland cho gọi đại tá quân cảnh và đại uý đội ky binh thành phố đến. Viên đại uý rất thụ động sẵn sàng cùng số quân cần thiết chỉ đâu đánh đấy nhưng viên đại tá quân cảnh thì ngược lại. Đó là một chỉ huy lão luyện đầy thù hận quân Jéhu, từ ba năm qua, nói theo cách của ông là "không để ông yên". Hơn chục lần ông ta phát hiện ra họ, truy đuổi và lần nào cũng thế, dù điều khiển ngựa cừ khôi, khôn ngoan và có chiến thuật nhưng vẫn để họ thoát. Một lần, tình cờ phát hiện quân Jéhu trong rừng Seillon, họ chấp nhận giao đấu và đã hạ của ông ba người, bắt theo hai tù binh, chính vì thế ông trở nên chán nản, tuyệt vọng và chỉ mong một điều không bao giờ bị chính phủ ép đi đánh quân Jéhu. Lúc Roland tìm đến ông ta là khi ông đang nghỉ tĩnh dưỡng hay nói đúng hơn là chìm trong thất vọng.
Nhưng khi nghe Roland nói rõ địa điểm là động Ceyzeriat thì vị sĩ quan già trở nên trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nháy mắt.
- Khoan đã thế thì khoan đã! Động Ceyzeriat, động Ceyzeriat… chúng ta bắt chúng nào!
Một nụ cười thoáng hiện trên môi viên đại uý.
- Ông ấy sẽ bắt được chúng - Anh ta nói.
Roland và Diana ngờ vực nhìn nhau, họ không tin tưởng viên đại tá như đại uý nọ.