Chương - 169: Tương kế tựu kế
-
Hình Danh Sư Gia
- Mộc Dật
- 3834 chữ
- 2020-05-09 04:17:01
Số từ: 3828
Nguồn:Vip Văn Đàn
Năm người bước lên trước, khom người thi lễ với Mạnh Thiên Sở: "Thuộc hạ tham kiến Mạnh lĩnh ban!"
Mạnh Thiên Sở quét nhìn chung quanh, trợn mắt há mồm, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Năm người tiếp đó phân ra hai bên, từ sau bước lên một người, vừa nhìn thấy người này, Mạnh Thiên Sở giật mình cả kinh - người này không ngờ chính là Tư lễ giám đệ nhị bỉnh bút thái giám, Đông hán Lý hình bá hộ, đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng - Ôn Tuyền Ông công công!
Mạnh Thiên Sở nghi hoặc nhìn lại vị Ôn Tuyền vẫn y như cũ nước mắt nước mũi chảy dài nằm lăn lộn ở dưới đất đó, rồi lại nhìn vị Ôn Tuyền trước mặt, ngẩn ngơ không biết nên làm thế nào.
Ôn Tuyền từ từ bước tới trước Mạnh Thiên Sở, đôi mắt âm lạnh nhìn chong vào hắn, nhìn đến nỗi khiến lông tóc toàn thân hắn dựng lên. Hắn vội chuyển đầu nhìn về phía Lữ quản gia: "Lữ công công, đây.... đây là chuyện ra sao vậy?"
Lữ công công mỉm cười đáp: "Bắt ngươi chính là người của Ôn công công chúng ta, bảo ngươi đi hành thích Ôn công công cũng là để thử qua ngươi một chút. Ôn công công nằm trên đất là giả, là người thế thân, chỉ giống Ôn công công mà thôi, còn người trước mặt ngươi mới chính là Ôn công công thật. Nếu như vừa rồi ngươi hạ thủ giết vị Ôn công công giả đó, e rằng kẻ chết chính là ngươi... hắc hắc."
Mạnh Thiên Sở đại kinh thất sắc, vội khom người thưa: "Ti chức không dám! Thì ra Ôn công công đã bình an vô sự, thật là cái mừng vạn thiên!"
Ôn Tuyền gật gật đầu, đưa tay ra vỗ vỗ lên vai Mạnh Thiên Sở: "Ừ, ngươi không tệ, đối với người ta trung thành, sau này hãy làm cho tốt, sẽ không thiệt cho ngươi đâu!"
"Dạ! Đa tạ công công đề huề!"
Ôn Tuyền quay người qua nói với Lữ quản gia cùng mọi người: "Các ngươi ra ngoài đi!"
Mọi người khom người lui ra, tiểu thái giám cũng khiêng vị Ôn Tuyền giả đó lui ra ngoài.
Ôn Tuyền bước tới ghế bành ngồi xuống, nhìn Mạnh Thiên Sở trừng trừng.
Mạnh Thiên Sở vờ rúm ró sợ sệt bước tới, khẽ hỏi: "Công công, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?"
"Ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, có thể coi ngươi như người tâm phúc của người ta rồi, không giấu ngươi làm gì nữa. Những ngày trước, cũng không lâu sau khi ngươi thất tung, tư lễ giám chưởng ấn thái giám, Đông hán hán đốc Ninh Vĩ Khôn Ninh công công bệnh nặng màvong, ai là người kế thừa vị trí này được hoàng thượng xác định có hai ứng cử viên, chính là người ta và đệ nhất bỉnh bút thái giám Đông hán Chưởng hình thiên hộ Đường Chi Trùy. Nhưng hai người chúng ta bằng mặt mà không bằng lòng, minh tranh ám đấu, lần này lại càng quyết liệt hơn. Hắn biết người ta nhất mực phục dùng Tiêu Diêu tán mà ngươi cung cấp, do đó muốn hạ thủ đối với ngươi. Lần này ngươi ra biển thất tung, người ta bị mất đi nguồn cung cấp Tiêu diêu tán, quả nhiên tư vị sống không bằng chết..."
Mạnh Thiên Sở vội vã khom người: "Đều là do ti chức làm việc bất lực, liên lụy đến công công bị chuyện khó chịu này."
Ôn Tuyền nhìn trừng Mạnh Thiên Sở, từ từ hỏi: "Ngươi trước đây có biết một khi tiêu diêu tán này ngưng không dùng nữa, sẽ xuất hiện chứng trạng sống không bằng chết này không?"
Mạnh Thiên Sở cả kinh, vội làm một lễ thật sâu: "Ti chức đích xác không biết. Phối phương của tiêu diêu tán này đến từ hải ngoại. Ti chức cũng lần đầu tiên thấy người phục dụng, chỉ biết người đó sau khi dùng tiêu diêu tán xong khoái lạc vô cùng, thật không biết một khi không có sẽ có hậu quả thế này. Nếu mà biết được, ti chức dẫu có chết cũng không dám phụng hiến cho công công đâu."
Sắc mặt Ôn Tuyền từ từ giãn ra: "Ngươi nói không sai, tiêu diêu tán này quả hợp với hai chữ tiêu diêu, chỉ là một khi ngưng dùng, thống khổ vô bỉ."
"Xin công công yên tâm, ti chức lần này sẽ phối chế nhiều hơn một chút để dự trữ. Chỉ có điều, loại tiêu diêu tán này một lần phối chế tồn trữ với số lượng không thể vượt qua hai tháng, nếu không rất dễ biến chất, đối với thân thể sẽ có nhiều chỗ hại. Do đó, trước đây ti chức không dám chế nhiều chính là vì điều này." Mạnh Thiên Sở nói lời này với mục đích rất rõ ràng: hắn không muốn chế tạo một lượng heroin lớn, thứ bột trắng ma quỷ này một khi tản lạc ra, thì hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Ôn Tuyền ngẫm nghĩ, nói: "Nếu như là thế, thì ngươi cứ án chiếu theo quy củ trước đây, tạo ra một lượng tồn trữ một tháng đi."
"Dạ, công công."
"Tiếp theo chuyện nói lúc nãy, tên Đường chi Trùy đó và người ta minh tranh ám đấu, đều muốn giảm bớt thực lực của đối phương, nên hỗ tương ám sát không ít thủ hạ đắc lực của đối phương. Sau đó ngươi ra biển mất tích xong, tiêu diêu tán cạn kiệt, người ta sống không bằng chết, bọn thái y bó tay không có cách nào, đều nói người ta e rằng khó tránh tai kiếp. Người ta đã phái người tìm kiếm ngươi tứ xứ. Chuyện này bị Đường Chi Trùy biết được, hắn cũng phái ra không ít nhân mã tìm ngươi. Căn cứ những báo cáo từ các tuyến của người ta gửi về, thì Đường Chi Trùy đã hạ tử mệnh lện, rằng vừa gặp người là giết chết miễn bàn. Tin tức người xuất hiện ở Phúc Kiến vừa ra, Đông Hán ở Phúc Kiến dùng bồ câu truyền thư về đến Đông hán thự, người ta và Đồng Chi Trùy đồng thời hay biết. Người ta hay tin, lập tức phi cáp truyền thư, dùng mọi lực lượng ngầm bảo hộ ngươi."
Nói đến đây, Ôn Tuyền vô cùng đắc ý, cười nói: "Hắc hắc, ngươi không biết đâu, nếu như không phải là có người ta, thì dọc đường ngươi đã chết ít nhất hai lần rồi."
Mạnh Thiên Sở vờ kinh hoảng, nghi hoặc nhìn Ôn Tuyền.
Ôn Tuyền trầm giọng nói: "Đường Chi Trùy cũng phái tâm phúc của hắn dọc đường mai phục định giết ngươi, hai đợt trước đều bị người của ta diệt hết, ngươi mới bình an đi tiếp. Nếu như ngươi không tin, thi thể thủ hạ của Đường Chi Trùy bị chúng ta diệt cùng với vũ khí và đồ dùng của chúng đều đã được vận chuyển đến chỗ của người ta đây. Ngươi có thể bảo Lữ quản gia dẫn ngươi đi xem."
"Tin! Ti chức đương nhiên tin, công công đối với ti chức có ân chiếu cố như vậy, ti chức cả đời không quên."
"Hắc hắc, sau đó, người ta từ phi cáp truyền thư biết được tin tức này, e rằng ngươi có chuyện sơ xuất gì, nên dùng phi cáp truyền thư hạ lệnh tiên hạ thủ vi cường, giả trang làm cường tặc tập kích các ngươi, giết chết tùy tùng của ngươi, bắt ngươi đến sơn trang đó."
Mạnh Thiên Sở khủng hoảng: "Thì ra... thì ra người chặn giết chúng tôi đêm đó là do công công phái đi? Ti chức còn cho rằng đó là cừu gia của công công nữa chứ."
Ôn Tuyền mỉm cười: "Người ta an bài như vậy, một là vì sự an toàn của ngươi, ngầm hộ tống ngươi về kinh thành. Còn hai ấy à, đương nhiên là muốn dò xét xem ngươi có trung thành với người ta hay không. Dù sao thì ngươi trực tiếp cung cấp tiêu dao tán cho người ta, mạng của người ta nằm trong lòng bàn tay ngươi. Nếu như ngươi muốn ăn ở hai lòng, đó là cái họa tâm phúc đấy a. Nhưng cũng không tệ, sau khi kinh qua lần kiểm nghiệm này, chúng minh ngươi đối với người ta quả là lòng trung như nhất vậy."
Mạnh Thiên Sở tỏ vẻ vừa kinh hoàng lo sợ vừa cảm kích, trán toát mồ hôi lạnh, khom người thưa: "Ti chức đối với công công mãi một lòng trung, có thể sánh cùng nhật nguyệt. Có cấu gió mạnh mới biết cỏ chắc, sau này công công sẽ biết ti chức đối với công công trung thành như thế nào."
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán của Mạnh Thiên Sở không phải là giả. Lúc mới bị bắt, Mạnh Thiên Sở không biết người chặn bắt bọn hắn là ai, đoán là có khả năng nhất là kẻ sai bảo Vương Kim Hoa và Chương Dật Lôi hành thích hắn. Nhưng bọn chúng không giết chết hắn và Tả Giai Âm ngay tại đương trường, mà có ý lưu mạng sống, làm lung lay sự suy đoán của hắn. Chờ tới khi đến được sơn trang, chuyện bạch bào lão giả làm đầu tiên là lục xoát hai cái rương của bọn hắn, khi tìm được heroin thì vui mừng như điên, sai phái người cẩn thận hộ tống mang đi ngay, cho thấy có người đang khẩn cấp chờ đợi thứ heroin này. Nếu như nói ở Minh triều mà có người bức thiết chờ đợi được dùng heroin, thì người đó chỉ có mình Ôn Tuyền đã hít heroin mắc nghiện!
Ngoài trừ căn cứ chủ yếu nhất này ra, còn có hai căn cứ khắc phụ giúp cho suy đoán lần này của hắn. Đó chính là những kẻ chặn bắt hắn ngoài sự uy hiếp bằng ngôn ngữ, không hề tiến hành những hành động vô lễ chân chính đối với bọn hắn. Ngoài ra, khi tìm kiếm heroin, chúng không dùng đao chặt vỡ hai cái rương, nhân vì chúng không hề biết liệu Mạnh Thiên Sở có vượt qua lần thử thách này hay không, cho nên không dám tùy tiện vô lễ cũng không dám phá rương, vì sợ hắn vượt qua được thử thách có thể báo phục. Nhờ thế, Mạnh Thiên Sở đoán định là người của Ôn Tuyền đã chặn bắt hai người hắn. Cho nên, khi bọn chúng bức hắn hành thích Ôn Tuyền, thậm chí ở trong phòng nói chuyện với Tả Giai Âm, hắn đã cố ý nói ra những lời trung thành, đại nghĩa lẫm nhiên nghe khó chịu vô cùng đó.
Mạnh Thiên Sở thật ra là một lòng muốn giết chết Ôn Tuyền để tiết giận và trừ hại. Mới đầu khi biết đám người đó muốn giết Ôn Tuyền, đã từng mừng rỡ định đáp ứng ngay. Rất may là hắn nhanh chóng phát hiện sơ hở. Nếu như hắn không luôn để ý quan sát, kịp thời phát giác đây là hành vi thử thách của Ôn Tuyền đối với mình, e rằng đã sớm tiêu đời rồi.
Nếu như đã đoán ra đó là sự thử thách của Ôn Tuyền, hắn quyết định tương kế tựu kế, diễn trò cho thật xuất thần, để đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối với Ôn Tuyền. Cho nên, khi bọn bắt cóc lợi dụng Tả Giai Âm làm con tin bức hắn, nếu như hắn tiếp tục không động đậy, thì rõ ràng quá giả dối, có thể ngược lại dẫn đến sự hoài nghi của đám người này, cho nên mới giả vờ cần suy nghĩ kỹ, cuối cùng dưới sự ôn nhu khuyên giải của Tả Giai Âm hắn mới đáp ứng hành thích Ôn Tuyền.
Mạnh Thiên Sở giả vờ đáp ứng trước, đến cuối cùng mới quay lại hối hận tố cáo, một là muốn cho màn kịch thật hơn, phù hợp với tính cách con người hơn, hai là nếu như dọc đường hắn nhớ lộ tuyến, để cho Ôn Tuyền biết mình là người mưu trí, giả vờ đáp ứng trước để tìm đường báo tin nhằm bắt giữ tặc nhân, cướp về rương luyện "Tiêu diêu tán" cứu trị Ôn Tuyền. Làm điều đó, ngoại trừ biểu hiện hắn là người có tâm cơ, còn là kẻ có lòng trung. Ngoài ra, nếu như hắn đoán sai, thì đến phủ của Ôn Tuyền, cơ hội thoát nạn đương nhiên sẽ cao hơn ở sơn trang, đấy là cấp cho hắn một con đường lui.
Cuối cùng, mọi sự chứng minh Mạnh Thiên Sở suy đoán là chính xác. Điều này không những cứu vãn tính mệnh của hắn, mà còn giúp hắn thâm nhập vào hạch tâm tổ chức của Ôn Tuyền.
Ôn Tuyền nghe Mạnh Thiên Sở biểu hiện lòng trung, vừa ý gật đầu: "Rất tốt! Chỉ cần người đối với người ta lòng trung như nhất, người ta sẽ không đãi tệ ngươi đâu."
"Đa tạ công công!" Mạnh Thiên Sở khom người thưa, "Đúng rồi công công, ti chức lần này ra biển ngộ hiểm, là phiên tử Vương Kim Hoa và Chương Dật Lôi được người chỉ sử thực thi, tám chín phần mười là Đường Chi Trùy."
"Ừ, Đường Chi Trùy đã ngầm giết của ta khá nhiều tâm phúc. Giết ngươi khẳng định là để cho ta bị mất nguồn cung tiêu diêu tán. Do đó, trước khi đánh bại Đường Chi Trùy, ngươi còn chưa thể lộ diện."
Hiện giờ đối với Ôn Tuyền mà nói, Mạnh Thiên Sở là nhân vật cấp quốc bảo, là nhân vật trọng điểm nhất trong số các nhân vật cần phải tiến hành bảo hộ trọng điểm, vì một khi Mạnh Thiên Sở bị giết hoặc bị bắt, thì coi như Ôn Tuyền đã rơi vào cơn đại ác mộng cực kỳ khủng khiếp.
"Dạ! Ti chức xin nghe theo mọi chuyện công công an bài." Mạnh Thiên Sở khom người thưa, "Nhưng không biết công công đã nghĩ ra biện pháp đối phó tên Đường Chi Trùy này chưa?"
Nói đến chuyện này, thần tình của Ôn Tuyền tức thời ảm đạm lại ngay. Y thở dài đáp: "Bình tâm mà xét, muốn luận về sự sủng tín của hoàng thượng, thì ta và hắn là tương đương. Và cũng chính vì như vậy mà hoàng thượng mới khó quyết định. Tuy tại Đông hán, chức vị của hắn cao hơn cha gia (tiếng tự xưng của thái giám), nhưng thời gian phục vụ hoàng thượng của cha gia dài hơn hắn, về công tích hai người chúng ta tương đương. Hán đốc Ninh công công thân thể nhất mực không khỏe, đã mấy lần bệnh nguy. Hoàng thượng đã sớm ban lời, là người kế nhiệm sẽ được tuyện ra từ trong hai người ta và Đường Chi Trùy. Tên Đường Chi Trùy này cũng biết không tuyệt đối nắm chắc chức Đông hán hán đốc này, mới hạ thủ âm độc với cha gia. Cha gia đương nhiên không ngồi yên chịu chết, hai năm nay đấu qua đấu lại, hai bên đều có tổn thất, nhưng không ai chiếm được thượng phong."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Hiện giờ Ninh công công bệnh mất, hoàng thượng chưa quyết định ai là người làm Hán đốc sao?"
Ôn Tuyền lắc đầu: "Hoàng thượng hiện giờ rất khó xử, mấy lần triệu tập nội các nghiên cứu, đều rất khó quyết đoán, do đó nhất mực trù trừ. Đoạn thời gian này, sự vụ trong Đông Hán do hai người chúng ta cùng quản."
Mạnh Thiên Sở hạ giọng hỏi: "Nếu mà tên Đường Chi Trùy này chết rồi, hoàng thượng không phải là dễ dàng quyết định hay sao?" Lão tiểu tử này phái người ám sát Mạnh Thiên Sở, cho nên hắn đương nhiên nghĩ tới y là tức giận không đánh chết không xong.
"Đường Chi Trùy gian giảo cáo già, đã sớm phòng ngừa chuyện này rồi. Ngươi hiện giờ là tâm phúc của người ta, dĩ nhiên không cần phải giấu ngươi làm gì. Người ta đã từng tổ chức rất nhiều vụ ám sát trực tiếp vào Đường Chi Trùy, nhưng đều thất bại, còn suýt bị hoàng thượng biết. Đương nhiên, tên Đường Chi Trùy này không hiếm khi tổ chức ám sát cha gia, cũng đều có kinh mà không hiểm"
Đối với loại đấu tranh chính trị này, Mạnh Thiên Sở chẳng có hứng thú gì, nên lười không thèm phí tâm suy nghĩ, túi đầu đứng thẳng không lên tiếng gì.
Ôn Tuyền dường như cũng không chuẩn bị chinh cầu kế mưu của Mạnh Thiên Sở, trầm tư suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Mạnh lĩnh ban, ngươi dọc đường cực nhọc, hãy xuống dưới nghỉ ngơi đi, Lữ quản gia sẽ an bài chỗ ở cho ngươi. Đoạn thời gian này ngươi hãy ngụ lại chỗ của ta, thế ta phối trí tiêu diêu tán, chờ hình thế rõ ràng rồi, cha gia tất sẽ có an bài."
Mạnh Thiên Sở vội nói: 'Ôn công công, thiếp thất Vũ linh thiên sư của ti chức..."
"Đã đưa theo ngươi đến đây rồi, ngươi mang về tự chiếu cố đi."
"Đa tạ công công!" Khối đá nặng vì lo nghĩ trong lòng Mạnh Thiên Sở coi như đã được buông bỏ.
Rời khỏi phòng, Lữ quản gia đang chờ sẵn ở ngoài, thấy Mạnh Thiên Sở liền bước tới đón cười dẫn hắn ra khỏi vườn, đi qua vô số đài đài lầu các, đến một ngồi nhà vườn nhỏ vô cùng tinh tế: "Mạnh lĩnh ban, đây chính là nơi ở của ngài."
"Vậy à, đa tạ Lữ quản gia." Mạnh Thiên Sở cung tay thi lễ, lại hỏi: "Không biết thiếp thất Vũ linh thiên sử và hai cái rương của chúng tôi hiện giờ ở đâu?"
"Ha ha, đều đã đưa đến trong vườn này, chẳng tổn thương gì, lĩnh ban đại nhân cứ yên tâm."
Mạnh Thiên Sở chậm bước tiến vào vườn. Mấy tiểu thái giám và thị nữ trong vườn thấy Mạnh Thiên Sở và Lữ quản gia, đều quỳ xuống dập đầu.
Lữ quản gia nói: 'Đây là Mạnh lĩnh ban, sẽ ở tại đây vài ngày, sau này các ngươi phải nghe theo lệnh của lĩnh ban đại nhân, không được chậm trễ hy đắc tội gì!"
Chúng thái giám và thị nữ dập đầu đáp ứng.
Mạnh Thiên Sở xua tay bảo bọn chúng đứng lên hết, sau đó đi thẳng vào nhà. Trong phòng khách quả nhiên có đặt rương khám nghiệm pháp y của hắn và rương chứa đầu nha phiến của Tả Giai Âm, nhưng không thấy nàng đâu, hắn vội hỏi Lữ quản gia đi cùng: "thiếp thất của ta đâu?"
Lữ quan gia quay lại nhìn các thị nữ đó, một thị nữ nhún người thưa: "Hồi bẩm đại nhân, phu nhân đã được an trí nằm trong phòng ngủ. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Mạnh Thiên Sở rúng động thân hình.
Thị nữ ấy nhìn lén Lữ quản gia. Lữ quản gia hừ một tiếng: "Có lời gì cứ nói, úp úp mở mở làm cái gì thế?"
"Dạ...!" Thị nữ ấy lại phúc thêm một lễ, "Phu nhân dường như... dường như đã chết rồi... không còn hơi thở gì cả...."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới thở phào một hơi dài, lòng nghĩ Quy tức hoàn của Tả Giai Âm quả là hữu dụng, khiến người ta coi người sử dụng như chết thật rồi vậy. Hắn phẫy tay: "Không sao đâu, mang ta tới phòng ngủ." Lời tuy nói thế, nhưng dù sao hắn vẫn lo lắng, không biết Quy tức hoàn có công hiệu thật như vậy không, có tạo thành thương hại cho thân thể hay không, cho nên hắn vội nhanh chân bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ này được trang hoàng hào hoa tinh mỹ, rường kèo chạm trỗ tinh vị, trên đất có trải nệm dày, một cái giường được làm cực đẹp đặt sát trong, nửa rèm trướng bỏ thấp, phân nửa móc lên vòng bán nguyệt. Trên giường mền gối màu hồng thêu một đôi uyên ương giởn nước. Dưới mền có một nữ tử đang nằm, tóc dài buông xõa trên gối, mặt trắng nhợt không có huyết sắc, chẳng động đậy giống như một bức tượng bạch ngọc, đó chính là Vũ linh thiên sư Tả Giai Âm.
Lữ quản gia thấy mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, liền cáo từ li khai.
Mạnh Thiên Sở đóng cửa phòng ngủ lại, sơ bộ kiểm tra nhịp mạch của Tả Giai Âm, quả nhiên chảng cảm giác được gì. Hắn lại áp sát tai vào gò ngực cao vút của nàng nghe nhịp tim, nhưng cũng không được. Hắn sờ tay nàng, cảm thấy lạnh ngắt. Cái này nếu dùng thủ đoạn kiểm tra của thời cổ đại, khẳng định sẽ đoán định là người đã tử vong. Chỉ có điều, hiện giờ hắn có trong tay dụng cụ pháp y hiện đại vượt thời gian đến đây.
Mạnh Thiên Sở trước hết hoạt động tứ chi của Tả Giai Âm, không có cảm giác cứng nhắc, cho thấy không xuất hiện thi cương. Hắn cởi quần áo nàng ra kiểm tra ngoài da, không phát hiện thi ban, khiến yên tâm hơn chút nữa. Tiếp đó, hắn kiểm tra con ngươi của Tả Giai Âm, đè xuống xong có thể nhanh chóng khôi phục, hơn nữa có phản ứng với ánh sáng, chứng minh Tả Giai Âm không hề chân chánh tử vong. Hắn từ rương pháp y lấy ra ống nghe, thò vào ngực nàng nghe nhịp tim. Hắn cảm nhận được nhịp tim vô cùng yếu, nhưng vẫn điều độ rõ ràng, cho thấy Tả Giai Âm không chết thật.
Mạnh Thiên Sở vô cùng kinh ngạc. Quy tức hoàn này không ngờ có thể khiến người ta tiến nhập vào trạng thái giả tử, quả là thần kỳ! Còn gần hai ngày nữa Tả Giai Âm mới tỉnh dậy. Mạnh Thiên Sở hôn lên đôi môi lạnh giá của nàng, nhìn nàng thật lâu, lầm bầm tự hỏi: "Âm nhi, rốt cuộc nàng là ai đây?"