Chương 5: Giăng bẫy
-
Hiệp Sĩ Sainte Hermine
- Alexandre Dumas
- 1114 chữ
- 2020-05-09 04:29:52
Số từ: 1102
Dịch giả: Xuân Dương
NXB Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu tầm
Thiết nghĩ, chúng ta sẽ không thể thoả mãn với ngần ấy miêu tả về con người Georges Cadoudal nếu như ông ta là một nhân vật chính của tác phẩm và chúng ta sẽ không sợ bị lặp chỉ khi chúng ta đã hiểu rõ con người phi thường ấy cũng như biết sự đánh giá cao mà ngài Bonaparte dành cho ông ta.
Chính vì vậy, chỉ qua thực tế, những khả năng của ông ta đối với một kẻ thù mới bộc lộ đó là khả năng ít ỏi biết đến, ngay cả bạn bè của ông ta.
Từ một nhà thờ vang lên tiếng chuông có giai điệu bản thánh ca Ave Manh cũng là lúc Cadoudal sai người dắt ngựa ra.
- Mười một giờ rồi- Cadoudal nói.
- Ngài biết là tôi vẫn nghe theo lệnh ngài - Roland đáp.
- Chúng ta phải đi một đoạn đường sáu dặm. Ngài cần nghỉ không?
- Tôi ư?
- Nếu có, ngài có thể ngủ thêm một tiếng nữa.
- Cảm ơn, tôi không cần.
- Vậy thì chúng ta sẽ đi khi nào anh muốn.
- Người của ông đâu?
- Người của tôi? Họ sẵn sàng rồi.
- Thế họ đâu? - Roland hỏi.
- Ở khắp nơi.
- Lạy Chúa, tôi muốn thấy họ!
- Ngài sẽ thấy họ.
- Nhưng khi nào?
- Khi ngài thấy dễ chịu. Người của tôi là những binh sĩ bí mật, họ chỉ lộ diện khi tôi ra hiệu.
- Tức là khi tôi rất muốn thấy?
- Ngài chỉ việc nói với tôi, tôi sẽ ra hiệu và họ xuất hiện.
Roland mỉm cười.
- Ngài không tin sao? - Cadoudal hỏi.
- Không hề mảy may... Chỉ có điều... Chúng ta đi thôi, tướng quân.
- Ta đi nào!
Hai con người trẻ tuổi khoác áo choàng và bước ra ngoài.
- Lên ngựa thôi - Cadoudal nói.
- Tôi dùng con ngựa nào đây? - Roland hỏi.
- Tôi chắc ngài sẽ yên tâm khi ngày mai trở về bằng con ngựa của mình sau khi nó được chăm sóc và nghỉ ngơi. Chính vậy, hôm nay tôi chọn hai con để chúng ta đi. Ngài dùng con nào cũng được vì chúng khoẻ như nhau: Mỗi con đều có hai khẩu súng sản xuất từ Anh treo trong túi.
- Đã nạp đạn rồi chứ? - Roland hỏi.
- Rất cẩn thận, đại tá ạ. Đó là công việc tôi không tin tưởng ai và luôn tự làm.
- Vậy thì chúng ta lên ngựa thôi - Roland nói.
Cadoudal và Roland trèo lên yên đi về phía Vannes.
Branche-d Or, tham mưu trưởng quân đội, như cách gọi của Georges, đi sau họ chừng hai chục bước còn đội quân của Cadoudal hoàn toàn vô hình. Con đường thẳng hầu như vắng tanh.
Mới đi được khoảng nửa dặm, Roland sốt ruột hỏi.
- Đội quân quỷ quái của ngài đâu?
- Họ ư? Ở bên phải, bên trái, phía trước, đãng sau... khắp nơi.
- Đùa hay thật đấy? - Roland nói.
- Tôi không đùa đâu, đại tá. Ngài nghĩ tôi lại bất cẩn đi lang thang không đèn đuốc giữa đám người dày dạn kinh nghiệm và cảnh giác như đám lính quân đội Cộng hoà các ngài sao?
Roland in lặng một lát cuối cùng vẫn lắc đầu nghi hoặc.
- Ngài nói thì tôi tin, tướng quân ạ, tuy nhiên phải nói là tôi rất muốn thấy họ.
- Ngài muốn thấy tất cả hay một phần.
- Ngài có bao nhiêu quân đi cùng?
- Ba trăm.
- Vậy tôi muốn thấy một trăm năm mươi quân.
- Dừng lại! - Cadoudal hô.
Rồi đưa hai tay lên miệng, ông ta hú như tiếng mèo hoang, sau đó giả tiếng chim cú. Tiếng mèo hoang phía bên phải, tiếng chim cú phía tay trái.
Tiếng kêu vừa dứt, tức thì hai bên đường có những bóng người xuất hiện, họ vượt qua đường hào giữa con đường và vạt rừng thưa hai bên, đến xếp hàng hai bên Cadoudal.
- Ai chỉ huy cánh hữu? - Cadoudal hỏi.
- Tôi, thưa tướng quân - Một nông dân lại gần báo cáo.
- Anh là ai?
- Moustache.
- Ai chỉ huy cánh tả?
- Tôi, Chante-en-Hiver - Người thứ hai lại gần báo cáo.
- Anh chỉ huy bao nhiêu quân, Moustache?
- Một trăm, thưa tướng quân.
Còn anh, Chante-en-Hiver?
- Năm mươi.
- Vậy tổng cộng là một trăm năm mươi.
- Đúng thế - Cả hai đồng thanh trả lời.
- Đủ số ông yêu cầu chưa, đại tá? - Georges quay sang hỏi Roland.
- Ngài đúng là một phù thuỷ.
- Không phải! Tôi chỉ là một gã Bảo hoàng khốn khổ, một gã Bretagne bất hạnh như những người khác. Tôi chỉ huy một đội quân mà mỗi người trong số họ đều hiểu mình đang làm gì và mỗi trái tim đều đập vì hai lẽ: Tôn giáo và nền quân chủ - Rồi quay sang hai viên chỉ huy hỏi - Ai chỉ huy đội tiên phong?
- Fend-l Air - Cả hai cùng đáp.
- Còn hậu quân?
- La Gibeme.
- Vậy chúng tôi có thể yên tâm đi tiếp được chứ?
- Như ngài đi lễ nhà thờ trong làng, thưa tướng quân - Hai viên chỉ huy đáp..
- Chúng ta đi tiếp thôi - Cadoudal nói với Roland. Rồi quay sang quân sĩ của mình - Các anh có thể lui!
Ngay tức khắc họ nhảy qua đường hào rồi biến mất. Trong vài giây, người ta còn nghe những tiếng lá cây sột soạt, những tiếng bước chân sượt qua bụi rậm sau đó thì không gian lại lặng như tờ.
- Thế nào, - Cadoudal nói - Bây giờ ngài có cho rằng tôi còn sợ đám quân Xanh của ngài nữa chăng?
Roland thở dài. Anh ta thầm đồng tình với Cadoudal.
Họ tiếp tục con đường.
Cách La Trinité một dặm, họ thấy một bóng đen to dần. Đột nhiên bóng đen đứng sững lại.
- Cái gì đấy? - Roland hỏi.
- Đó là một người - Cadoudal nói.
- Tôi biết, nhưng là ai mới được?
- Với dáng vẻ vội vàng thế kìa, chắc ngài cũng đoán được đó là giao liên.
- Sao anh ta dừng lại?
- Vì anh ta nhìn thấy ba người đi ngựa. Anh ta không biết nên tiến hay lùi.