• 2,172

Chương - 286: Người vắng lầu không (1+2)


Số từ: 2831
Nguồn:Vip Văn Đàn
Mạnh Thiên Sở thấy Tuyết nhi cũng không lên tiếng, ra vẻ rất cẩn thận, liền bảo: "Tuyết nhi, muội làm vậy người nha môn chúng ta không dễ làm việc đâu a."
Tuyết nhi lập tức nói: "Mạnh gia, cha muội không phải không nói, nhân vì trụ tử kỳ thật là...."
"Không được nói bậy!" Diệp Ninh rống lên ngắt lời Tuyết nhi, rồi nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh gia, Trụ tử và Ngọc Lan thanh bạch trong sáng, ta không biết nói cho ngài kẻ đó có ý gì, nhưng ta dám đảm bảo là Trụ tử không thể giết Ngọc Lan đâu."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta cũng đâu có nói là Trụ tử giết Ngọc Lan, ta chỉ muốn biết y là ai mà thôi."
Lý trưởng thở dài, ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Được rồi, vậy ta nói cho ngài biết, Trụ tử và Ngọc Lan lớn lên bên nhau, có thể gọi là thanh mai trúc mã. Nhưng sau đó nhà Ngọc Lan nghèo bèn gả cho Diệp Hổ để lấy chút tiền lễ trị bệnh cho gia gia của Ngọc Lan. Trụ tử tức giận rời khỏi thôn, đi suốt một hơi cả mười năm, sau đó trở về nhất mực làm nghề mổ heo trong thôn."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Mổ heo?"
Lý trưởng gật đầu.
Mạnh Thiên Sở nhớ đến một chuyện, trầm tư một hồi, sau đó hỏi: "Vậy Ngọc Lan xảy ra chuyện đã gần hai ngày rồi, con của cô ta đi đâu rồi mà mẹ không có, con cái lại không đi tìm mẹ vậy?"
Lý trưởng nghe thế cũng cảm thấy kỳ lạ, bèn nói: "Cái này cũng phải, vậy ta dẫn Mạnh gia đến chỗ nhà Ngọc Lan xem thử."
Diệp Ninh dẫn Mạnh Thiên Sở và mọi người đi xuyên suốt cả thôn, đến một nhà ở tận đầu đông.
Mạnh Thiên Sở thấy nhà này có tường rào cao đến bất ngờ, căn bản chẳng nhìn thấy gì bên trong, cửa cũng đóng chặt, trên cửa có cái giá treo, trên cái giá này không ngờ đặt một cái búa sáng loáng.
Lý trưởng nói: "Đây chính là nhà của Ngọc Lan."
Thôn dân xung quanh thấy đột nhiên đến nhiều người như vậy, ngay lý trưởng cũng đến, liền bước ra xem náo nhiệt.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tường này xây cao như vậy làm cái gì?"
Một thôn dân xem náo nhiệt gần đó đáp: "Đó là Ngọc Lan sợ những lưu manh làm điều xấu xa trong thôn nửa đêm trèo tường vào, do đó cố ý xây cao."
Mạnh Thiên Sở lại chỉ của cái búa ở cửa, hỏi: "Cái này là vì sao?"
Một thôn dân khác đáp: "Chính là muốn báo cho bọn vô lại biết đừng có chọc tới Ngọc Lan, coi chừng cô ta lấy búa chém chúng."
Mạnh Thiên Sở hiểu ra, trước mắt dường như nhìn thấy một nữ tử nghèo hèn nhưng có mấy phần tư sắc đứng trước cửa, cầm cái búa sáng loáng mắt trừng giận nhìn vào nam nhân với vẻ mặt dâm đãng trước mặt. Hắn trầm ngâm một lúc, tiếp lấy con khỉ Uyển nhi từ trên vai Chu Hạo xuống, vuốt ve bộ lông vàng mướt của nó, lại chỉ lên trên đầu tường: "Uyển nhi, lên trên đó xem giúp ta bên trong có gì cổ quái không."
Nói xong Mạnh Thiên Sở ném con khỉ vào cái giá treo búa đó, con khỉ nhanh nhẹn như gió, chụp lấy cái giá không ngừng lại chút nào, thoăn thoắt vài cái đã leo lên mái ngói, trèo lên đầu tường bao.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Uyển nhi, nhìn thấy gì không?"
Con khỉ dùng tay chỉ chỉ vào tường, miệng chí chóe ra vẻ rất khẩn cấp.
Mạnh Thiên Sở lập tức ra lệnh: "Tông cửa vào!"
"Đừng tông cửa!" Một phụ nữ trung niên bên cạnh kêu lên, vừa móc từ trong lòng ra một cái chìa khóa, vừa nói: "Đừng có tông, đừng có tông! Ngài tông hư cửa, Ngọc Lan không có tiền sửa đâu."
Mạnh Thiên Sở ngẩn ra, hỏi: "Bà sao lại có chìa khóa nhà của Ngọc Lan?" Từ kiểu nói của phụ nữ trung niên này, có vẻ như bà ta không hề biết Ngọc Lan đã chết rồi vậy.
Phụ nữ trung niên đó đáp: "Tôi là hàng xóm của cô ấy, chìa khóa này là do Ngọc Lan đưa cho tôi, có lúc cô ấy ra ruộng ở đầu tây làm lung, sợ trời mưa làm ướt hết đồ phơi trong vườn, nên nhờ tôi vào thu dọn mang vào trong dùm." Nữ tử đó lấy chìa khóa mở cửa.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngọc Lan mấy ngày rồi chưa về?"
Trung niên phụ nữ đáp: "Cộng thêm hôm nay nữa là hai ngày, hổ tử nhà cô ta còn gửi bên nhà tôi đây này."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy người nông thôn sao mà thật thà quá vậy, người nha môn đến tông cửa cũng không hỏi có phải là Ngọc Lan xảy ra chuyện gì rồi hay không nữa.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô ta đi đâu bà không biết sao?"
Phụ nữ luống tuổi đó đáp: "Khi cô ấy đi có nói vào núi hái thuốc, vào thời tiết này trên núi thuốc bắt đầu nhiều lên, cô ấy hái một ít trở về có thể bán lấy tiền, Ngọc Lan sống quả thật không dễ dàng gì."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới hiểu, thì ra là mọi người đều cho rằng Ngọc Lan lên núi hái thuốc, vậy mấy người hôm qua ở cổng thành rốt cuộc ở đâu, sao lại biết là Ngọc Lan đã xảy ra chuyện rồi?
Lúc này, một cậu bé từ trong đám người chui ra, mặc cái yếm đỏ, vóc dáng tròn trịa vô cùng khả ái, rất giống hình tượng của Hồng Hài nhi trong Tây DU Ký.
Phụ nữ luống tuổi thấy cậu bé chạy tới, lập tức chạy tới ôm cậu vào lòng, nói: "Đây là con của Ngọc Lan, Hổ tử."
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy cậu bé cười hi hi, hồn nhiên không biết mẹ đã bị người ta chặt làm tám khối quẳng tứ tung, trong lòng chua xót, nhịn không được mắt ứa nhòe lệ, vội quay đi lau nước mắt.
Trung niên phụ nữ đó thấy bộ dạng của Mộ Dung Huýnh Tuyết như vậy, mới cảm thấy có điều không ổn, lại nhìn thấy nhiều người của nha môn có mặt như vậy, ngay lý trưởng cũng đến, lại định tông cửa nhà Ngọc Lan mà vào, bèn nghĩ đến một chuyện, lập tức khẩn trương nhìn Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngọc Lan.... sao rồi?"
Lý trưởng thở dài một tiếng, nói: "Bà mang đứa bé về nhà trước đi hẳn hay."
Cậu bé đó rất thông minh, thấy sắc mặt mọi người biến hẳn, liền hỏi: "Cháu không đi, mẹ cháu đâu?"
Lý trưởng bước tới vuốt ve đầu cậu bé, cất giọng nặng nề: "Hôm qua ở đầu tây trong thôn có người chết, nha môn đã kiểm tra, phát hiện người đó chính là Ngọc Lan."
Lời này lập tức dẫn đến một cơn xáo động tột cùng. Mọi người ai cũng đua nhau nghị luận, chỉ có Hổ tử trừng đôi mắt to tròn, lớn tiếng hỏi lý trưởng: "Ông lừa dối, mẹ cháu rõ ràng là lên núi hái thuốc mà, ông lừa cháu." Nói xong nước mắt rơi xuống từng giọt to.
Mạnh Thiên Sở thở dài một tiếng, đẩy cửa vườn bước vào, nhìn vào trong, thấy có một con chó đen lớn nằm chết, xem ra đã cương cứng, ắt là chết đã lâu.
Mạnh Thiên Sở nhìn xem xét chung quanh, thấy không có gì lạ, mới bước đến nhìn kỹ con chó, thấy mắt của nó lồi ra, miệng có tia máu, bên cạnh có dấu ói, xem ra là bị bỏ thuốc độc chết. Con khỉ đứng ở đầu tường chỉ trỏ kêu la, thì ra là phát hiện ra trong vườn có con chó chết này.
Chu Hạo ngoắc tay gọi con khỉ xuống.
Hổ tử lúc này mới nhìn thấy con chó, liền chạy tới quỳ ẵm lên gọi: "Hắc tử, tao còn tưởng mẹ dẫn mày lên núi, sao mày chết ở đây?"
Nữ nhân luống tuổi ở bên cạnh đó thở dài một tiếng, cúi xuống kéo Hổ tử dậy, nhưng cậu bé cứ một mực không ưng.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Con chó này có phải mấy lần trước Ngọc Lan lên núi hái thuốc đều dẫn theo hay không?"
Hổ tử gật đầu đáp: "Mẹ cháu mỗi lần lên núi hái thuốc đều dẫn Hắc tử theo. Hắc tử giúp mẹ có thêm can đảm, lại còn có thể xua đuổi sài lang và hổ báo."
Mạnh Thiên Sở ngồi xuống sờ cảm nhận nhiệt độ cơ thể của con chó mực và độ cương cứng của nó, sơ bộ phán đoán con chó đã chết hơn một ngày, chẳng lẽ hung thủ vì đạt mục đích giết người mà bỏ độc giết chết con Hắc tử này?
Mạnh Thiên Sở nhìn quanh vườn, thấy nó rất nhỏ và đơn giản, xem ra nhà này quá bần cùng và gian nan, trong vườn chỉ có ít thảo dược và tiêu đang được phơi.
Mạnh Thiên Sở bước qua vườn vào trong nhà, đẩy thử cửa, không ngờ cửa mở toang. Hắn thò đầu nhìn vào trong, thấy trong phòng rất chỉnh tề, không có dấu vết đánh đấu, xem ra nơi này không phải là hiện trường giết người ban đầu. Ngoại trừ một số đồ nấu bếp đơn giản, trong nhà chỉ có một cái giường, một cái bàn cũ kỹ đặt trước cửa sổ. Trên bàn có một cái chén nước sứt mẻ, và một cái trâm bằng gỗ, mặt bàn đã thấy có bụi.
Mền mùng trên giường được xếp ngăn nắp, mền gối đầy miếng vá, bên cạnh giường có cái rương gỗ, rương không khóa.
Mạnh Thiên Sở bước tới, mở rương ra, thấy cái rương lớn như vậy mà trống hơn phân nửa, còn lại chỉ có mấy bộ y phục phần lớn là của em bé. Hắn thở dài một tiếng, vừa định đóng lại, đột nhiên ý một tiếng, nhìn vào một món ở góc rương đến xuất thần.
Kiểm tra xong, Mạnh Thiên Sở bước ra cửa, thấy trong vườn đã đứng đầy người, ai ai cũng nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ bị thương. Xem ra Ngọc Lan rất có địa vị trong tâm mắt mọi người.
Mạnh Thiên Sở hắng giọng, nói: "Ta biết Ngọc Lan trong lòng mọi người là một nữ tử rất tốt. Cô ta giờ bất hạnh bị người sát hại, mọi người ắt cũng hi vọng nha môn sớm tìm ra hung thủ để báo cừu cho Ngọc Lan. Chúng tôi cũng sẽ nhất định tận lực tìm cho ra hung thủ. Như quả các vị hương thân ở đây biết manh mối gì, hi vọng hãy kịp thời liên hệ cùng chúng tôi."
Trong đám người chợt có một thôn dân nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước Trụ tử còn ở cửa nói định giết Ngọc Lan, các vị hãy đến hỏi hắn thử đi."
Lại là người mang tên Trụ tử này nữa!
Trong đám người chợt có một người khác chỉ trích người vừa nói: "Hồ Tam Nhân, ta thấy ngươi hay là tích chút ít nhân đức đi, Ngọc Lan người ta đã chết rồi mà ngươi còn nói bậy cái gì đó. Nếu nói là muốn giết Ngọc Lan, ta thấy trừ Trụ tử ra, thì ngươi trước đây đã từng nói qua điều này, ngươi sao lại không tự nói về ngươi coi sao?"
Những người ở bên cạnh đều đua nhau gật đầu khen người đó nói phải. Người đó khó cải lý trước số đông, vội chen ra khỏi đám người chuồn mất.
Mạnh Thiên Sở nói với lý trưởng: "Dẫn ta tới gặp người tên là Trụ tử đó."
Lúc này, trong đám có người nói: "Trụ tử không có mặt ở thôn, hôm trước hắn vào thành rồi, nói là heo ở nhà bị bệnh, đến huyện thành mua thuốc."
Khéo như vậy sao? Hôm trước không có mặt, trong khi từ tình huống kiểm nghiệm thi thể mà xét, Ngọc Lan cũng tối hôm trước bị người giết chết, chẳng lẻ lại tấu xảo như vậy sao?
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy nhà của hắn còn có người nào khác nữa không?"
Người đó đáp: "Còn có một bà mẹ già, ngoài ra chẳng còn ai nữa cả."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chẳng lẽ Trụ tử chưa thành gia thất?"
"Trụ tử là người thành thật là chuyên cần, tìm kiếm nữ nhân thành thân chắc chắn dễ dàng. Chỉ có điều hắn đối với nữ nhân đau lòng lắm rồi, cho nên mới rời thôn mười năm, khi trở về thì cứ ở vậy."
Chà, xem ra người này là tình thánh đây mà! Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ vậy, hỏi tiếp: "Chúng ta đến nhà hắn xem thử, nhà hắn ở đâu?"
"Không xa lắm đâu, chỉ ở cạnh cái cây rất to kia thôi."
Mạnh Thiên Sở ra ngoài vườn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên không xa có một cây liễu rũ, phía dưới có một hộ gia đình.
Mạnh Thiên Sở quay đầu lại nói với Vương Dịch: "Vương bộ đầu, ông lệnh cho người mang con chó này về, ta muốn kiểm tra kỹ." Nói xong đi thẳng về phía cây liễu đó.
Mấy đứa trẻ thích xem náo nhiệt độ vội chạy trước, rành rẽ dân đường và mở cánh cổng gỗ, vừa chạy vào vừa gọi lớn: "Trương bà bà, nha môn có người đến tìm Trụ tử thúc nè."
Một phụ nhân khoảng năm chục tuổi nghe tiếng bước ra, dáng vẻ hiền từ, da trắng mịn, ăn mặc sạch sẽ, nhìn không ra vẻ người nhà nông, thân thể có thể nói là khỏe mạnh.
Lão phụ nhân bước ra cửa, thấy trước cửa có nhiều người, lại còn có cả lý trưởng, không khỏi cả kinh.
Mạnh Thiên Sở mỉm cười bước tới nói: "Lão nhân gia, ta là hình danh sư gia ở huyện nha, Trụ tử nhà bà có nhà không?"
Không chờ lão phụ nhân đáp, mấy đứa bé đã nhanh nhẩu kéo tay lão phụ nhân nói: "Người nha môn nói Ngọc Lan thẩm chết rồi, do đó đến tìm Trụ tử thúc."
Đúng là con nít không biết kỵ húy gì, Mạnh Thiên Sở thầm cười khổ.
Lão phụ nhân nghe nói Ngọc Lan đã chết, giống như bị điện giật vậy, thân thể lắc lư liên hồi.
Mộ Dung HUýnh Tuyết vội bước lên đỡ lấy, lão phụ nhân không ngờ lại đẩy nàng ra, lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên SỞ hỏi: "Ngọc Lan chết rồi, người nha môn các người tìm con trai ta làm cái gì?"
Lý trưởng sầm mặt: "Mạnh sư gia phụng mệnh tri huyện lão gia tra án, ngươi không được vô lễ!"
Lão phụ nhân hừ một tiếng, hỏi: "Tra án? Tra thì tra đi, làm gì tìm con trai ta? Dù sao cũng không thể cho rằng Trụ tử con ta giết Ngọc Lan được?"
Mạnh Thiên Sở không ngọt không lạnh đáp: "Nghe người trong thôn nói, trước khi Ngọc Lan xảy ra chuyện, Trụ tử nhà bà từng lên tiếng nói là muốn giết Ngọc Lan, đúng không?"
Lão phụ nhân dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn Mạnh Thiên Sở, phẫn uất hỏi: "Ngọc Lan chết khi nào vậy? Làm sao mà chết vậy? Trụ tử nhà ta mấy ngày nay không ở nhà, nó làm sao giết Ngọc Lan được? Ngươi nghe người khác nói như vậy là nhận định Trụ tử nhà ta giết Ngọc Lan, vậy ta cho ngươi biết, khi xưa Ngọc Lan vừa sinh ra mẹ nó đã nói sẽ gả cho Trụ tử nhà ta làm vợ, nhưng mà có gả đâu? Có phải nói rồi nhất định là phải làm không? Sư gia, Trụ tử nhà ta vì Ngọc Lan mà đến hiện giờ cũng chưa cưới vợ, ông coi coi những người cùng tuổi như ta đã làm bà nội có cháu đầy đàn rồi, ta lại còn chưa có đứa nào, ông lại nói là Trụ tử nhà ta giết chết Ngọc Lan, các người còn nói chuyện đạo lý nữa hay không?"
Lão phụ nhân đó càng nói càng kích động, hai tay múa may liên hồi, nước bọt văn đầy, Mạnh Thiên Sở không khỏi lùi lại vài bước mới tránh được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hình Danh Sư Gia.