• 2,172

Chương - 72: Cái họa lỡ tay


Số từ: 1583
Nguồn:Vip Văn Đàn
"Vậy tra rõ sự tình, nếu như đó thật là lỗi của Vương bộ đầu, bắt y trị tội thì xong chứ gì?"
"Khó là khó ở đó, đừng nói gì Vương bộ đầu theo ta nhiều năm, chuyện này về tình lý cũng khó hạ thủ. Cứ lấy việc luận việc, án này có mấy ngỗ tác tiến hành nghiệm thi rồi, chỉ phát hiện thi thể của Trương lão đại có một chỗ sưng bằng con ốc sau đầu, trên người chẳng có vết thương nào thế mà lại chết. Ngỗ tác cũng không nói rõ là đầu bị đụng mà chết. Vương bộ đầu cứ nhất mực kêu oan. Rốt cuộc có phải là Vương bộ đầu đẩy té gây ra tử vong hay không thì không thể tra rõ. Ta đã giam Vương bộ đầu lại. Nhưng gia đình Trương lão hán có Trầm Nãi Xuân tri huyện hậu thuẫn, không chịu không buông, đòi phải lập tức đưa ra kết quả khiến chúng vừa ý. Kết quả một ngày chưa có, thì thi thể của con trai nhà họ cứ đặt ở cửa nha môn hoài."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày. Hiện giờ án này đối phương có tri huyện huyện Tiền Đường chống lưng, lại có áp lực của phủ Hàng Châu, thi thể cứ đặt trước cửa nha môn, rồi mọi người vây quanh xem tạo ra áp lực dư luận, không đưa ra kết quả có sức thuyết phục thì khó có thể làm hài lòng các phía. Nếu như Thái Chiêu vì thế mà bị bãi quan, thì chẳng phải cái chức Hình danh sư gia của hắn chẳng làm được bao nhiêu ngày thì bị rớt chức. Do đó, vì mình vì người, chuyện này hắn phải tận năng lực xử lý mới được.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ông chủ không cần phải lo, chuyện này cứ giao cho vãn sinh xử lý là được rồi."
"Thế thì phiền tiên sinh vậy. Không biết tiên sinh định xử lý án này thế nào?" Chuyện liên quan đến vận mệnh sĩ đồ của mình, Thái Chiêu không khỏi lo lắng, nên quan tâm hỏi.
"Trước hết hỏi Vương bộ đầu và bộ khoái Tống Tường Vũ đó trước, hiểu sự tình đã kinh qua xong. Sau đó giải phẩu thi thể, tra rõ Trương lão đại vì sao mà chết, xác định được nguyên nhân tử vong rồi, từ đó quy trách nhiệm thuộc về ai, nên xử lý thế nào sẽ dễ dàng rồi."
Thái Chiêu gật đầu: "Tiên sinh nói lời này có lý." Xong chuyển thân lệnh cho đưa Vương bộ đầu và Tống Tường Vũ lên.
Chẳng mấy chốc, một bộ khoái thân hình thấp bé bước vào, ôm quyền ti lễ.
Thái Chiêu giới thiệu: "Tống bộ khoái, vị này là Mạnh Thiên Sở Mạnh tiên sanh - hình danh sư gia do bổn quan mới mời về. Sau này những án liên quan đến hình danh đều quy cho ông ta phụ trách, các người phải hiệp trợ cho tốt."
"Dạ!" Tống Tường Vũ khom người đáp ứng, chuyển thân thi lễ với Mạnh Thiên Sở: "Thuộc hạ Tống Tường Vũ cung kính tuân theo hiệu lệnh của tiên sinh."
Mạnh Thiên Sở liền đáp lễ.
Lúc này, hai cấm tốt đưa một trung niên nam tử mặc quần áo tù bước vào. Nam tử này thân hình khôi ngô, thể cách tráng kiện, chỉ có điều mặt mày ủ rũ, thần tình thảm hại vô cùng. Y tuy mặc đồ tù, nhưng chân tay không mang xích, cũng không mang gông ở cổ.
Thái Chiêu giới thiệu, thì ra người này là hiềm nghi phạm Vương Dịch Vương bộ đầu.
Sau khi làm lễ ra mắt xong, Vương bộ đầu và Tống Tường Vũ được cho ngồi.
Mạnh Thiên Sở nói: "Bỉ nhân được Thái đại nhân tin dùng làm hình danh sư gia. Án này do bỉ nhân phụ trách. Hiện giờ muốn thỉnh hai vị đem sự tình đã kinh qua kể lại hết."
Vương Dịch thở dài, đáp: "Chuyện này chỉ trách tôi quá lỗ mãng. Nhà hàng xóm của Trương lão hán là Giang gia có mái nhà chỉa qua nhà Trương lão hán. Khi mữa lớn, nước thuận theo mái nhà chảy vào vườn của Trương lão hán. Mưa nhỏ thì còn đỡ, mưa lớn thì nước mái nhà của hai bên đều chãy vào vườn của Trương gia, khiến cả vườn ngập nước, nước chảy vào nhà ngập tới đầu gối. Trước đó hai nhà quan hệ rất tốt thì không sau, như sau đó căng thẳng nên xảy ra vấn đề. Trương lão hán kiện đến nha môn. Thái đại nhân phát phiếu làm hòa bảo tôi và Tống Tường Vũ tới điều giải. Tới lui ba lần, hai lần trước còn thuyết phục Giang gia xuất tiền làm máng xối đưa nước mưa ra ngoài. Nhưng sau đó Trương gia không chịu, yêu cầu Giang gia phải phá bỏ phần mái nhà chìa qua đó, để nó lui ra ngoài tường của nhà họ."
Mạnh Thiên Sở chen lời: "Mái nhà đó nếu có thể thu gọn lại mấy xích, dời ra khỏi vườn Trương gia thì không phải giải quyết triệt để rồi hay sao?"
Vương Dịch đáp: "Đúng vậy, nhưng vấn đề là Giang gia xây nhà trước, dựa vào đất nền nhà họ mà xây. Trong khi đó vườn nhà Trương lão hán là dưa vào đất nên nhà của họ mà xây. Vì thế mái nhà chìa vào vườn của Trương gia. Bây giờ nếu phá bỏ phần mái nhà đó cho lùi lại, thì phải phá bỏ hết toàn bộ phần bên nhà của Giang gia. Nếu như thế thì toàn bộ nước mưa sẽ trực tiếp đổ vào tường, vì thế Giang gia không chịu."
Điều này liên quan đến vấn đề quyền sở hữu về không gian thượng tầng của dân pháp. Hình pháp thời cổ đại nhìn chung là coi nhẹ về dân sự, cho nên có rất nhiều quy định mơ hồ, sơ sài. Hơn nữa, chịu ảnh hưởng tư tưởng trong nghĩa khinh lợi của nho gia, những án về dân sự đại đa số đều giải quyết theo lối hòa giải. Hòa giải kỳ thật là cả hai bên đều bỏ đi quyền lợi mà đuổi theo "Nghĩa", điều này nếu sánh với tư tưởng nhân quyền trời cho của Tây phương quả thật là khó có thể tưởng tượng. Cho nên Tây phương mới gọi đây là "Kinh nghiệm đông phương."
Mạnh Thiên Sở từng học qua dân pháp ở học viện hình cảnh, nhưng mà toàn là những điều cơ bản, quyền lợi về không gian chẳng hiểu được bao nhiêu. Huống chi, hiện giờ hắn đang ở Minh triều thịnh hành tư tưởng nho gia, không thể nghiên cứu sâu hay suy xét theo hướng chú trọng quyền lợi như pháp luật thời hiện đại.
Đối với quan hệ hàng xóm, dân pháp hiện đại cũng chủ yếu tập trung vào việc xử lý "Lợi cho việc sinh sản, tiện cho sinh hoạt, đoàn kết hỗ trợ, công bình hợp lý". Do đó, Mạnh Thiên Sở chuẩn bị dùng nguyên tắc này thử áp dụng vào án kiện mái nhà của hai bên hàng xóm chỉa vào nhau, và thậm chí sẽ áp dụng xử lý những án kiện về dân sự đại loại như thế sau này.
Mạnh Thiên Sở nói: "Giang gia lúc đó xây dựng phòng ốc đã nghĩ đến vấn đề tránh nước mưa. Họ xây dọc theo nền nhà, cho nên mái nhà phải chìa ra bên ngoài lấn vào địa giới của nhà người khác. Chuyện này cho thấy Giang gia vô lý, có lỗi trước. Đương nhiên, phòng ốc đã xây xong rồi, nếu vì mái che mưa mà phá luôn xây lại phòng thì rõ ràng là không thể. Còn nếu thu sút mái nhà về địa giới của họ thì sẽ làm ướt tường nhà. Vì thế, các ngươi muốn cho Giang gia xuất tiền làm lại máng xối chuyển nước mưa ra ngoài, đó là biện pháp khả thi nhất."
Vương Dịch vỗ đùi, rõ ràng là có cảm giác gặp người hiểu mình: "Đúng là như thế, ngay tiên sinh cũng nói như thế, cho thấy cách xử lý của chúng tôi là thỏa đương. Nhưng Trương gia không ngờ lại không chịu. Không, chuẩn xác mà nói thì trước đó đã đáp ứng rồi, sau đó phản hối, khẳng định là chủ ý của Trầm Nãi Xuân Trầm tri huyện muốn làm cho lão gia của chúng ta mất mặt đây mà!"
Thái Chiêu nói: "Vương bộ đầu, rất may là tiên sinh là người nhà, loại lời vô căn cứ như thế sau này đừng nói nữa."
Vương Dịch vội vã khom người đáp ứng, nói tiếp: "Chúng tôi đến điều giải lần thứ ba, Trương gia nằng nặc đòi bức Giang gia phải hủy mái hè. Hai nhà náo loạn cả lên. COn trai lớn của Trương lão hán là Trương lão đại trùng sấn tới định đánh người của Giang gia, bị tôi kéo lại xô ra. Y đứng không vững té xuống đất, sau đầu chạm phải một cái ghế dài, ôm đầu kêu đau mãi. Lúc đó tra xét thì sau đầu nổi u lên một cục lớn."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hình Danh Sư Gia.