Chương - 146: Lại thêm một mạng người
-
Hình Danh Sư Gia
- Mộc Dật
- 3670 chữ
- 2020-05-09 04:16:49
Số từ: 3664
Nguồn:Vip Văn Đàn
Trấn Giang nghe thế kinh khủng vạn phần: "Sư gia, tôi oan uổng a! Ai không biết Tiểu Hồng đó là người của lão gia, tôi làm sao dám chứ?"
"Ngươi mà không dám, với nhiều năm làm trâu làm ngựa tại Hác gia này của ngươi, muốn một nha hoàn làm vợ chẳng phải là quá dễ dàng hay sao. Chỉ có điều kẻ mà ngươi thích lại là nữ nhân của lão gia ngươi, do đó ngươi không dám nói."
Hác Thiên Bảo cuối cùng cũng đứng dậy, bước đến cạnh Trấn Giang, một cú bạt tay được đánh ra: "Giỏi lắm! Ta bây giờ cuối cùng đã biết ngươi vì sao cứ chần chờ không muốn thành thân rồi. Ta hỏi ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Ngươi mỗi lần đều thoái thác là chưa tìm được người hợp ý. Hiện giờ ta đã hiểu, ngươi thích Tiểu Hồng chứ gì, ngươi cứ nói, ta cho ngươi liền mà...!"
Trấn quản gia mềm nhũn hai chân, quỳ dưới đất khóc ồ ồ: "Lão gia, tôi sai rồi! Tôi biết lão gia đối với tôi như anh em ruột vậy, tôi cũng biết lão gia tuy thích Tiểu Hồng, nhưng nếu tôi hỏi xin người, người nhất định sẽ cho tôi. Nhưng mà, Tiểu Hồng không muốn theo một quản gia suốt cả đời. Nàng ấy không cam tâm a. Nàng ấy đối với tôi tuy tốt, nhưng nàng ấy nhất mực không muốn lấy tôi. Nàng ta chê tôi. Nàng ta mộng tưởng làm bà chủ của Hác gia, chứ không phải là vợ của một quản gia."
"Nhưng mà, nhưng mà... nó đã có con với ngươi rồi mà?" Hác Thiên Bảo dùng quài trượng dậm binh binh xuống đất, đau lòng nói.
"Tôi đã nói với nàng ấy nếu như đã lỡ có mang rồi, tôi sẽ đi xin với lão gia hứa gả nàng ấy cho tôi. Nhưng nàng ấy không chịu, nói đây là một cơ hội, nàng ấy muốn tìm cơ hội cùng lão gia... làm chuyện đó, sau đó nói hài tử là của lão gia. Lúc đó bà chủ sắp sinh rồi, không có thời gian hầu cận lão gia. Nhưng lão gia ngày nào cũng ở phòng của Thúy Liên, nàng ấy nhất mực không tìm được cơ hội. Sau đó thời gian ngày càng dài, khó giấu giếm hơn, và không ngờ đã bị Thúy Liên phát hiện."
"Trấn Giang! Ngươi hồ đồ quá! Đó là nữ nhân và con của ngươi. Ngươi sao có thể làm vậy chứ?" Hác Thiên Bảo quặn đau, "Là ngươi hủy mẹ con họ, ngươi có biết không?"
"Đúng..., là tôi đã hại nàng ấy. Tôi quá hèn yếu... Tôi càng hận Thúy Liên hơn. Nếu như không phải ả câu dẫn lão gia, Tiểu Hồng đâu có như vậy. Tiểu Hồng trở về nhà để tang một tháng trở lại thì Thúy Liên đã từ nha hoán biến thành nhị phu nhân của Hác gia rồi. Sau khi Tiểu Hồng thất tung, kẻ tôi hoài nghi đầu tiên chính là Thúy Liên. Tôi tìm ả hỏi, ngược lại bị ả đánh ngất đi. Thúy Liên nếu như không giết Tiểu Hồng, tôi nghĩ rằng một ngày nào đó nàng ấy sẽ theo tôi. Nhưng mà, hiện giờ mọi thứ đều hết rồi. Tiểu Hồng không còn nữa, con tôi cũng không còn nữa, cái gì cũng không còn, mất hết tất cả rồi..."
Hác Thiên Bảo cười khổ: "Trấn Giang! Ngươi là quản gia của ta lâu năm, giống như huynh đệ của ta vậy. Xem bộ dạng si mê của ngươi như vậy, ta đành nói thật cho ngươi biết. Kỳ thật, Tiểu Hồng không phải là loại nữ tử như ngươi tưởng tượng vậy đâu. Ả tâm cao khí ngạo lắm. Ả cho dù leo không được lên làm vợ lẻ của ta, thì cũng không ủy khuất làm vợ của Trấn Giang ngươi, có biết vì sao không?"
Trấn Giang sững sờ nhìn Hác Thiên Bảo.
Hác Thiên Bảo thở dài: "Có một ngày ta đang cùng bà lớn của các người ngồi nói chuyện trong phòng, Tiểu Hồng tiến vào quỳ trước mặt chúng ta, khẩn cầu chúng ta gả nó đi. Lúc đó, bà chủ lớn của các ngươi hỏi nó đã nhìn trúng công tử nhà ai, nó nói là ông chủ Chu thường buôn bán muối với nhà chúng ta. Bọn họ đã sớm đi lại với nhau rồi. Chu lão bản đó chắc ngươi biết chứ, năm rồi vợ hắn vừa mất, còn chưa tục huyền. Chu lão bản đã lén lút hẹn hò với ả, thậm chí đã đáp ứng với ả là sau này khi cưới về sẽ trực tiếp cho làm phu nhân. Ta nói chuyện này cần phải thương lượng kỹ, không ngờ chỉ qua mấy ngày là xảy ra chuyện. Hiện giờ nghĩ lại, đứa bé trong bụng Tiểu Hồng chứa biết chắc là con của ai nữa đây a!"
Trấn Giang tái hẳn mặt, thần tình thê lương, ngồi phịch xuống đất.
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, tên Hác Thiên Bảo này thật quá đáng, để cho quản gia người có có một ký ức tốt đẹp cũng không được, nhất quyết đả phá ảo tưởng của người ta làm gì chứ, dù sao thì người đã chết rồi mà. Hắn chuyển niệm nghĩ, nói không chừng tên Hác Thiên Bảo này cố ý làm vậy. Y kỳ thực là rất thích Tiểu Hồng, sâu trong nội tâm kỳ thật rất hận Trấn Giang đã phỗng tay trên nữ tử mà mình thích, cho nên cố ý nói lời này để chọc tức y. Nói không chừng là chuyện ông chủ Chu gì đó là do y cố tình biên tạo ra để làm khổ Trấn Giang, các chi tiết đánh đập tra hỏi đầy tớ nam vừa rồi có thể là chi tiết chứng minh điều này.
Hiện giờ, chuyện ông chủ Chu đó rốt cuộc là đúng hay sai đã không còn trọng yếu nữa.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người áp giải Thúy Liên trở về nha môn huyện Nhân Hòa, giám vào đại lao.
Tri Vị quán của Tả Giai Âm lại cho ra đời món mới, thỉnh Mạnh Thiên Sở đến thưởng thức.
Mấy ngày này Mạnh Thiên Sở đều bận tra án, tuy hoài nghi còn có một chân hung khác chưa bắt được, nhưng nhất thời không tìm được manh mối nào của hung thủ, nên đành bất l75c. Hiện giờ khó khăn lắm mới được chút nhàn rỗi, hắn liền dẫn theo Hạ Phượng Nghi, Phi Yến và Mộ Dung Huýnh Tuyết đến Tri Vị quán dùng thử món mới của Tả Giai Âm.
Tả Giai Âm tự thân tiếp đãi, mang rượu ủ lâu năm ra mời. Mỹ nữ bên cạnh, mỹ vị giai hào, cộng thêm mỹ tửu lâu năm, khiến cho Mạnh Thiên Sở gột rữa hết mệt nhọc mấy ngày, uống cho tận hứng mới về.
Sáng ngày hôm sau, lão Hà đầu sai một người làm ở quán đến báo cáo, nói là ở "Tây Tử tử lâu" của nhà hắn tối qua có một tên tửu quỷ đến ăn đồ mà không trả tiền, còn mượn hơi rượu đập vỡ bàn ghế trong quán, sau đó say quắt cần câu ngủ luôn trong quán. Lão Hà đầu đã cho bọn người làm trói lại đem bỏ vào phòng chứa củi, do tối qua đã quá khuya nên không muốn quấy rầy nhà hắn, sáng sớm nay mới đến bẩm báo.
Mạnh Thiên Sở vội dẫn theo Hạ Phượng Nghi, Phi Yến đến Tây Tử Tửu quán.
Vừa tiến vào tửu quán đã nghe tiếng mắng chửi trong đó không ngừng, xem ra là kẻ say tối qua đã tỉnh dậy.
Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi đến phòng củi. Vừa tới cửa đã nghe mùi ói mửa rất nặng. Hạ Phượng Nghi nhíu nhíu mày, Mạnh Thiên Sở nhìn thấy, biết nữ nhân đều không thích những mùi vị này, và thế là để nàng đứng ở đại sảnh chờ, còn hắn thì bảo người làm mở cửa phòng củi. Cửa vừa mở, liền thấy một người xông ra ngoài. Mạnh Thiên Sở nhanh mắt, người khẽ lách một cái, chân gạt ra, người đó liền té nhào về trước, tạo thành thế "Chó ăn phân" tiêu chuẩn, khiến cho bọn hỏa kế nhịn không được cười rống lên.
Mạnh Thiên Sở bước tới đạp lên lưng kẻ đó. Người đó quay đầy lại, không ngờ chính là Ngô Lai.
Ngô Lai cũng nhận ra Mạnh Thiên Sở, ngẩn cả người, cố cựa quậy định đứng dậy, Mạnh Thiên Sở liền bỏ chân ra.
Ngô Lai nhỏm lên nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, ngài... ngài sao lại ở đây?"
"Ta cũng đang định hỏi ngươi đây, ngươi chạy đến tửu quán của ta quậy phá cái gì đó hả?"
"Tửu điếm của ngài? A, thì ra tửu điểm này là của sư gia... thật xin lỗi.... thật là xin lỗi, tôi không biết chút gì. Tối qua lên hoa thuyền ở Tây Hồ uống rượu đến say luôn, trở về qua ngang quý quán, bụng đói định ăn lót dạ, không ngờ miệng tiểu nhị của quán các vị không sạch sẽ, còn trói tôi nhốt trong phòng củi này..."
"Ngươi nói bậy!" Tiểu nhị ở bên cạnh đó kêu lên. "Là ngươi vừa vào quán đã vỗ bàn đá ghế, lấy ghế đập phá quán, còn đánh cả chúng ta, chúng ta mới..."
Mạnh Thiên Sở xua tay ngăn lời tiểu nhị, từ tốn nói: "Xin lỗi, làm cho Ngô công tử bị kinh hãi rồi, không có sao chứ?"
"Hà hà, người nên xin lỗi phải là tôi, nước lớn ùa vào long vươn gmiếu, người một nhà mà không biết người nhà rồi! Tiểu nhân tối qua xem ra đã uống nhiều quá, cũng không biết đã nói cái gì, có chỗ nào không phải xin bỏ quá cho. Còn về những bàn ghế đó tốn bao nhiêu tiền, tôi bồi, tôi nhất định bồi!" Nói xong móc từ trong lòng ra mười lượng bạc, hai tay dâng lên cho Mạnh Thiên Sở, cười khan nói: "Sư gia, ngài xem đã đủ chưa?"
Lão Hà đầu ở bên cạnh bước lên tiếp lấy, Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ vai của Ngô Lai: "Ngô công tử thật là nhanh tay nhanh chân! Ngày thường làm ăn về cái gì thế a?"
Ngô Lai cười cười: "Hắc hắc, làm gì làm ăn chứ... Tiểu nhân cả đêm không về, nương tử của tôi rất hung hãn, nếu không chịu về e rằng sẽ phát huy thôi. Nếu như sư gia không còn chuyện gì nữa, tiểu nhân mong cáo từ."
"Được thôi, ngươi đi đi! Sau này nếu có thời gian thì hoan nghênh ngươi tới chiếu cố chuyện làm ăn của ta một chút, chỉ có điều đừng có uống say rồi đập đồ đập đạc là được."
"Được, được, được, vậy nhất định sẽ đến chiếu cố, tôi xin đi trước đây." Nói xong, Ngô Lai vội vã bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở mang Hạ Phượng Nghi, Phi Yến trở về nha môn, xử lý công vụ một chút thì chợt nghe trống ở cửa đại đường của nha môn đánh ầm ầm.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn qua Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, có người kêu oan?"
"Ừ, nghe thanh âm dường như là gấp lấp."
"Đúng a, nói không chừng lại là án mạng nữa."
Cổ đại quy định, trống chầu ở nha môn chỉ có thể đánh khi phát sinh án mạng, cường đạo, hoặc mưu phản là những đại án quan trọng đặc biệt, nhằm thúc giục huyện lão thái gia mau mau thăng đường. Còn những án thường chỉ có thể án chiếu theo đường bước bình thường, chờ đến ngày nhận án mới được dâng cáo trạng, nếu đánh loạn vào trống chầu sẽ bị đánh hèo gông cổ lôi đi ngoài được thị chúng.
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, đặt bút lông xuống bước ra cửa nhìn.
Quả nhiên, chốc lát sáu, bà gác Hàn mụ vội chạy vào báo cáo: "Thiếu gia, tri huyện đại lão gia nói có án mạng, thỉnh ngài mau tới đại đường."
Mạnh Thiên Sở nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Cô nói đúng là chuẩn thật, đi thôi!" Xng hắn xách rương khám nghiệm pháp y dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết ra đại đường.
Mấy cái kiệu đã chuẩn bị xong, Thái tri huyện nhìn thấy Mạnh Thiên Sở bước ra, liền chấp tay nói: "Tiên sinh, có án mạng phát sinh, lần này lại làm phiền tiên sinh rồi."
"Đó là bổn phận, ông chủ không cần khách khí, không biết lần này là án mạng gì?"
"Người đánh trống ở đây, vãn sinh gọi y đến tự bẩm báo với tiên sinh vậy." Nói xong ra lệnh đưa người đánh trống báo án tới.
Chờ người đó đến rồi, Mạnh Thiên Sở hơi cả kinh, vì người này không ngờ chính là Ngô Lai đến Tây Tử Tửu Lâu của hắn quậy phá đêm qua!
Lúc này, Ngô Lai đã khóc mặt đầy lệ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng đến quỳ sụp xuống đất.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngô công tử, phát sinh chuyện gì?"
Ngô Lai khóc không thành tiếng đáp: "Tôi rời khỏi nhà sư gia xong, trở về nhà phát hiện thấy cửa đóng chặt, gọi không mở cửa. Tôi cho rằng vợ tôi ngủ mê không nghe, liền vượt tường vào vườn, phát hiện cửa phòng cũng đóng chặt, gọi thế nào cũng không mở. Tôi chỉ còn biết gọi hàng xóm giúp, phá cửa mà vào, phát hiện nương tử nhà tôi nằm phục ở trên giường, đã... đã chết lâu rồi... hu hu hu..."
"Các ngươi làm loạn hiện trường rồi sao?"
"Không có, tại hạ phát hiện nương tử chết rồi, liền bảo hàng xómg ra ngoài canh giữ ở cửa, tại hạ chạy đến nha môn báo quan."
Mạnh Thiên Sở và Thái tri huyện ngồi kiệu riêng, Mô Dung Húynh Tuyết, Vương bộ đầu, ngỗ tác của nha môn và những người khác đi bộ theo Ngô Lai dẫn đường đến hiện trường phát án.
Nhà của Ngô Lai là một trạch viện nhỏ, bên trong khá chỉnh tề, bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh.
Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở xuống kiệu, tiến vào phòng xem xét thi thể. Thái tri huyện ủy thác Mạnh Thiên Sở tra án luôn, bản thân ngồi trên ghế thái sư chuẩn bị sẳn trong vườn uống trà chờ đợi kết quả.
Mạnh Thiên Sở trước hết tiến hành khám sát toàn cảnh hiện trường, cửa lớn bằng gỗ soan bị tông gãy chốt bằng ngoại lực, sau khi tra hỏi biết Ngô Lai gọi cửa không được đã nhờ hàng xóm đến cùng tông cửa vào.
Ngoài điều này ra, cửa sổ đều đóng chặt, chốt khóa từ bên trong, đỉnh phòng và vách tường đều không có dấu vết người ngoài lẻn vào.
Trung tâm của hiện trường là một phòng ngủ.
Nương tử của Ngô Lai tên là Đàm thị nằm sấp dưới đất, mềm mỏng có một nửa ở giường, một nửa thỏng xuống dưới, dường như Đàm thị xuống giường kéo nó tuột theo.
Đàm thị người mặc áo lót sát người, mền gối khá chỉnh tề, không có dấu vết đánh đấu vật lộn.
Người chết Đàm thị ở đầu bao một cái băng trắng, phía sau đầu lộ ra chút huyết tích. Khi mở bang ra, phát hiện ở vị trí xương chẩm có vết thương mới gây ra bằng vật tày, một phần huyết dịch đã đông cứng bít lại. Trên băng trắng có một lượng thuốc bằng phấn trắng bị máu nhuộm đỏ một phần.
Sau khi cởi áo lót tiến hành kiểm tra thi thể, phát hiện thi cương đã tới cao độ, tứ chi thể hiện tư thế co giật giãy chết, toàn thân biểu hiện đặc điểm ngạt thở chết rất rõ ràng.
Nhưng kinh qua kiểm nghiệm biểu bì ở cổ và miệng mũi, niêm mô bên trong miệng mũi, không phát hiện dấu vết ngoại lực xiết bóp tạo thành hiện tượng ngạt thở máy móc.
Mạnh Thiên Sở gọi Ngô Lai đến hỏi: "Phần đầu bị thương của nương tử ngươi là thế nào vậy?"
Ngô Lai cúi người xuống quan sát một hồi, đáp: "Tôi không biết, tôi chiều qua rời khỏi nhà nàng ấy còn khỏe, phần đầu không bị thương, khẳng định là bị người đánh bị thương về nhà nặng quá mà chết rồi. hu hu hu... nếu biết vậy tối qua tôi không rời khỏi nàng ấy đi chơi hoa thuyền gì đó, nương tử khổ mệnh của tôi ơi... hu hu hu."
"Ngươi tin chắc là khi ngươi rời khỏi nhà, nàng ta không hề thụ thương?"
"Khẳng định là không!" Ngô Lai gạt lệ đáp.
"Trên miệng vết thương của nàng ta dường như là thuốc cầm máu, nàng ta bíết nghề thuốc?"
"Không biết đâu, chỉ là trong nhà bình thường đều phải có chút thuốc trị tổn thương bị té ngã, có khả năng là trễ quá, nàng ấy cho rằng thương thế không nặng nên tự mình lấy thuốc băng bó vết thương một chút."
Mạnh Thiên Sở gật gù. Ngoại thương ngoài hộp sọ thường dẫn đến xuất huyết nội não, nhưng thường bị người ta dễ dàng xem thường. Khi chân chính phát hiện điều không ổn, thì do ý thức chướng ngại, đã không còn lực tự cứu. Điều này phải tiến hành giải phẩu thi thể mới biết được.
Sau khi được Ngô Lai đồng ý, Mạnh Thiên Sở quyết định giải phẩu thi thể ngay tại đương trường.
Trước khi làm điều này, hắn gọi Vương bộ đầu tới lệnh phái bộ khoái đến các nhà hàng xóm điều tra phỏng vấn.
Giải phẩu phát hiện phần đầu của Đàm thị bị vật cứng tày đánh vào tạo thành vết rách biểu bì, không dẫn đến vỡ nứt xương sọ, không phát hiện xuất huyết ở mô não hay những bộ vị tương ứng trong não. Như vậy có thể nói, ngoại thương ở đầu chỉ mới tạo ra vết rách da đầu cho Đàm thị, không tạo thành xuất huyết nội não, không phải là nguyên nhân tử vong.
Kinh qua thí nghiệm dịch dạ dày đối với sinh vật, không phát hiện có vật chất độc hại, những bộ vị khác của thân thể không phát hiện bệnh chứng trí mạng gì rõ ràng.
Đàm thị rốt cuộc là làm sao mà chết? Mạnh Thiên Sở nhíu mày suy nghĩ.
Đến lúc này, bộ khoái đã dẫn một người hàng xóm tới. Người này có thể chứng minh tối qua Đàm thị đã đến ngồi tán dóc ở nhà y, canh hai mới trở về nhà, khẳng định là lúc đó ở đầu Đàm thị không có thương tích gì.
Điều này cho thấy vết thương trên đầu của Đàm thị được gây ra từ sau canh hai.
Lúc đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Sau khi điều tra cẩn thận, những lân cư sát nhà Ngô Lai chứng minh, tối qua khoảng canh hai đã từng nghe trong vườn tiếng mắng chửi của Đàm thị, nhưng mắng cụ thể cái gì thì không chú ý.
Canh hai trở đi có tiếng mắng chửi trong vườn? Phần đầu có vết thương do vật tày gây ra, rất có khả năng đó là lúc Đàm thị bị người tập kích!
Mạnh Thiên Sở lập tức ra ngoài vườn của nhà Ngô Lai tiến hành tìm kiếm cẩn thận, nhanh chóng phát hiện ra khối đá hình lăng to bằng cái trứng gà, trên khối đá có dấu máu màu hồng nhạt.
Mạnh Thiên Sỏ lập tức đem khối đá đó vào phòng tiến hành kiểm nghiệm, phát hiện là máu người, nhóm máu phù hợp với Đàm thị. Như vậy có thể kết luận Đàm thị có khả năng là bị khối đá này đánh trúng đầu thụ thương.
Hắn lại dùng bàn chảy từ tính quét khối đá lấy dấu tay, hi vọng có thể phát hiện dấu tay hung thủ, nhưng đáng tiếc là không lấy được.
Cái chết của Đàm thị vô cùng phức tạp, Mạnh Thiên Sở nhất thời không nghĩ ra, liền lệnh cho vận chuyển thi thể về phòng liệm của nha môn, rồi bảo Ngô Lai: "Nguyên nhân cái chết của vợ ngươi còn chưa tra rõ, chưa xác định có phải là bị người mưu sát hay không. Trước khi tra rõ chân tướng, chúng ta phải phong tỏa hiện trường hung sát, không biết Ngô công tử có chỗ ở nào khác hay không?"
Ngô Lai gật đầu: "Tại hạ có thể đến nhà bằng hữu ở tạm, dù gì thì vợ tôi cũng chết rồi, tôi tạm thời không muốn ở đây nữa, tránh khỏi thấy vật nhớ người. Chỉ hi vọng sư gia có thể nhanh chóng phá án này, giải hận cho nương tử của tôi."
Mạnh Thiên Sở quan tâm hỏi: "Ngô công tử đến đâu ở? Xin lưu lại địa chỉ, có sự tình gì chúng tôi có thể kịp thời tìm."
"Tôi, tôi... tôi đến nhà bằng hữu Hoàng Thất ở tạm." Ngô Lai ngẫm nghĩ, nói ra địa chỉ của nhà Hoàng Thất.
Trên đường trở về nha môn, Mạnh Thiên Sở gọi Vương bộ đầu tới, thì thầm một hồi. Vương bộ đầu gật đầu vội theo lời hắn dặn đi bố trí.