Chương 1713: CÔNG VIỆC MỚI (1)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1610 chữ
- 2022-02-10 10:24:21
Ngô Linh nói:
Cho dù con ma đó có phải là Lâm kỳ hay không, tóm lại là hắn có mục đích.
Nếu là Lâm Kỳ thì cái mục đích này quá là dễ đoán.
8 Cổ Mạch xua tay:
Chắc chắn là muốn hồi sinh lại người trong gia đình, nếu không thì là hồi sinh bạn bè. Nhắc đến thì…
Cổ Mạch nhìn tôi hỏi:
Tọa đ3ộ trong cảnh mộng của cậu chỉ có thể dùng một lần phải không? Năng lực thì sao? Cái năng lực xoay chuyển thời gian đó có thể sử dụng hai lần trên cùn9g một vật thể được không?
Nhưng…
Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nói tóm lại thì mô thức hành vi của con ma này không hề giống với Lâm Kỳ.
Nam Cung Diệu nói.
Lưu Miểu ra vẻ tán thành, Ngô Linh cũng gật đầu theo.
Tôi ngây người, vụ này tôi vẫn chưa từng làm thử.
Cho dù là không thể, cũng có thể thông qua việc thay đổ6i quá khứ, hồi sinh người chết nhỉ.
Nam Cung Diệu nói.
Anh ta… chết rồi?
Sao lại nhanh như vậy?
Tôi cầm cuốn sổ trong tay, dùng năng lực của mình.
Cuốn sổ từ cũ biến thành mới, nét chữ bên trong từng trang dần dần biến mất. Trang đầu tiên nét chữ dần trở nên rõ ràng, sau đó dần dần bị quét sạch, trở thành một trang giấy trắng.
Cũng như mọi khi, tôi phủ nhận.
Sau khi về phòng, tôi nhớ lại việc bàn ở khách sạn vừa nãy.
Tôi nhớ lại việc sử dụng năng lực trong một năm này, mỗi lần nằm mơ, mỗi lần sử dụng năng lực…
Tôi bỗng nhiên cảm thấy cả người nặng trĩu, ngã chúi xuống đất.
Nam Cung Diệu hỏi Lưu Miểu:
Anh đã từng đến thế giới đó rồi đúng không? Thấy sao?
Lưu Miểu lúc bị giam cầm ở khu Dương Sơn, có lẽ là đã cùng với Diệp Thanh thông qua cửa ra vào dị không gian để đi vào được thế giới tương lai đó. Diệp Thanh tìm thấy đường trở về thế giới hiện thực, còn Lưu Miểu thì chết trong đó.
Lưu Miểu nhớ lại, sắc mặt khó coi:
Cực kì gay go… Có thể là địa điểm đến của chúng tôi có vấn đề. Tôi không nhìn thấy bất cứ ai… nơi đó là một đống đổ nát. Giống như những gì mà Lâm Kỳ hình dung, đống đổ nát do quái thú phá hoại mà ra. Đại khái là như vậy… Tôi không biết mình chết như thế nào…
Lưu Miểu thở hắt ra, day day thái dương.
Đoạn kí ức này có lẽ là một ấn tượng sâu sắc với Lưu Miểu. Tuy nhiên có thể do bị ảnh hưởng của khu Dương Sơn, hoặc cũng có thể bị ảnh hưởng bởi con ma nào đó của thế giới đó mà đoạn kí ức này của anh ta lại mơ hồ, chỉ nhớ được cảm giác chứ không phải là một kí ức rõ nét.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi bắt xe về nhà.
Cha mẹ đang xem tivi, thuận miệng hỏi thăm tôi vài câu, theo thường lệ lại than phiền tôi không hay ở nhà, rồi thăm dò xem có phải tôi đang lén lút quen bạn gái rồi hay không.
Kinh doanh cái phần mềm livestream kia, nhìn sao cũng không giống một chuyện có hiệu suất.
Tôi chấp nhận cách nghĩ này của anh ta.
Thời gian hiện tại…
Tôi quét mắt quanh phòng, tìm thấy một tấm lịch ngày, nói chính xác hơn là lịch tháng, bên trên là tháng năm, không hề có thêm ký hiệu nào khác, nhìn tới năm, là năm nay.
Tôi không hề thấy đau, người tôi rơi lên giường.
Tôi mở to mắt, nhìn thấy cái ga trải giường lạ hoắc.
Tôi lại lần nữa sử dụng năng lực.
Cuốn sổ đột nhiên tan rã, những trang giấy biến mất, bàn tay tôi trống rỗng, không lưu lại chút gì.
Ý của cô ấy là muốn giao chuyện này cho người trong giới quái dị.
Tôi càng cảm thấy ảo não hơn.
Cơn mệt mỏi khiến anh ta muốn ngủ nhưng ngủ không được.
Nguyễn Hàn khó nhọc bò dậy, quyết định đi tắm.
Tôi lượn một vòng quanh phòng, không phát hiện ra cái gì.
Nguyễn Hàn sống trong căn nhà chỉ có duy nhất một phòng ngủ một phòng khách, trong nhà hẳn chỉ có mình anh ta. Vật dụng thường ngày trong nhà rất ít, không có những vật dụng linh tinh xếp đống, có vẻ là một căn nhà mới.
Trên thực tế, người hiểu rõ nhất chuyện xảy ra lúc đó chính là Diệp Thanh, nhưng Diệp Thanh không phải là người nhiều lời. Anh ta căn bản không hề nhắc đến những chuyện này, chúng tôi cũng không cách nào biết được lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nói không chừng, Diệp Thanh không phải là không thể nói, mà là không muốn nói.
Lưu Miểu phản đối:
Hiện giờ vẫn chưa thể khẳng định kẻ đứng sau giật dây là Lâm Kỳ mà.
Cái khả năng ấy là rất lớn đấy.
Vẻ mặt Cổ Mạch nghiêm nghị, nhưng anh ta càng như vậy thì càng khiến người ta nghi ngờ anh ta có nghiêm túc không.
Hai lần, cũng được.
Đây nhẽ ra là một tin tốt.
Nghĩ như vậy thì không tốt, nhưng quả thực tôi vô cùng kinh hãi.
Tôi mới chia tay Nguyễn Hàn cách đây không bao lâu, chỉ mới được vài tiếng, mà anh ta đã chết rồi?
Chủ yếu là nghĩ tới hành vi giết người của phần mềm livestream kia, nghĩ tới thái độ không giống nhau của Triệu Hàng và Nguyễn Hàn, hiện giờ tôi như người tận mắt chứng kiến kẻ phạm tội, mà lại khoanh tay đứng nhìn, đến cả báo cảnh sát cũng không thể làm.
Sẽ có người lo đến, việc này không cần chúng ta phải ra tay.
Ngô Linh nói.
Tôi dừng lại.
Cứ như vậy, lại thêm một lần nữa…
Tóm lại, bây giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng, tạm thời cứ âm thầm quan sát đã. Đối phương đã không muốn công kích trực diện thì ta cũng không nhất thiết phải sống mái với bọn chúng.
Ngô Linh nói.
Tức là mặc kệ ư?
Tôi có chút không cam tâm.
Tôi hoài nghi phần kí ức của anh ta phải chăng đã xảy ra vấn đề. Có lẽ anh ta đã trải qua sự biến đổi nào đó, khiến cho kí ức về quá khứ cũng có sự biến đổi.
Tôi không thể nói ra câu hỏi này, cũng không thể nói với bất kì người nào.
Cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng. Tôi bay lên, cúi đầu nhìn xuống đối tượng tôi nhập vào.
Nguyễn Hàn… là Nguyễn Hàn.
Ma của thế giới tương lai đã bị thống nhất lại, cho dù ma vương có chịu hay không thì đều phải phục tùng cùng một ý chí. Mà trong giới quái dị bây giờ vẫn còn đang đấu đá lẫn nhau, mạnh ai nấy làm. Điều quan trọng nhất là nhóm người chuyên nghiệp trong giới quái dị chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, âm thầm làm vài chuyện để duy trì sự ổn định của thế giới này, không có ai dám đứng ra làm thủ lĩnh, thống nhất ý chí của tất cả mọi người.
Nam Cung Diệu dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, bèn an ủi:
Bọn chúng chắc hẳn cũng đều có những suy tính riêng của mình, nếu không thì con ma kia đã không có những hành động như vậy rồi. Sức mạnh của nó có thể làm ra những chuyện còn ghê gớm hơn cũng hiệu suất hơn.
Tôi càng lúc càng cảm thấy khó chịu, thu tay bó gối, cảm giác như bị nhốt trong một loại dụng cụ tra khảo nào đó, chỉ cần động đậy một chút thì sẽ bị lưỡi dao sắc nhọn đâm vào. Không có cách nào thoát ra, thậm chí cũng không cách nào cầu cứu.
Nếu kẻ đứng sau giật dây chính là tôi, vậy tại sao lại làm ra những chuyện như vậy?
Tháng năm năm nay…
Nguyễn Hàn nằm trên giường lật người một cái, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Cảm giác đau mỏi lưng của anh ta truyền sang tôi.
Cổ Mạch gật gù:
Không chừng sau khi chết thì đầu óc cậu ta trở nên thông minh hơn cũng nên.
Tôi trừng mắt lườm Cổ Mạch.
Tôi đảo mắt một vòng, rồi lục lọi một hồi trong ngăn kéo, tìm được một quyển sổ ghi chép.
Đây là cuốn sổ năm đó thi công chức tôi còn giữ lại. Chữ viết ở mấy trang đầu đã bị nhòe đi, không nhìn rõ nội dung, nhưng có lẽ đó không phải là nội dung thi công chức mà là ghi chép của môn học nào đó thời đại học.
Vậy lí do để cậu ta làm như vậy là gì? Tất cả mọi người biến thành ma, trường sinh b5ất lão, vĩnh viễn không chết?
Cổ Mạch chất vấn.
Đối với chủ đề này, tôi thiệt sự là không tham gia vào nổi.
Vấn đề nằm ở đâu chứ?
Tôi vắt óc suy nghĩ.
Nguyễn Hàn ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể thả lỏng hơn, tư duy cũng trở nên linh hoạt hơn.
Tôi nhìn thấy không ít những bản thiết kế. Tôi đương nhiên là xem không hiểu những bản thiết kế đó, chỉ có thể hiểu được rằng đó là thiết kế nội thất nhà ở, không phải công ty, không phải cửa hàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.