• 397

Chương 56: Tàu chiến (2)


Số từ: 2077
Dịch giả: Xuân Dương
NXB Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu tầm
Surcouf vội lao về phía anh ta để lấy thân mình che cho anh ta, song kẻ này không hiểu ý định nhân từ của vị chỉ huy người liền lao lên gắng sức đâm dao găm vào ông. Anh chàng da đen Bambou nhận ra mạng sống của ông chủ mình bị đe doạ liền phóng mũi lao vào tên chuẩn uý bất hạnh khiến hắn chết ngay tức thì. Surcouf sẽ chết nếu không có mũi lao ấy. Lần này, đám người trong giàn pháo cũng lại đầu hàng như quân trên boong.
- Không chém giết nữa! - Surcouf ra lệnh - Tàu Standard đã thuộc về chúng ta, nước Pháp muôn năm! Tổ quốc muôn năm!
Tiếng hò reo vang vội vã cuộc tương tàn chấm dứt, một tiếng hét lớn khác vang lên:
- Hai tiếng quỷ tha ma bắt!
- Tôi đã hứa thì tôi phải giữ lời chứ - Surcouf nói và quay sang René - nhưng chúng ta chớ quên hành khách được miễn khỏi vụ cướp. Tôi sẽ để ý để bảo đảm quyền lợi của họ. René, hãy nhân danh tôi đi che chở danh dự cho phụ nữ đi.
- Cảm ơn ngài Surcouf - René nói và vội vàng chạy vào các phòng hành khách dọc đường đi, anh ta gặp một bác sĩ trên tàu.
- Thưa ngài - Anh chặn ông ta lại hỏi - Có một hành khách bị thương rất nặng, ngài có thể chỉ phòng ông ta cho tôi không?
- Người ta đã đưa ông ấy sang phòng các con gái của ông ấy.
- Thế phòng đó ở đâu?
- Đi vài bước nữa anh sẽ nghe thấy tiếng khóc nức nở của những đứa trẻ tội nghiệp.
- Không còn hy vọng cứu ông ấy nữa à?
- Ông ấy vừa mới tắt thở.
René dựa người vào cửa cabin, đưa tay lên mặt và thở dài.
Đúng lúc đó, một toán người đang ngất ngây trong rượu và máu toả lên boong vừa hú gào vừa hát hò, họ đụng vào mọi thứ, hắt đổ tất cả. Các cánh cửa cabin bị họ đập tung khiến René chợt nhớ đến hai cô gái xinh đẹp đang khóc. Hình như có một tiếng hét tuyệt vọng thốt ra từ miệng phụ nữ vọng đến. René lao lại phía cánh cửa, lần này anh nghe rõ tiếng kêu bị tắc lại và còn những tiếng kêu cứu to. Cánh cửa đã bị khoá, song René, tay vẫn cầm rìu bổ tan nó ra. Đây đúng là phòng của kẻ bị thương hay đúng hơn là kẻ đã chết.
Một tên thủy thủ đang ôm một trong hai cô gái trong tay và muốn cưỡng đoạt. Một cô gái khác đang quỳ bên thi thể người cha, giơ hai tay lên trời cầu xin Chúa, người vừa biến họ thành trẻ mồ côi, đừng bỏ rơi họ trong cơn nhơ nhuốc sau khi để họ phải chịu bất hạnh.
Tên thủy thủ đã nghe tiếng phá cửa liền quay lại.
- Tên khốn kiếp! - René mắng hắn - Nhân danh chỉ huy, hãy thả ngay cô gái đó ra.
- Thả con này sao? Đây là một phần chiến lợi phẩm, tôi giữ nó lại, nó là của tôi.
René tái người hơn cả người chết nằm trên giường.
- Phụ nữ không thuộc vào chiến lợi phẩm. Đừng ép tôi một lần nữa phải nhắc lại là thả cô ấy ra.
- Yên chí - Tên thủy thủ nghiến răng nói và rút súng ngắn từ thắt lưng ra và bóp cò.
Nhưng cánh tay trái của René đã vung lên nhanh như cắt, người ta thấy lửa toé ra bay lên trời còn tên thủy thủ ngã vật xuống đất chết thẳng cẳng. René vừa phi lưỡi dao anh vẫn đeo bên cổ, cắm giữa tim hắn. Trước khi hai cô gái kịp hoàn hồn, để họ khỏi sợ khi nhìn thấy máu, anh đẩy tên thủy thủ ra ngoài. Sau đó quay lại dịu dàng như một phụ nữ anh nói với họ:
- Các cô yên tâm, không ai vào đây nữa đâu.
Hai cô gái chạy lại ôm chặt lấy nhau. Cô chỉ nói:
- Thưa ông, tiếc là cha tôi không còn để cảm ơn ông!
- Không cần cảm ơn, thưa cô - René đáp - Tôi chỉ làm cái việc vừa là nghĩa vụ vừa theo con tim mách bảo thôi.
- Ông đã tuyên bố là người bảo vệ chúng tôi, tôi mong ông sẽ làm như thế cho đến cùng.
- Than ôi! - Thưa quý cô René đáp - Tôi chỉ là một thủy thủ tầm thường giống như cái kẻ vừa thoá mạ các cô mà thôi, mọi quyền lực cao hơn đều vượt quá giới hạn khả năng của tôi. Tuy nhiên, - René nói thêm và cúi người - nếu các cô muốn được sự che chở của chỉ huy của chúng tôi, tôi hứa sẽ không có gì làm tổn hại đến con người và tài sản của các cô.
- Vậy ông hãy chỉ cho chúng tôi bằng cách nào và bao giờ chúng tôi phải gặp ông ta.
Đúng lúc đó có giọng Surcouf vang lên.
- Ông ta đấy- René nói.
- Các anh khẳng định người này là do René giết chết - Giọng Surcouf vẫn oang oang bên ngoài.
- Đúng thế thưa chỉ huy, là tôi làm - René đẩy cánh cửa vỡ toang đi ra và đáp.
- Hắn đã làm gì để anh phải hành động như thế?
- Hãy nhìn tình cảnh của cô gái kia - René chỉ vào chỗ quần áo rách tả tơi của cô em.
- Ôi thưa ngài - Cô em kêu lên và quỳ xuống chân Surcouf - ông đây đã cứu danh dự cho chúng tôi và còn hơn thế nữa!
Surcouf chìa tay cho René, anh này lùi lại sau một bước.
- Cô là người Pháp à? - Surcouf hỏi.
- Vâng, thưa chỉ huy - Đây là chị tôi… và… - Giọng cô nấc lên - đây là người cha đã mất của chúng tôi.
- Làm sao mà cha cô lại chết? Ông ta đánh lại chúng tôi à?
- Ôi lạy Chúa vĩ đại? Cha tôi sao lại chiến đấu chống lại người Pháp!
- Nhưng sao lại thế, bất hạnh ấy xảy ra thế nào?
- Chúng tôi lên tàu này từ Portsmouth, chúng tôi đến Rangoon ở Ấn Độ. Tại đó chúng tôi có một ngôi nhà. Chỉ huy tàu Standard đã mời chúng tôi lên boong để xem cảnh tàu cướp biển bị ông ta đánh chìm, ông ta bảo thế. Một viên đạn lạc trúng vào cha tôi và khiến ông qua đời dù ông chỉ là khán giả bình thường.
- Xin lỗi cô - Surcouf nói - vì đã hỏi dồn dập như vậy. Không phải vì tôi tò mò mà tôi muốn giúp đỡ cô. Nếu cha cô còn sống chắc tôi cũng không cho phép mình bước vào phòng của cô đâu.
Hai thiếu nữ nhìn nhau, chẳng lẽ đây là những tên hải tặc khốn kiếp mà thuyền trưởng Revigston hứa sẽ treo cổ để cho hành khách giải trí sao. Hai cô gái không hiểu gì cả. Chưa bao giờ họ lại gặp ai hào hiệp hơn hai con người đi cướp này. Surcouf có con mắt quá tinh tường và bộ óc cực kỳ nhạy cảm nên hiểu ngay nguyên do vì sao hai chị em đồng bào của ông lại ngạc nhiên đến thế.
- Thưa các cô ông nói - Lúc này không phải lúc để đặt ra các câu hỏi cho các cô, nhưng tôi hứa sẽ nhanh chóng đảm bảo an toàn cho các cô với tư cách là người chiến thắng buộc các vị chấp nhận sự bảo vệ này.
- Thưa ngài - Cô chị nói - chính chúng tôi đã mắc sai lầm khi không trả lời các ông ngay. Bây giờ, chúng tôi tha thiết mong được hỏi chừng nào các ông thấy đủ.
- Thưa tiểu thư một lời của các cô đã khiến chúng tôi thấy xa lạ, nhưng một lời vừa rồi sẽ kéo chúng tôi xích lại gần. Các cô nói mình đi đến Rangoon, tôi không thể đưa các cô đến đó, nhưng tôi đảm bảo sẽ đưa hai chị em cô lên đảo Pháp nơi đó, các cô có nhiều cơ hội đến vương quốc Miến Điện. Nếu các cô gặp khó khăn về tiền bạc, tôi hy vọng các cô cho tôi vinh dự được các cô nhờ đến.
- Cảm ơn ông, nhưng cha tôi đã chuẩn bị một khoản khá chu đáo rồi.
- Liệu các cô có thể cho chúng tôi biết tên của ông ấy không, nếu như đó không phải là bí mật?
- Tử tước Sainte-Hermine.
- Có phải đó là người đã phục vụ cho triều đình Pháp đến năm 1792 rồi xin từ chức không?
- Đúng vậy, thưa ngài. Ông không muốn phục vụ tiếp cho chính phủ cộng hoà.
- Ông ấy còn một người anh là bá tước Sainte-Hermine, ông này là chủ một gia đình nhưng đã bị xử trảm năm 1793 và hai người con trai cùng chết vì lý tưởng quân chủ, đúng không.
- Ngài biết chuyện nhà tôi rõ như chúng tôi, vậy ngài có thể cho tôi biết người con trai thứ ba của bác ấy ra sao hay không?
- Ông ấy còn con thứ ba sao? - Surcouf hỏi.
- Vâng, nhưng anh ấy đã biến mất một cách kỳ lạ. Ngay tối hôm ký giấy hôn thú của anh ấy với tiểu thư Claire de Sourdis, đúng lúc vào ký thì không tìm thấy anh ấy đâu. Từ đó, không ai gặp hay nghe nói đến anh ấy nữa.
- Quả là tôi hoàn toàn không biết người này.
- Chúng tôi được nuôi lớn bên nhau đến tám tuổi. Đúng tám tuổi anh ấy lên tàu cùng cha tôi đến năm 1792. Sau đó gia đình anh ấy gọi về và anh ấy chia tay chúng tôi. Chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau. Nếu không có cuộc cách mạng chắc anh ấy đã thành thủy thủ như cha chúng tôi.
Cô gái trẻ cố gắng dằn cơn nấc nghẹn ngào tràn đến.
- Hãy cứ khóc cho thoả đi, thưa cô - Thuyền trưởng Surcouf nói - tôi lấy làm tiếc khi xen vào giữa các cô với nỗi đau của mình. Tôi lái Standard hay đúng ra sẽ cử một thuyền trưởng đưa tàu Standard đến đảo Pháp. Đến đó, nó sẽ bị bán nhưng từ đảo Pháp đến Rangoon, các cô sẽ có nghìn cơ hội thực hiện nết chuyến đi.
Surcouf cúi chào với tất cả lòng tôn trọng sâu sắc rồi đi ra.
René cũng đi theo nhưng lúc đi qua cửa hình như cô em gái nhìn anh như thể muốn nói với anh điều gì đó. René dừng lại chìa tay về phía cô bằng một cử chỉ không suy nghĩ, cô gái trẻ cầm lấy bàn tay ấy đưa lên môi rồi nói:
- Ôi thưa ngài, vì Chúa, hãy hỏi ông chỉ huy và xin ông ấy đừng ném thi thể của cha chúng tôi xuống biển được không.
- Tôi sẽ hỏi, thưa cô - René đáp - Nhưng xin hãy cho tôi một ân huệ.
- Ân huệ gì, ngài hãy nói đi, nói đi. - Cả hai cùng thốt lên.
- Cha của các cô giống như một trong số người thân của tôi mà tôi vô cùng yêu mến nhưng không bao giờ gặp lại nữa. Hãy cho phép tôi được hôn ông ấy.
- Ôi từ tận đáy lòng, chúng tôi cho phép anh. - Hai cô gái nói.
René lại gần cái xác, quỳ một chân xuống đất, cúi đầu xuống trang trọng hôn lên trán rồi vội ra đi cố nén tiếng nấc. Hai cô gái ngạc nhiên nhìn theo anh. Lời từ biệt của con trai với cha mình cũng không tha thiết và tôn kính như lời từ biệt của René đối với tử tước Sainte-Hermine.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hiệp Sĩ Sainte Hermine.